Trong lúc mọi người tại Hàm Sơn Thành im lặng thì núi Nhan Trì bỗng truyền đến một thanh âm già nua. Thanh âm kia hơi yếu nhưng vừa xuất hiện lập tức đánh vỡ không khí yên tĩnh này!
Ánh mắt mọi người cùng nhìn hướng núi Nhan Trì. Mọi người đối với thanh âm đột nhiên xuất hiện này đa số là thấy xa lạ, chỉ biết giọng nói kia truyền từ núi Nhan Trì, nhưng không biết phát ra thanh âm là người nào.
Nhưng vẫn có người biết. Những người nghe ra giọng nói đó lập tức biến sắc mặt, lộ ra rung động nhìn chằm chằm núi Nhan Trì.
Nam Thiên giật mình, dĩ nhiên y nhận ra thanh âm này, lập tức nhìn qua.
Lãnh Ấn cũng hít sâu nhìn hướng núi Nhan Trì.
Tinh thần Kha Cửu Tư hiển nhiên ít dao động nhất trong đám người. Y biết là ai nói chuyện, bởi vì từng là khách Nhan Trì bộ lạc, nên biết một ít bí ẩn người ngoài không biết. Bên ngoài đồn Nhan Trì bộ lạc lấy tộc trưởng đứng đầu, đã bỏ qua sự đáng sợ của Nhan Trì Man Công.
"Nhan Trì…Man Công!"
Trên núi Nhan Trì, sắc mặt Nhan Loan lập tức biến đổi, bà nhìn hướng bà lão bên cạnh. Bà không ngờ đối phương sẽ vào lúc này nói ra lời đó. Điều này không thể nghi ngờ là đắc tội Phổ Khương bộ lạc. Thậm chí lúc trước hàn gắn bởi vì việc này mà xé rách hoàn toàn.
Có đôi khi vì ích lợi giết người đối với hai bộ lạc nhỏ chỉ là việc nhỏ bé, nhưng ngay bây giờ, trước mặt người trong Hàm Sơn Thành, nói ra câu này đủ gây nên vết thương khó thể chữa lành!
Bà bỗng hiểu vì sao trước đó tay phải Man Công nhiều lần thả lại nắm. Bà không hiểu sự do dự kia bây giờ đã có đáp án.
"Chẳng lẽ trước đó Man Công đã nhìn thấu sẽ xảy ra điều này, cho nên mới luôn chần chờ…" Nhan Loan hít sâu, cúi đầu.
Lời nói của Nhan Trì Man Công vang vọng bốn phương, khiến người trong Hàm Sơn Thành trong không khí tĩnh lặng có dấu hiệu bùng nổ, nhưng rốt cuộc vẫn đang im lặng.
Trên núi Phổ Khương, người đàn ông mập mạp biến sắc mặt. Ông lão âm trầm lúc trước lên tiếng cũng ngây ra, trong chốc lát không nói thành lời.
Phổ Khương Man Công nhíu mày, trong mắt có tức giận. Lão chậm rãi đứng dậy nhìn hướng núi Nhan Trì.
"Nhan Trì Man Công đương nhiên có đủ tư cách." Thật lâu sau lão từ từ nói.
Vừa thốt ra lời này, những người trong Hàm Sơn Thành không biết thân phận thanh âm trước đó lập tức chấn kinh và hoảng sợ, nhưng quái lạ là không có tiếng xông xao, đem sự chấn kinh biến thành lực lượng bùng phát trong im lặng.
"Lão bà ta không đồng ý việc này!" Nhan Trì Man Công, bà lão sắc mặt càng thêm mệt mỏi chậm rãi mở miệng.
"Nhan Loan, tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc cũng không đồng ý việc này!" Nhan Loan cắn răng phát ra tiếng.
Tộc trưởng và Man Công mở miệng, chính là ý chí mạnh mẽ trong bộ lạc. Lời nói của hai người phụ nữ đại biểu thái độ của Nhan Trì bộ lạc, ý nghĩa to lớn đủ chấn động Hàm Sơn!
"Tốt, tốt, tốt!!!" Cả Phổ Khương bộ lạc chấn động, vô số tộc nhân biến sắc mặt có ý tức giận. Trên ngọn núi, Phổ Khương Man Công giận dữ bật cười, tiếng cười cực kỳ âm trầm.
Lúc trước ông lão đứng cạnh lão lên tiếng giờ lòng thầm run sợ, mơ hồ cảm giác mọi thứ hơi liên quan đến lời mình đã nói. Đặc biệt là khi người đàn ông mập mạp lạnh lùng liếc ông một cái, loại cảm giác này càng mãnh liệt.
Người đàn ông mập mạp bây giờ hít sâu, đứng dậy đi tới bên cạnh Phổ Khương Man Công, âm trầm liếc núi Nhan Trì, định mở miệng nói gì…
Nhưng vào lúc này!
Trên núi An Đông, truyền đến tiếng cười già nua.
"Lão phu đối với việc này cũng không đồng ý!"
"Tộc trưởng An Đông bộ lạc Phương Thân cũng không đồng ý việc này!" Sau khi An Đông Man Công nói ra thì lời nói uy nghiêm của Phương Thân cũng tùy theo vang lên.
"Đệ tử Thiên Hàn tông, tộc nhân An Đông bộ lạc, Hàn Thương Tử cũng không đồng ý!" Thanh âm của Hàn Thương Tử luôn mềm nhẹ nhưng bây giờ giọng nói mềm mại kia lộ ra kiên quyết.
Trên núi Phổ Khương, người đàn ông mập mạp lảo đảo, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, bây giờ các tộc nhân Phổ Khương bộ lạc đã không còn sự tức giận nữa mà là mãnh liệt bất an. Họ lờ mờ cảm thấy có việc lớn sắp xảy ra!
Mặt Phổ Khương Man Công tái nhợt, trong mắt càng dấy lên tức giận, đang định mở miệng thì đột nhiên từ trong Hàm Sơn Thành lần nữa truyền ra thanh âm.
"Nhan Phỉ Nhan Trì bộ lạc cũng không đồng ý quyết định của Phổ Khương."
"Nam Thiên Khai Trần cảnh Hàm Sơn Thành không đồng ý!"
"Kha Cửu Tư Khai Trần cảnh Hàm Sơn Thành không đồng ý việc này!"
"Lãnh Ấn Khai Trần cảnh Hàm Sơn Thành không đồng ý quyết định của Phổ Khương!"
Tiếp theo Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc thì từ trong Hàm Sơn Thành truyền ra bốn thanh âm khác, rốt cuộc vì lần im lặng này đưa ra lực lượng. Không tính Hàn Phỉ Tử, ba người họ là cường giả Khai Trần. Nếu là một người nói như thế cũng đành thôi, nhưng ba người lục tục mở miệng hình thành lực uy hiếp, tuy nói không so được một bộ lạc nhỏ nhưng quyết không thể xem thường!
Đặc biệt là họ cũng là người ngoài!
Việc này đã đủ rồi!
"Lữ Đào, người ngoài Hàm Sơn, không đồng ý việc này!"
"Lão phu cũng là người ngoài Hàm Sơn, dù không có tư cách cũng phải nói cho Phổ Khương ngươi, ta không đồng ý!"
"Người ngoài Tống Vân, không đồng ý việc này!"
Từng tiếng hét từ trong Hàm Sơn Thành yên tĩnh truyền ra, theo mấy thanh âm xuất hiện, ngày càng nhiều người bùng phát trong im lặng, từ trong im lặng cất tiếng hét hướng núi Phổ Khương!
"Người ngoài Hàm Sơn, Chu La Hải, không đồng ý!"
"Người ngoài Hàm Sơn, Yên Lạc không đồng ý!"
"Người ngoài Trần Phong, không đồng ý!"
"Lão phu Kiều Đạt cũng không đồng ý việc này!"
"Còn có ta Kiều Hoành cũng không đồng ý…"
Từng âm thanh kinh thiên động địa, dần dần phát ra từ miệng mọi người. Cả Hàm Sơn Thành số người đếm hoài không hết, cùng lúc phát ra tiếng hô, thanh âm dung hợp cùng một chỗ, hình thành thanh âm át đi tiếng sấm vang. Tuy nói kinh thiên động địa thì hơi khuếch trương nhưng đủ chấn kinh Phổ Khương bộ lạc.
Từng tiếng chấn rung động tám hướng, có thể hoàn toàn dìm chết Phổ Khương bộ lạc, khiến các tộc nhân trên núi Phổ Khương mặt tái nhợt có sự kinh khủng và khó tin.
Đỉnh núi, người đàn ông mập mạp thật lâu không nói ra lời. Gã không bao giờ ngờ được sự việc sẽ xảy ra biến đổi như vậy. Đây không chỉ là việc cá nhân một người khiêu chiến Hàm Sơn Xích, đây là tất cả người trong Hàm Sơn Thành, gồm cả Nhan Trì bộ lạc, An Đông bộ lạc đánh bất ngờ Phổ Khương bộ lạc họ!
Lần này việc lớn đủ lật ngược Phổ Khương bộ lạc, lộ rõ địch ý, xử lý không tốt thậm chí có thể gây ra tai nạn diệt tộc!
Gã, sợ, nỗi sợ này thậm chí chuyển thành sợ hãi.
"Đây là một âm mưu! Đây nhất định là âm mưu đã sớm tính trước!" Người đàn ông mập mạp bỗng nhìn hướng Man Công. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phổ Khương Man Công mặt tái nhợt, việc này đã sớm vượt qua dự đoán của lão. Giống như người đàn ông mập mạp, dù như thế nào thì lão không bao giờ ngờ sẽ biến đổi thành như vậy.
"Man Công, hãy ra quyết định!!!" Người đàn ông mập mạp biểu tình sốt ruột, gã nhìn người xung quanh mặt mày tràn đầy kinh sợ, tộc nhân trong núi kinh hô sợ hãi.
TBên ngoài truyền đến từng câu không đồng ý, như sấm vang càng lúc càng mãnh liệt, khiến người nghe dù là tu vi Khai Trần, dù những người phát ra tiếng toàn bộ đều là Ngưng Huyết, chỉ giống như con kiến nhưng vẫn kiềm không được thấy kinh sợ.
"Man Công!" Người đàn ông mập mạp thấy Phổ Khương Man Công đứng đó vẫn không hành động, lòng sốt ruột nhìn chằm chằm ông lão lúc trước ăn nói lỗ mãng.
Ông lão thân hình run rẩy, vốn đã cảm giác không tốt. Bây giờ nhìn tộc trưởng bộ lạc lần nữa liếc mình, ông lão bản năng lùi ra sau. Cảm giác nguy hiểm sống chết dâng lên, giây phút người đàn ông mập mạp nhoáng lên lao thẳng đến người này, ông lão mạnh giật lùi, miệng truyền ra tiếng gào thê lương.
"Ta là Khôi Thủ bộ lạc, coi như ngươi là tộc trưởng cũng không thể vì một câu nói mà bắt ta!" Ông lão chạy nhanh, người đàn ông mập mạp đã tới gần.
"Man Công!!! Ta lập công cho bộ lạc, ta là một trong các thủ lĩnh bộ lạc!" Bây giờ trong lòng ông lão tràn đầy kinh khủng, lúc thụt lùi không bất cứ ai giúp đỡ ông, từng người im lặng trơ mắt nhìn người đàn ông mập mạp tới gần, nâng lên tay phải chộp hướng ông.
"Là ngươi bức ta!" Ông lão không thể lùi được nữa, biểu tình lập tức dữ tợn và oán độc. Ông không muốn chết, đang định không quan tâm gì hết ra tay, nhưng ngay lúc đó Phổ Khương Man Công luôn im lặng xoay người lại.
"Dừng tay!" Thanh âm không lớn nhưng tràn ngập uy nghiêm, khiến người đàn ông mập mạp tạm dừng, đáp xuống đất sốt ruột nhìn hướng Man Công.
Ông lão thở ra hơi dài, nhìn hướng Man Công, phập phồng lo sợ.
"Khôi Thủ có công lao cho bộ lạc…" Phổ Khương Man Công biểu tình bình thản nhìn không ra vui giận, vừa nói vừa tiến lên trước.
"Nhưng mà Man Công…" Người đàn ông mập mạp định lên tiếng đã bị Man Công cắt ngang.
"Hắn chẳng những có công với bộ lạc còn trung thành với bộ lạc, sao có thể vì một câu nói mà bị đưa vào chỗ chết. Việc này lão phu không làm được!" Man Công từ từ nói, tiếp tục tiến lên.
Bây giờ ông lão đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trán ướt mồ hôi, ánh mắt cảm kích nhìn Man Công, chắp tay, cúi đầu thật sâu.
"Hắn trung thành với bộ lạc, dù bộ lạc có nguy hiểm sinh tử thì hắn sẽ không một mình chạy trốn, sẽ cùng bộ lạc cùng sống cùng chết, có phải không Khôi Thủ?" Man Công nói, đã tới cách ông lão ba mét.
"Bộ lạc còn thì lão phu còn tồn tại! Nếu bộ lạc gặp nguy hiểm thì lão phu tuyệt đối không sống một mình!" Ông lão vội lên tiếng.
"Nếu đã vậy thì ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, cảm ơn ngươi làm những điều vì bộ lạc." Phổ Khương Man Công đi tới gần ông lão trong vòng một mét, từ từ nói.
Lão vừa nói xong, khuôn mặt ông lão ngơ ngác chợt biến sắc mặt, định lùi ra sau. Chỉ thấy Man Công nâng lên tay phải đột nhiên vung. Ông lão Khôi Thủ hét thảm một tiếng, thân thể liền bị đoàn khói đen nồng đậm quấn lấy, run lẩy bẩy bị quấn đưa ra ngoài núi Phổ Khương, phút chốc bị mang lên giữa trời Hàm Sơn Thành ngập tiếng xôn xao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 186: Bùng phát trong im lặng
Chương 186: Bùng phát trong im lặng