Đất Nam Thần, bao la vô biên vô hạn, người bình thường dù là tu vi đến Khai Trần thì cũng ít khi có thể đi qua hết. Mảnh đất này thật là quá rộng lớn. Từng có người mơ hồ tính toán, tu vi Khai Trần xuyên qua Nam Thần cần thời gian lâu cỡ trăm năm. Đây là chưa tính trên đường đi gặp các loại nguy hiểm, đất Nam Thần tồn tại các loài dã thú đếm hoài không hết. Trong các dã thú có một số thậm chí có thể đối kháng với Man Hồn cảnh.
Coi như là người đến tu vi Tế Cốt cảnh đi trên Nam Thần cũng cần thời gian rất dài, và phải cẩn thận.
"Đất Nam Thần chia làm hai giới nội ngoại, lấy Thiên Lam Thành làm giới hạn. Thành này do Thiên Hàn Tông và Đông Hải Tông xây dựng, qua mấy ngàn năm xây dựa vào núi, cuối cùng hình thành bình chướng vây quanh Nam Thần."
Hướng bắc đất Nam Thần có một ngọn núi tràn ngập ánh sáng vàng, gã đàn ông họ Trần Thiên Hàn Tông đứng đó, ánh mắt nhìn phương xa, từ từ nói.
"Thiên Lam Thành là ranh giới! Một chủ thành và chín lôi thành, trấn thủ giới hạn bình chướng nội ngoại Nam Thần. Chính vì có bình chướng này cho nên cho nên dã thú và người trên đất Nam Thần không dễ dàng xâm nhập nội giới, giết chóc tộc nhân các bộ lạc bên trong." Gã đàn ông họ Trần chỉ hướng đằng trước.
Nhìn theo ngón tay gã chỉ, có thể lờ mờ thấy tận cùng phương xa có sơn mạch liên miên bất tận tựa tường thành.
"Chỗ đó chính là một phần bình chướng Thiên Lam Thành. Chắc trước kia Hàn Phỉ Tử sư muội chưa từng nghe tới thành này. Sau khi ngươi nhập môn chắc chắn được chú trọng, khi đó sẽ được đi lịch lãm, nói không chừng bị đưa vào Thiên Lam Thành trấn thủ. Đây là vinh quang cao nhất của người Nam Thần."
"Tô huynh đã là Thần Tướng, có liên quan đến một ít bí ẩn Nam Thần ta, nên biết chuyện này cũng không sao. Lấy tu vi và thân phận của ngươi, sớm muộn gì sẽ biết thôi." Gã đàn ông họ Trần nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười thân thiện.
Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn sơn mạch phương xa, không mở miệng. Hắn không biết lúc trước ở trong truyền tống trận núi Nhan Trì qua bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian rất dài, sau đó tiếng ầm ầm bên tai biến mất, ánh sáng ở mức độ có thể mở mắt ra thì đã cùng bốn người kia xuất hiện trên đỉnh núi.
Sau khi xuất hiện, Hứa Như Nguyệt Thiên Hàn Tông lấy một ít đá vàng sắp xếp theo quy tắc nào đó bày trên đỉnh núi. Theo hòn đá từng cái một bị đặt trên đỉnh núi, nơi đây dần tỏa ánh sáng vàng ngày càng chói lòa.
"May mà có truyền tống trận bốn tầng không gian này. Trước kia từ Hàm Sơn đến Thiên Hàn Tông đều phải mượn trận pháp Thiên Lam Thành mới được, thời gian sẽ chậm lại. Trước đó tuy nói Thiên Hàn Tông chúng ta có nghiên cứu và sử dụng truyền tống trận, nhưng cự ly truyền tống ngắn ngủi, cái giá lại quá lớn. Truyền tống nhiều lần thì chưa nói đến tiêu hao, chỉ thân thể đã không cách nào chịu đựng, cần nghỉ ngơi mấy mươi lần mới được. Bây giờ có bốn tầng không gian truyền tống trận, chỉ cần truyền tống tám lần là có thể trở lại Thiên Hàn Tông, đúng là tiện lợi rất nhiều." Gã đàn ông họ Trần cảm thán nhìn Hứa Như Nguyệt bày trận pháp, cười nói với ba người Tô Minh, Hàn Thương Tử, Hàn Phỉ Tử.
"Thiên Lam Thành?" Ánh mắt Hàn Phỉ Tử nhìn hướng sơn mạch, nhíu chân mày thanh tú.
"Xem ra Hàn Phỉ sư muội không biết tồn tại của thành này, nhưng đây cũng là bình thường. Sau khi tiến vào Thiên Hàn Tông thì ta mới biết một ít bí ẩn liên quan đến Nam Thần ta. Tô huynh, trước kia ngươi có nghe nói qua Thiên Lam Thành không?" Gã đàn ông họ Trần mỉm cười, nhìn Tô Minh.
Đối với Tô Minh, gã kết luận là có thể được thu vào Tông môn, địa vị sau này tuyệt không thấp hơn Hàn Phỉ Tử, thậm chí rất có thể càng cao hơn nữa. Cho nên có ý định hòa hoãn quan hệ, kết giao, vậy nên gã mới đứng đây cố ý nói ra một số chuyện vốn không để người ngoài biết.
"Chưa từng nghe." Tô Minh nhìn sơn mạch phương xa, bình tĩnh nói.
"Nếu đã vậy thì Trần ta tự làm chủ cùng Hàn Phỉ sư muội, Tô huynh tới gần nhìn tường thành sơn mạch Thiên Lam, giải thích cặn kẽ cho hai người một chút." Gã đàn ông họ Trần cười nói, ngoái đầu nhìn Hứa Như Nguyệt bày trận pháp.
"Còn cần mười tiếng đồng hồ mới hoàn toàn xong, mở ra lần truyền tống thứ hai. Hàn Thương sư muội ở lại hộ pháp cho ta là được." Hứa Như Nguyệt lau mồ hôi trán, thấy Trần Dục Bính nhìn mình thì mỉm cười lên tiếng.
Bà bày trận pháp, đặt vào hòn đá vàng, quá trình cần phải tính toán, loại chuyện này Hứa Như Nguyệt không quen tay, cẩn thận làm nên khó tránh khỏi phí sức.
"Tốt, làm phiền Hứa sư muội, chúng ta sẽ không đi xa, nếu có gì ngoài ý muốn sẽ nhanh chóng trở lại." Trần Dục Bính gật đầu, nhìn hướng Hàn Thương Tử.
"Nhờ Phương sư muội."
Hàn Thương Tử biểu tình bình thản, liếc Tô Minh một cái, gật đầu.
"Tô huynh, Nhan sư muội, mời!" Trần Dục Bính nâng tay lên làm động tác mời, phóng người hóa thành cầu vồng thẳng đến phía xa.
Hàn Phỉ Tử luôn giữ vẻ lạnh lùng, dưới chân hiện mây trắng nâng thân hình yêu kiều theo sát phía sau.
Tô Minh không nhanh không chậm đạp hướng hư không. Ba người hóa thành ba luồng khói đi hướng tường thành sơn mạch Thiên Lam Thành phía xa.
"Nói đến Thiên Lam Thành thì không thể không nhắc tới bình chướng giới hạn nội ngoại đất Nam Thần ta. Nội giới là chốn chúng ta sinh sống, bây giờ chỗ chúng ta ở cũng thuộc về nội giới. Nội giới rất lớn, đông phương là phạm vi của Hải Đông Tông, phương bắc thì thuộc về Thiên Hàn Tông chúng ta. Nhưng so với thiên địa bên ngoài bình chướng thì khu vực chúng ta sinh tồn chỉ chiếm một phần nhỏ đất Nam Thần mà thôi." Truyền đến giọng Trần Dục Bính, ba người bằng tốc độ nhanh nhất chậm rãi tới gần bình chướng sơn mạch Thiên Lam Thành.
Cách bình chướng khoảng mấy ngàn mét, thanh âm vang vọng bên tai Tô Minh. Ngay lúc này, đột nhiên cách mấy ngàn mét bên ngoài bình chướng Thiên Lam bỗng có áp lực cường đại khuếch tán thẳng đến hướng người.
"Cấm địa Thiên Lam, nghiêm cấm bước vào!" Một thanh âm lạnh lùng vang vọng tám hướng, như sấm đánh, dư âm ầm ầm quét qua.
Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt, thân thể lảo đảo, mây trắng dưới chân sắp tan vỡ. Tu vi của cô yếu nhất, lúc này tinh thần chấn động, có một lực lượng nhu hòa từ đằng sau truyền đến tràn ngập khắp người, khiến Hàn Phỉ Tử thân hình ổn định.
Tô Minh đứng bên cạnh Hàn Phỉ Tử, tay phải nhẹ đỡ thắt lưng cô.
Hàn Phỉ Tử mặt ửng hồng nhưng không từ chối, đứng cạnh Tô Minh, nhìn bình chướng sơn mạch Thiên Lam cách mấy ngàn mét truyền đến thanh âm đó.
"Đệ tử Thiên Hàn Tông Trần Dục Bính bái kiến sư thúc trấn thủ nơi đây!" Trần Dục Bính cũng chấn động tinh thần nhưng không hoảng loạn, hiển nhiên không quá ngoài ý muốn khi nghe giọng nói này. Gã biểu tình cung kính, ở giữa không trung cúi đầu hướng bình chướng sơn mạch Thiên Lam cách mấy ngàn mét.
"Đã sớm thấy mấy người các ngươi xuất hiện ở chỗ truyền tống, không ở đó mà đến nơi này làm gì?" Thanh âm lạnh lùng chậm rãi truyền đến.
"Sư thúc, vãn bối tuân mệnh Tả giáo đi Hàm Sơn thành thu đệ tử, muốn tới đây nhìn gần bình chướng đất Nam Thần ta. Chúng ta sẽ không tiến lên thêm, chỉ đứng đây nhìn là được, xin sư thúc tha thứ cho." Trần Dục Bính vội nói.
Vừa dứt lời, Tô Minh lập tức cảm nhận có áp lực ập đến quét qua người của mình và Hàn Phỉ Tử sau đó thu lại. Cùng lúc đó, một tiếng ồ khẽ vang vọng.
"Đến đây đi, nếu đã muốn xem thì cứ đứng trên bình chướng nhìn thiên địa ngoại giới Nam Thần." Lát sau, thanh âm lạnh lùng dịu lại.
"Cảm ơn sư thúc!" Gã đàn ông họ Trần ngẩn ra, vội cung kính chắp tay, ngoái đầu liếc Tô Minh.
Gã không phải kẻ ngu dốt, trước khi đề nghị tới đây kỳ thật đã sớm biết người trấn thủ chỗ này là trưởng bối Thiên Hàn Tông, sẽ không từ chối, lấy này hòa hoãn quan hệ với Tô Minh.
Nhưng không ngờ được là, không biết vị sư thúc này lại cho phép họ đứng trên bình chướng.
"Nơi này là phạm vi Thiên Hàn Tông ta, tất cả người trấn thủ ngoài bình chướng Thiên Lam Thành đều là trưởng bối Thiên Hàn Tông của ta, cho nên chúng ta có thể tới gần. Nếu là ở phạm vi Hải Đông Tông thì chỉ sợ đã sớm trục xuất chúng ta, thậm chí nếu có bất kính thì sẽ gặp nguy hiểm."
Tô Minh liếc Trần Dục Bính một cái, dưới ánh mắt của hắn, gã đàn ông cười nhạt, nhỏ giọng nói.
"Kỳ thật ta cũng chưa từng ở khoảng cách gần đứng trên bình chướng nhìn Nam Thần ngoại giới."
"Đi đi, ta cũng rất tò mò nơi đây." Tô Minh thu lại tầm mắt, mỉm cười nói.
Theo ba người tới gần, áp lực nặng nề dần hiện ra trong lòng Tô Minh. Bình chướng sơn mạch từ xa nhìn đã hùng vĩ, giờ tới gần thì càng như vậy.
Đứng trước nó sẽ bất giác nảy ra cảm giác nhỏ bé, trình độ to lớn nếu là đứng dưới núi ngửa đầu nhìn sẽ có cảm giác liên tiếp với trời.
Hàn Phỉ Tử thở dồn dập, cô nhìn bình chướng sơn mạch trước mắt, khó thể tưởng tượng nó liên miên bất tận vòng quanh đất Nam Thần, trở thành bình chướng.
Khoảng cách mấy ngàn mét rất nhanh thu nhỏ lại, mãi đến khi ba người đạp trên sơn mạch bình chướng, áp lực bao phủ. Dưới áp lực này, Hàn Phỉ Tử mặt tái nhợt như không thể chịu đựng được. Nếu không phải cô đứng cạnh Tô Minh, có hắn tán đi hơn phân nửa áp lực thì cô chắc chắn không thể đứng vững.
Bây giờ tinh thần Tô Minh chấn động, hắn đứng trên đỉnh sơn mạch, ánh mắt nhìn hướng đằng trước. Trong mắt hắn, chỉ thấy mảnh đất mênh mông xa xăm.
Mảnh đất này cùng là Nam Thần, nhưng ngoài bình chướng thì đất màu đen dày đặc mùi máu tươi theo gió núi ập đến.
Cảm giác điêu tàn trào dâng.
Đất điêu tàn, khung trời mênh mông, có thể mơ hồ thấy rừng cây vô tận và bóng núi cao trập trùng. Thậm chí bên tai còn có thể nghe thấy từ phía xa truyền đến từng tiếng gào như ẩn như hiện.
Đặc biệt là trên mặt đất có không nhiều bộ xương, xương rất to, nhìn liền biết là của dã thú.
Nội ngoại bình chướng như hai thế giới!
Trần Dục Bính đứng một bên cũng chấn động tinh thần. Đây là lần đầu tiên gã đứng trên bình chướng nhìn ra thế giới bên ngoài.
"Lần này Tả giáo thu môn nhân nhưng lại có một vị Thần Tướng!" Thanh âm lạnh lùng phát ra từ sau lưng ba người.
Không gian sau lưng họ vặn vẹo, đi ra một gã đàn ông trung niên. Người trung niên mặc vải thô áo gai, tóc thắt nhiều bím, vóc dáng không cao to mà hơi gầy, diện mạo bình thường nhưng đôi mắt cực sáng ngời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 216: Thiên Lam bình chướng!
Chương 216: Thiên Lam bình chướng!