"Nhưng ta không nên yếu như vậy, ta vốn không yếu đến thế…" Tô Minh đứng trên huyết long bay nhanh, hắn cúi đầu nhìn thân thể mình, môi màu tím mấp máy, há mồm ra hút đằng trước.
Cái hút này trời đất biến sắc, gió mây cuồn cuộn. Lực lượng thiên địa lấy khí thế kinh người từ bốn phương tám hướng điên cuồng ngưng kết, tất cả bị Tô Minh nuốt hết vào miệng.
Người hắn phát ra tiếng bùm bùm, kinh mạch bị mở ra tồn tại chất lỏng trong thời gian ngắn tăng vài lần. Không ngừng tăng lên, chất lỏng dọc theo kinh mạch nhanh chóng vận chuyển, chỉ chốc lát thì đã tăng nhiều, cuối cùng chất lỏng liên tiếp đầu đuôi trong kinh mạch hắn, hình thành hoàn chỉnh. Cùng lúc đó, người Tô Minh phát ra tiếng bùm bùm.
Liên tục chín lần nổ, liên tục chín lần đầu đuôi liền nhau hoàn chỉnh vận chuyển, chất lỏng trong kinh mạch của Tô Minh khoảnh khắc biến mất. Giây phút nó biến mất, trong bụng Tô Minh xuất hiện một viên đan cỡ móng tay cái!
Đan tỏa ánh sáng vàng, khiến thân thể Tô Minh bây giờ cũng lượn lờ ánh sáng vàng. Còn chưa hết, khi kim đan xuất hiện thì đôi môi Tô Minh hé mở, hút lấy lực lượng thiên địa. Lực lượng thiên địa dày đặc hòa vào kinh mạch của hắn, hóa thành chất lỏng lần nữa vận chuyển, cuối cùng nhập vào kim đan. Tuần hoàn không biết bao nhiêu lần, kim đan ở vùng đan điền Tô Minh đã cỡ nắm tay.
Trên bầu trời, Tô Minh lao nhanh đi, huyết long đi qua đâu là người trong bộ lạc đất Vu tộc ngẩng đầu nhìn, tinh thần run rẩy, hoảng sợ kinh khủng.
Tuy tu vi thân thể Tô Minh không mạnh nhưng theo tóc đỏ xuất hiện, dục vọng trùng kích phong ấn tan vỡ thức tỉnh ý thức, thần thức của hắn lấy cách không thể tưởng tượng biến mạnh, xuất hiện trên người hắn. Thần thức này chính là căn nguyên cường giả đất Nam Thần cảm thấy vượt qua Tuyệt cảnh.
Trong lúc tiến lên, theo Tô Minh không ngừng hút lực lượng thiên địa, chậm rãi, chỗ hắn đi qua đất Vu tộc biến thành âm u, như mất đi sức sống, cỏ cây trên đất héo úa, tầng mây trên trời tan vỡ. Nhưng tất cả đổi lấy là kim đan trong người Tô Minh xuất hiện khe hở. Khe hở không ngừng kéo dài, dường như bên trong sinh ra sinh mệnh, tỏa ra mùi hương đặc biệt lượn lờ trong ngoài người Tô Minh.
"Thân thể này quá yếu, chịu tải thần thức của ta chỉ có thể phát huy lực lượng một phần của ta. Nhưng có thần thức phối hợp tăng lớn như vậy, xem ra cũng đủ phát huy năm phần." Tô Minh thì thào, mắt đỏ rực, tay phải nâng lên mạnh vỗ người. Cú vỗ này lập tức kim đan có khe hở nổ tung. Theo kim đan nổ, một tiểu nhân tóc đỏ giống hệt hắn xuất hiện trong người.
"Vẫn quá yếu, thân thể như vậy, tu vi như thế thì ta làm sao đi giết Đế Thiên!" Huyết long dưới chân Tô Minh khựng giữa không trung. Hắn đứng trên đầu rồng, biểu tình âm trầm.
"Ta có thể cảm giác lần này thức tỉnh chỉ có bảy ngày, bảy ngày sau là ta sẽ lại ngủ say. Bảy ngày, đáng chết bảy ngày! Ta làm sao cũng không thể trong bảy ngày khiến thân thể này đạt tới trình độ giết Đế Thiên. Chỉ có dùng bí thuật, mượn bí thuật kích động để trong thời gian ngắn ta đạt được lực lượng mạnh nhất! Có thể làm được bí thuật này ta nhớ có hai cái!" Mắt Tô Minh chợt lóe, biểu tình âm trầm.
"Một là Âm Loan Tòng Long Thuật, bí thuật này cần xử nữ thể chất cửu thế cực âm, mượn âm lực dung hợp với thần thức của ta, để thân thể ta trong thời gian ngắn kích phát tất cả tiềm lực và sự sống! Bí thuật khác thì cần tìm cường giả chỗ này, từ người chúng hấp thu sức sống, do đó để ta trong thời gian ngắn mượn nó biến cường!" Tô Minh thì thào, mắt chớp lóe, thần thức tản ra, quét ngang đã hơn phân nửa đất Vu tộc, chớp mắt kéo dài. Thần thức đi qua đâu dựa theo hắn cần, nhanh chóng đảo một vòng. Tô Minh quay đầu nhìn chân trời phía xa.
"Âm Loan Tòng Long Thuật không có phù hợp yêu cầu, nhưng nàng này coi như miễn cưỡng được. Còn bí thuật thứ hai thì có một số phù hợp." Huyết long dưới thân Tô Minh gầm lên, mang theo hắn lao nhanh trên bầu trời, chớp mắt biến mất.
Đất Vu tộc, trên bình nguyên xanh biếc, không lâu sau bầu trời vặn vẹo, một con rồng đỏ sậm dài ngoằng gầm rống lao ra, không chút tạm dừng đụng vào mặt đất. Tiếng ầm ầm quanh quẩn, vang tiếng gầm. Mặt đất rung động tan vỡ hiện khe hở to lớn. Vô số khói đỏ theo con rồng va đụng lượn lờ bốn phía, khiến nơi này bị khói đỏ che đậy. Trong khói truyền ra tiếng gầm, trên bầu trời một bóng đỏ dữ tợn xẹt vào trong sương khói.
Tiếng nổ liên tục kéo dài một tiếng đồng hồ mới kết thúc. Bốn phía yên tĩnh, những sương khói đỏ ngưng kết, lần nữa hình thành huyết long, bay lên trời. Khi nó bay lên thì lộ ra dưới hố sâu hai bóng người.
Một người đứng đỏ trang phục đỏ thẫm, mái tóc đỏ, đôi môi tím lộ ra yêu dị, chính là Tô Minh tóc đỏ. Tay phải của hắn ấn trên đầu một ông lão.
Ông lão run bần bật quỳ trước mặt Tô Minh, đôi tay bấu mặt đất, biểu tình thống khổ, người run dữ dội, từng luồng khói trắng bay ra khỏi đỉnh đầu lão chui vào đỉnh đầu Tô Minh. Nguồn truyện:
Quá trình này kéo dài trong khoảnh khắc. Tô Minh thả lỏng tay phải, xoay người đi một bước ra giữa trời, đạp trên huyết long. Con rồng gầm lên biến mất trong không khí.
Trên mặt đất, ông lão quỳ đó hộc bãi máu, mặt trắng bệch, nhìn hướng Tô Minh khuất xa, lộ ra kinh sợ. Người lão cực kỳ suy yếu, nhưng không để ý yếu ớt giãy dụa đứng lên, nhanh chóng rời khỏi đây.
Trên đất Vu tộc, một dãy núi, hai mãnh thú to lớn dài ngàn mét đang chém giết nhau. Trong đó một mãnh thú như con hổ nhưng mọc hai cánh, gầm lên kinh thiên động địa.
Đấu với nó là một thịt viên bềnh bồng giữa không trùng. Thịt viên không ngừng mấp máy nhỏ giọt chất lỏng ở mặt đất phát ra tiếng xèo xèo. Người nó mọc vô số xúc tua, cuối mỗi xúc tua là cái mồm to, bên trong có răng nhanh sắc nhọn chém giết với thú hổ.
Chúng nó chém giết nhau đã mấy ngày, nhưng hôm nay là trận đấu sinh tử. Đột nhiên bầu trời trên đầu chúng chui ra một huyết long gầm rống, vọt hướng hai mãnh thú, dấy lên khói đỏ lượn lờ. Hai mãnh thú kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên. Một bóng đỏ chui vào sương khói, truyền ra tiếng nổ kịch liệt kèm theo mãnh thú gầm rống giận dữ.
Chốc lát sau sương đỏ ngưng kết thành rồng, Tô Minh đứng trên đầu rồng biến mất trong không gian. Dãy núi thú hổ hấp hối, thú thịt viên buồn nôn thì thành hai nửa toát ra máu đen ăn mòn mặt đất, tỏa mùi tanh hôi.
Hình ảnh tương tự tại đất Vu tộc, trong một ngày xảy ra rất nhiều chỗ. Những cường giả Vu tộc ẩn cư ai cũng hoảng sợ đối diện một kẻ khiến chúng kinh hoảng, cuối cùng bị hút đi nhiều tu vi.
Còn có đám mãnh thú cũng như thế.
Đêm khuya giáng xuống, trong một khe núi đất Vu tộc, có một cô gái cực đẹp đang run rẩy nhìn người đứng trước mặt mình.
Người này mặc đồ đỏ, mái tóc đỏ, môi tím lộ ra lạnh lẽo, đó chính là Tô Minh tóc đỏ. Ngón trỏ tay phải hắn chỉ vào trán cô gái, nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì.
"Ngươi là ai!" Cô gái giọng thê lương, người run bần bật, mắt ẩn chứa tuyệt vọng.
Quanh cô có bảy, tám cái xác, bộ dáng chết cực kỳ khủng bố. Cô gái khó thể quên điều vừa thấy. Cô đang tĩnh tu tại đây thì đột nhiên người đàn ông tóc đỏ xuất hiện. Hắn chỉ vung tay lên thì tất cả tùy tùng bên cạnh cô như phát cuồng, chém giết lẫn nhau.
"Ta là đệ tử Vu Thần Điện, nếu ngươi dám đụng ta thì nguyên Vu Thần Điện tuyệt đối không tha ngươi!" Trong mắt cô gái sự tuyệt vọng càng thêm đậm.
Tô Minh tóc đỏ biểu tình như thường, không thèm để ý cô gái thê lương nói, tay phải luôn chỉ vào giữa trán cô gái, lát sau nhíu mày.
"Đáng tiếc, tuy là thân trong sạch nhưng âm khí không đủ, chắc có liên quan đến công pháp ngươi tu. Ngươi tu hành tại đây, cũng vì vậy mà đất này âm khí đậm." Tô Minh lắc đầu, ngón trỏ tay phải rời khỏi trán cô gái, chỉ vào quần áo.
Lập tức quần áo cô gái hóa thành mảnh vụn tan mất. Cô gái mắt đầy nước và hận thù, nhắm chặt mi mắt.
Tô Minh nhìn cô gái từ trên xuống dưới, ánh mắt không giống như đang nhìn thân thể, lạnh lùng tựa xem một vật chất mà thôi. Thật lâu sau hắn lại lắc đầu.
"Âm khí tổn thương quá nhiều, không phù hợp yêu cầu của ta." Tô Minh xoay người, không thèm để ý cô gái này nữa, định cất bước đi.
"Ngươi rốt cuộc là ai!?" Cô gái mạnh mở mắt ra.
"Ta tên Tô Minh." Tô Minh tóc đỏ nhoáng người lên, biến mất tại đây.
"Tô Minh, Tô Minh!!!" Cô gái nghiến răng nhớ kỹ tên này.
Một ngày này đối với Vu tộc là kiếp nạn của cường giả. Trong phạm vi thần thức của Tô Minh nếu phát hiện ai là hắn tìm tới, không ngừng ra tay và hấp thu, tu vi của hắn hồi phục nhanh kinh người, càng cường đại thêm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 394: Cường đại
Chương 394: Cường đại