Khoảnh khắc Tô Minh bay ra khỏi đảo thì trong Tử Hải, mặt biển bỗng nhô ra một mặt quỷ. Mặt quỷ giấu trong cái xác dưới biển, xác kia không có đầu, mặt quỷ là ở lồng ngực.
Cùng lúc đó, trên Tử Hai, giáp ranh Đông Hoang đại lục, có mấy chục xác mặt quỷ giống vậy, mặt quỷ trên người chúng tỏa ánh sáng âm u, từng tiếng hét thê lương người ngoài không nghe thấy bỗng vang vọng.
Ngay sau đó, Đế Thiên tĩnh tọa ở mép Đông Hoang mạnh mở mắt ra, trong con ngươi lóe tia sáng lạnh, khóe môi nhếch nụ cười tàn khốc.
"Rốt cuộc xuất hiện, con trai ta." Y chậm rãi đứng lên, định cất bước lên trời thì chợt cau mày, lát sau lại ngồi xuống.
"Hoàn toàn giấu hơi thở Túc Mệnh khiến trước đó ta không thể phát hiện, nếu là người thì tu vi của hắn chắc chắn không phải hạng bình thường. Nam Thần." Đế Thiên mắt chớp lóe, lạnh lùng cười.
Bây giờ Tô Minh đang lao nhanh trên trời, biểu tình bình tĩnh nhưng bi thoưng không thể giấu đi, lượn lờ quanh người, khiến người ngoài không tới gần thì thôi, nếu không sẽ lạc trong thế giới của hắn, bị bi thương nhiễm.
'Đại kiếp nạn, tại đất Man Thần âm tử hư, chỉ đối với một mình ta, có thể gọi là đại kiếp nạn, duy nhất là...Đế Thiên!" Con ngươi Tô Minh co rút, lộ sát khí.
'Tính thời gian chắc là lúc phân thân Đế Thiên giáng xuống, đại kiếp nạn rất có thể đến từ Đế Thiên.'
Mắt Tô Minh lóe sát khí, chiến ý dạt dào nảy ra trong lòng. Đế Thiên đối với hắn là đại kiếp nạn, nhưng tương tự, Tô Minh có tín niệm phải giết Đế Thiên!
Nếu Đế Thiên không chết thì Tô Minh khó thể khống chế bản thân, đại địch như vậy là động lực thúc đẩy hắn, chỉ có giết phân thân Đế Thiên thì tại đất Man tộc hắn mới khống chế được vận mệnh của mình.
'Bản tôn Đế Thiên có lẽ cực kỳ cường đại, nhưng nhiều năm qua chỉ phân thân giáng xuống, có lẽ tất cả là vì bản tôn không thể tự giáng xuống! Nhưng đây chỉ là suy đoán, nếu lần này ta gặp cũng là phân thân thì chứng mình điều ta đoán rất có thể là thật! Nếu là thật sự thì chưa chắc ta không có sức chiến đấu!'
Tô Minh cúi đầu nhìn ngón trỏ tay phải của mình, trên ngón tay có rất ít một vòng sợi tóc Man Thần đời thứ nhất!
'Năm đó ta có thể giết chết phân thân Đế Thiên thứ nhất thì hôm nay có thể giết cái thứ hai!'
'Năm đó ta nhìn không thấu Đế Thiên mạnh cỡ nào, nhìn không ra tu vi của Hồng La, chỉ biết họ đã vượt qua cảnh giới Man Hồn Man tộc. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tu vi Hồng La rõ ràng có thể so với đường tu mệnh, xem bộ dạng như còn chưa biết trong mệnh có thiếu sót, chắc chưa đạt tới mệnh khuyết, chỉ bước vào giai đoạn mệnh! Có lẽ lúc tu vi của gã đỉnh cao thì không như vậy nhưng năm đó đúng là thế!'
'Còn về phân thân Đế Thiên, năm đó phân thân có thể giết Hồng La, vậy tu vi hiển nhiên vượt qua mệnh cách cảnh, nhưng chắc chưa đến mệnh cung. Mệnh cung hiểu ra tất cả biến đổi trời đất, biết tiếc thương khung, hiểu ra lực lượng quy tắc phép tắc. Nếu y đạt tới mệnh cung thì giết Hồng La sẽ không bị thương! Ta kết luận năm đó phân thân là mệnh khuyết cảnh!'
'Mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới, bốn cảnh giới tu mệnh, bây giờ ta cảm ngộ lần mò đến lằn ranh mệnh cách rồi. Nhưng tu vi chưa tới Man Hồn nên chỉ có hơi thở của nó, không cách nào bước vào đường tu mệnh. Tuy nhiên, đấu với phân thân một trận không phải không thể!'
Tốc độ của Tô Minh cực nhanh lao trong biển trời, mắt chớp lóe lộ suy tư.
'Tất cả chỉ là suy đoán của ta, nếu lần này Đế Thiên là bản tôn giáng xuống thì ta không thể tránh thoát kiếp nạn. Nếu phân thân mạnh hơn năm đó nhiều thì cuộc chiến này không có gì bất ngờ. Đại kiếp nạn..." Tô Minh suy nghĩ, bay ra khỏi giới hạn mơ hồ Nam Thần, đi tới ngoài Nam Thần mênh mông, bên trên Tử Hải vô biên, một đường lao nhanh, ánh mắt dần lộ tàn nhẫn.
Mắt chợt lóe, hắn lao xuống mặt biến, trước mắt có một hòn đảo, đảo không tính quá lớn nhưng cũng không có gì đặc biệt, trông tương tự như đảo Mệnh tộc của Tô Minh. Đảo này giống như đảo khác Tô Minh gặp, không có chút dấu vết sự sống, một mảnh trống trải, bên trên không có thảm thực vật, trụi lủi, tựa nấm mồ.
Tô Minh lao nhanh đạp trên đảo, mắt chợt lóe, thần thức tản ra phủ lên toàn đảo. Hắn đi tới giữa đảo, ngồi xếp bằng.
'Nếu đã nhất định đại kiếp nạn sẽ đến thì ta chọn chiến trường, tại đây chờ...kiếp đến!'
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, nâng lên tay phải hư không chộp, mạnh ấn đất dưới chân. ấn một cái, động đất, ngay sau đó, vị trí bàn tay Tô Minh đụng mặt đất xuất hiện vệt sáng đỏ chói lọi.
Đó là bãi cỏ đỏ, nó xuất hiện nhanh chóng lan đi bốn phía, chớp mắt là hơn mười mét. Tô Minh cắn đầu lưỡi phun búng máu rơi vào bãi cỏ, lập tức bãi cỏ đỏ quái dị lắc lư, nhanh chóng khuếch trương, chớp mắt phủ lên toàn bộ hòn đảo không lớn, còn đang lan tràn, phủ dọc theo mặt biển. Đây là lần đầu tiên Tô Minh dốc hết sức thi triển bãi cỏ đỏ, để nó hấp thu đủ máu và sự sống. Đặc biệt khi nó lan tràn vào biển thì loại hấp thu sẽ đạt mức tận cùng. Nguyên mặt đảo đã hoàn toàn thành màu đỏ.
Tô Minh nâng lên tay phải, trong tay xuất hiện một cây gậy đen, vật này đã lâu hắn không sử dụng, là một trong báu vật đạt được ở Hàm Sơn Thành, thuộc về thần thông của Hàm Sơn lão tổ.
Tô Minh không biết cụ thể nhưng có thể đơn giản thi triển nó, làm nó...tự bạo!
Đây là Tô Minh vì đối mặt đại địch chuẩn bị phản kích đợt thứ nhất!
Đặt cây gậy sang bên, Tô Minh vỗ túi trữ vật, bay ra một tấm bia đá to. Bia đa là vật truyền thừa Man Thần đời thứ nhất để lại. Hiển nhiên vật đó không thể khiến người Man tộc tiếp tục được truyền thừa, nhưng nó tồn tại có tác dụng chấn nhiếp, chấn nhiếp tất cả người tiên tộc. Chắc Đế Thiên đến thì thấy tấm bia đá sẽ kinh sợ!
Đây là hắn chuẩn bị đòn phản kích thứ hai vì Đế Thiên!
Dựng bia đá trên đảo xong mắt Tô Minh chợt lóe, tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức bên trong bay ra một tảng đá trong suốt. Bên trong đá tồn tại một người đen mất đi một ngón tay.
Người này nhắm mắt như đang ngủ say.
"Có một giao dịch, ngươi làm không?" Tô Minh nhìn người đen, lạnh nhạt hỏi.
Người đen không nhúc nhích, vài giây sau mạnh mở mắt ra nhìn Tô Minh, đôi mắt lóe tia sáng kỳ lạ.
"Giao dịch gì!" Thanh âm có chút sắc nhọn chói tai.
"Dùng hết sức của ngươi giúp ta giết một người, mặc kệ cuối cùng ta sống hay chết đều thả ngươi tự do!"
Người đen im lặng giây lát, bỗng nói.
"Ta làm sao tin được ngươi?"
"Trên người của ngươi có phong ấn của ta, tin hay không thì tùy, đợt sao dịch này chỉ có một lần, không được thì không bao giờ có nữa!" Tô Minh bình tĩnh nói.
Người đen giãy dụa một lát, mắt xẹt qua điên cuồng, gật đầu với Tô Minh.
Tô Minh bỗng nâng lên tay phải vỗ tảng đá trong suốt. Cú vỗ này phong ấn tảng đá lập tức tán đi, nhưng khi phong ấn tan biến, thần thức của Tô Minh bỗng ngưng tụ trên người người đen, quét qua thì nó cũng bay ra khỏi đá trong suốt. Lúc nó bay ra ngửa đầu phát ra tiếng gào sắc nhọn, nhìn chằm chằm Tô Minh. Tô Minh biểu tình như thường, lạnh lùnng hìn người đen.
Người đen im lặng giây lát, nhìn Tô Minh, chắp tay.
"Ta tin ngươi, cũng không muốn đối địch với ngươi. Mục tiêu của ngươi giống như ta, đều là chọn rời khỏi đất Âm Tử này!" Nói rồi nó nhoáng người lên, biến mất trong hư vô, không trông thấy.
Dù thần thức quét thần thức thì nếu không phải trước đó để lại ý chí bên trong cùng với phong ấn, giờ này khó thể nhìn ra manh mối.
Đây là món quà lớn thứ ba Tô Minh chuẩn bị cho Đế Thiên.
"Đế Thiên..." Tô Minh nâng lên tay phải, vung ống tay áo.
Lập tức một mảnh vỡ cung điện của Đại Ngu vương triều lộ ra trước mặt. Mảnh vỡ là hắn lấy từ thế giới băng. Lấy ra rồi tay phải hắn ấn lên trên, phút chốc mặt cỏ xung quanh phủ lên mảnh vỡ.
Thần thức Tô Minh liên tiếp với mảnh vỡ, trước kia hắn ở đảo Ma La đấu với Ma La Lão Nhân thì từng rất động tâm với thuật ảo cảnh Đại Ngu, chuyện qua đi hắn hơi nghiên cứu, thêm vào từng đi qua Đại Ngu vương triều, một khi thi triển ảo ảnh uy lực không yếu.
Đây là món quà thứ tư hắn chuẩn bị.
Làm xong những điều đó, Tô Minh suy tư, lại lấy ra kiếm màu xanh. Hắn nhìn thanh kiếm lộ ra lưu luyến, nhưng rất nhanh biến mất. Tô Minh biểu tình nghiêm túc tay phải cầm kiếm, tay trái nâng lên nhẹ vuốt thân kiếm. Theo hành động của hắn, mắt lóe tia sáng kỳ lạ, miệng phát ra thanh âm phức tạp, nguyên thần tản ra theo ngón tay Tô Minh vuốt dung nhập vào kiếm. Kiếm xanh run rẩy phát ra tiếng rít sắc nhọn, thân kiếm tỏa ánh sáng chói mắt, hơi thở bi tráng tỏa ra từ kiếm. Hơi thở đó có không tha và quyến luyến đối với Tô Minh.
Đây là lễ vật thứ năm Tô Minh chuẩn bị vì Đế Thiên, lấy cách đặc biệt của Hồng La hiến tế kiếm, khiến nó bùng nổ lực kiếm hồn, có thể chịu đựng uy lực cái búng của Tô Minh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 587: Phục sát!
Chương 587: Phục sát!