TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 704: Dê béo đến rồi!

Cách sơn môn Tà Linh Tông một khoảng cách xa có dãy núi liên miên, bây giờ dưới dãy núi, ngoài rừng cây có một người đàn ông trung niên xấu xí đang cẩn thận đi ra ngoài. Gã vừa đi vừa quan sát xung quanh, dường như bị giật mình chút nào là sẽ bỏ trốn ngay lập tức.

Người này chính là Tiền Thần.

Bây giờ gã mặt mũi bầm dập, bộ dạng rất là chật vật, quần áo rách rưới giống như là chịu đủ sự hành hạ vậy.

Không biết gã trải qua tàn phá kiểu gì mà mặt tràn đầy kinh hoàng, cẩn thận tiến lên. Trước mặt gã, khoảng mấy trăm mét có hai cầu vồng ở trên bầu trời xẹt qua. Trong hai cầu vồng có hai người Man tộc, một thì tu vi khoảng trung kỳ Khai Trần, một thì là sơ kỳ Tế Cốt. Cầu vồng lao nhanh không chút tạm dừng, xẹt qua giữa không trung.

Trong khoảng thời gian này nguyên Đông Hoang đại lục theo Man tộc trỗi dậy thì cầu vồng như vậy có khắp nơi, chuyện rất bình thường. Hoặc là chạy đi, hoặc tập kết, hoặc tìm kiếm.

Tiên tộc đóng sơn môn khiến nguyên đất Đông Hoang người tiên tộc ít khi xuất hiện, nhưng cũng có một số rải rác đôi khi bị Man tộc phát hiện, thường thì sẽ xảy ra trận diệt sát.

Bây giờ thấy trên bầu trời xẹt qua hai cầu vồng làm Tiền Thần trợn to mắt, nếu gã trực tiếp ngã ngửa trên mặt đất giả chết hay là ngồi thụp xuống núp trong bụi cỏ thì có lẽ không bị phát hiện, dù gì hai cầu vồng Man tộc chỉ đi qua mà thôi, tốc độ còn không chậm.

Nhưng dường như gã bị giật mình, có lẽ khoảng thời gian này trải qua khiến gã như chim sợ cành cong, giờ phút này trông thấy hai cầu vồng thì phát ra tiếng hét chói tai. Gã mạnh bật dậy co giò chạy ngược trở lại rừng cây, hú hét.

Trên bầu trời hai cầu vồng vốn là xẹt qua chỗ Tiền Thần không phát hiện ra gã, nhưng nhờ tiếng hét chói tai của gã mà hai cầu vồng khựng lại. Hai thanh niên bên trong mắt chớp lóe nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt xuyên thấu rừng cây rậm rạp lá, thấy Tiền Thần nhanh chóng chạy đi.

"Tiên tộc!" Hai người nhìn nhau, lập tức nhận ra Tiền Thần khác lạ cộng thêm trên người gã tỏa ra dao động và hơi thở khá giống tiên tộc.

Mới nãy Tiền Thần không có hơi thở này nhưng giờ gã chạy nhanh, làm như không khống chế được tản ra phạm vi lớn.

Phút chốc hai thanh niên Man tộc chuyển phương hướng, lao nhanh hướng Tiền Thần trong rừng cây.

Trán Tiền Thần toát ra mồ hôi lạnh, bộ dạng kinh haòng dường như tùy thời bị hù chết, run rẩy chạy nhanh. Nhưng mỗi lần tốc độ gã hơi nhanh chút lập tức bị cỏ dại vấp té, khiến hai Man tộc càng tới gần, khi cách Tiền Thần chưa tới mười mét thì...

Có tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong rừng cây, thanh âm xuất hiện thì khí thế cự kỳ cường đại càn quét thiên địa, trong chớp mắt khiến trời đất mất sắc, hóa thành uy nhiếp ập đến.

Uy nhiếp cực kỳ bá đạo, hùng hồn toát ra khí thế Man Hồn đại viên mãn, đủ khiến tất cả người cảm nhận thì rung động tinh thần.

"Tiên tộc nho nhỏ đã dám xâm nhập vào nơi lão phu bế quan?" Giọng già nua quanh quẩn.

Hai thanh niên Man tộc truy kích Tiền Thần lập tức biến sắc mặt, cùng tạm dừng, mang theo cung kính cùng cuồng nhiệt chắp tay cúi đầu hướng rừng cây.

Giây phút hai người sùng bái thì một ông lão mặc áo trắng, bộ dạng đức cao vọng trọng như sợ người ta không nhìn ra, mái tóc bạc phơ từng bước một đi ra khỏi sâu trong rừng cây.

Ông lão mặt hồng hào, theo lão xuất hiện thì khí thế càng toát ra mãnh liệt, kinh thiên động địa, khiến không khí tám hướng xuất hiện vặn vẹo.

Người Tiền Thần run rẩy, trước uy nhiếp này không thể tiếp tục bỏ chạy, ngây ngốc nhìn ông lão bước tới.

Ông lão vẻ mặt uy nghiêm, tới gần thì ánh mắt như tia chớp, liếc Tiền Thần một cái, nâng lên tay phải cách không chỉ hướng gã. Một chỉ hời hợt nhẹ nhàng không có chút gì lửa cháy, không có tu vi dao động, trông như chỉ tùy tiện chỉ.

Dù là hai thanh niên Man tộc coi như một người tu vi đến sơ kỳ Tế Cốt cũng không thể từ một chỉ đó nhìn ra cái gì. Theo họ thấy thì một chỉ kia thật sự không hề tràn ngập thần thông.

Nhưng ấn pháp quyết cách hơn mười mét bị chỉ thì chớp mắt phát ra tiếng hét rất thảm thiết, người run run hộc bãi máu, hai tay bóp cổ mình, mặt tím xanh ngã xuống đất co giật vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

Tình hình đột nhiên khiến hai thanh niên Man tộc tinh thần run lên, tim đập nhanh, ánh mắt nhìn ông lão lộ ra rung động cùng cuồng nhiệt. Theo họ thấy thì dù tiên tộc chết đi tu vi không cao, nhưng trước mắt tiền bối cùng tộc chỉ một cái tuyệt đối ẩn chứa biến đổi thiên địa, nếu không thì tuyệt đối không thể nào chẳng có chút hơi thở dao động đã vô hình giết người. Từ đối phương toát ra uy nhiếp khiến người nghẹt thở, một chỉ ẩn chứa thiên địa biến đổi, tất cả đều khiến hai người lộ vẻ mặt cuồng nhiệt.

"Bạch Phượng bộ lạc A Phổ bái kiến tiền bối! "

"Bạch Phượng bộ lạc Lâm Đa bái kiến tiền bối!" Hai thanh niên Man tộc vẻ mặt cung kính khom lưng cúi đầu hướng ông lão.

"Thì ra là hậu sinh vãn bối Bạch Phượng bộ lạc, không tệ, tuổi các ngươi còn nhỏ mà tu hành rất giỏi." Ông lão vuốt râu, mặt lộ nụ cười gật đầu với hai người.

"Tiền bối biết Bạch Phượng bộ lạc ta? Không lẽ là cố nhân của bộ lạc?" Trong hai thanh niên người Tế Cốt lập tức chắp tay hỏi, vẻ mặt càng cung kính.

"Ta còn nhớ rất nhiều năm trước từng đi Bạch Phượng bộ lạc các ngươi, khi đó Man Công của các ngươi nghe nói là Man Công đời thứ hai Bạch Phượng bộ lạc..." Ông lão vẻ mặt nhớ lại, rất là cảm thán.

Mấy lời của lão lập tức khiến hai thanh niên Man tộc hít ngụm khí, ngây ngốc nhìn ông lão. Trong lòng họ dấy lên sóng to, mấy lời này nếu là người khác nói thì họ không tin, nhưng là từ lão quái tu vi cường đại trước mặt nói ra, đặc biệt đối phương khí thế ngập trời, bộ dạng rõ ràng là Man Hồn đại viên mãn cộng thêm một chỉ tuyệt đối là ẩn chứa thiên địa biến đổi, khiến hai người lựa chọn tin tưởng.

"Man Công đời thứ hai bộ lạc ta...đó là...hơn năm ngàn năm trước..." Thanh niên Khai Trần giọng hơi run, biểu tình rất cuồng nhiệt.

" Chuyện năm đó không nhắc tới nữa, lão phu ở đây bế quan quá lâu. Phải rồi, tại sao hai người truy sát người tiên tộc xuất hiện ở đây?" Ông lão lắc đầu, ra vẻ chuyện cũ không muốn nhớ lại.

"Kính thưa tiền bối, hai chúng ta nhận mệnh tới ngoài Tà Linh Tông tập kết, cùng người bộ lạc khác giám thị Tà Linh Tông, lúc đi ngang đây thấy người tiên tộc này lén lút nên định đánh chết." Hai thanh niên Man tộc lập tức không chút giữ lại nói hết ra.

" Giám thị Tà Linh tông?" Ông lão liếc hai thanh niên Man tộc.

"Tiền bối ở đây bế quan nhiều năm nên chắc không biết gần đây Man tộc ta xảy ra vụ việc. Một năm trước Man Thần xuất hiện dẫn động huyết mạch toàn Man tộc đốt cháy, khiến Man tộc ta trỗi dậy, thề xua đuổi tất cả người tiên tộc trên đất Man tộc! "

"Không ngờ có chuyện này!" Ông lão lập tức nghiêm túc lên.

" Chuyện này hai người nói có thật không? "

" Là sự thật trăm phần trăm, vãn bối không dám nói dối với tiền bối." Hai thanh niên Man tộc vội nói.

Ông lão mắt chợt lóe, im lặng chắp tay sau lưng, đi tới đi lui vài bước, vẻ mặt như đang suy tư. Lát sau lão khựng lại, ngẩng đầu liếc hai thanh niên Man tộc.

" Chuyện này quá lớn, lão phu không thể tiếp tục bế quan, cần đi tìm mấy bạn cũ xác nhận dã. Vậy đi, chuyện liên quan đến ta nghiêm cấm hai người nói cho bất cứ ai, dù là Man Công của các ngươi cũng vậy." Ông lão từ từ nói.

Hai thanh niên Man tộc lập tức cúi đầu vâng dạ.

" Còn nữa, lão phu bế quan quanh năm, nhiều năm không ra ngoài, không rõ thế giới này biến đổi. Như vậy đi, hai ngươi lấy hết thạch tệ trên người ra càm cầm tin, nếu các ngươi nói là thật thì ta sẽ đi Bạch Phượng bộ lạc trả lại những tài vật cho các ngươi, còn nếu dàm gạt ta...hừ hừ." Ông lão chắp tay sau lưng lạnh lùng nói.

Hai thanh niên Man tộc ngây ra, lòng đánh dấu hỏi nhưng nghĩ tới tu vi ông lão thì lần lượt lấy ra túi trữ vật, móc hết thạch tệ ra cung kính đặt trên mặt đất trước mặt ông lão.

Ông lão vung tay áo, lập tức những linh thạch sáng lấp lánh biến mất, vẻ mặt thản nhiên gật đầu.

"Tốt lắm, các ngươi chờ đi, lão phu phải kiểm chứng điều các ngươi nói là thật hay giả. "

Hai thanh niên Man tộc vẻ mặt quái dị nhưng không nói thêm cái gì, chắp tay rồi nhanh chóng biến thành cầu vồng rời đi. Hai người ở giữa không trung nhìn nhau, đều cảm thấy các ông lão trong bộ lạc có một câu nói rất chính xác. Người tu vi càng cao sâu thì tính cách càng quái dị.

Trong rừng cây, sau khi hai thanh niên Man tộc rời đi, ông lão không còn khí thế cao thủ gì nữa, mắt lóe sáng nhìn những linh thạch, mặt mày hớn hở cắn một cái, rất là đắc ý.

Còn Tiền Thần mới nãy hộc máu trông như đứt hơi thì từ từ bò dậy, mắt trông chờ nhìn ông lão. Chuyện như vậy không phải lần đầu tiên gã làm, một năm nay đã là lần thứ mười rồi. Từ năm ấy đi hướng Tà Linh Tông ngẫu nhiên vô tình gặp phải ông lão này, bị lão cướp bóc thì thế giới của gã từ nay biến đổi.

" Hạc gia gia... Chúng ta... Chúng ta khi nào thì đi cô gái đây?" Tiền Thần mặt như đưa đám nhưng ráng nặn vẻ nịnh nọt hỏi.

" Gấp cái gì? Chờ chúng ta gom đủ mười vạn linh thạch thì lão tử sẽ thả ngươi đi Tà Linh Tông. Lại chờ chút, ai dà, có dê báo tới nữa rồi. Tiểu Thần Tử, có mối đến!" Ông lão tinh thần phấn chấn nhìn phía xa.

Đọc truyện chữ Full