"Đầu nó nhô ra khỏi bờ hồ nhìn Tô Minh, trong mắt có kính sợ cùng sợ hãi. Nó có thể cảm nhận được từ người Tô Minh truyền đến hơi thở như có như không, hơi thở mạnh mẽ nó chưa từng gặp.
Nhẹ vuốt đầu rồng, Tô Minh đứng dậy. Dường như vu long cảm nhận được ý định của Tô Minh, người run rẩy sóng gợn càng nhiều.
Nó từ từ hé miệng, người uốn éo, từ trong miệng phun ra một huyết cầu to cỡ nắm tay. Trong huyết cầu tỏa ra hơi thở Vu tộc tinh thuần, huyết cầu dần bay tới chỗ Tô Minh, ngừng ở trước mặt hắn.
Phun ra huyết cầu vu long có vẻ uể oải, cung kính cúi đầu hướng Tô Minh rồi từ từ chìm xuống mặt nước.
Tô Minh nhận lấy huyết cầu liếc một cái, bỏ vào trong túi trữ vật, xoay người đi hướng ngoài rừng, không nói nhiều hơn với Ly Long Thượng Nhân. Hắn đã cho đối phương cơ hội nhưng rõ ràng Ly Long Thượng Nhân lựa chọn từ chối.
Vận mệnh cần không phải đáp lại mà là một câu tìm mệnh.
Nhưng Ly Long Thượng Nhân không đi tìm mà thản nhiên nói sắp mục rữa, lời này nếu Tô Minh chỉ có ký ức đời này, tu vi chỉ cỡ mấy trăm năm thì có lẽ sẽ không lập tức hiểu ý nghĩa, nhưng hắn trải qua rất nhiều chuyện, mấy chục lần luân hồi tương đương với đời sống mấy chục lần. Ly Long Thượng Nhân không thể so sánh được, lời lão lộ ra là một loại khinh thường từ đáy lòng, không phải xem thường tu vi của Tô Minh mà là tuổi của hắn.
Ly Long Thượng Nhân cảm giác Tô Minh đúng là Man Thần, nhưng hắn quá trẻ tuổi, trẻ khiến người không thể hoàn toàn chấp nhận, chịu cúi đầu cho đối phương chỉ điểm mình.
Nếu Tô Minh là một ông lão nổi danh nhiều năm thì từ chỗ Ly Long Thượng Nhân sẽ nhận kết quả hoàn toàn khác.
Nếu đã thế thì Tô Minh không nhiều lời nữa, xoay người rời đi, bóng dáng hắn dần khuất xa. Sau lưng hắn, Ly Long Thượng Nhân biểu tình hơi phức tạp nhìn hắn đi xa. Lão biết đã từ chối cơ hội một lần, có lẽ cơ hội này sẽ khiến lã đột phá tu vi, nhưng cũng có lẽ...không chừng, dù sao Man Thần trước mắt tuổi trẻ khiến người khó chấp nhận.
Thật ra thì có nhiều người cũng có ý nghĩ giống như lão, thường cho rằng người nhỏ tuổi hơn mình không quá đáng tin, dù tu vi có cao hơn mình cũng khó thể thay đổi tâm tình này.
Tô Minh đi xa, ánh mắt Ly Long Thượng Nhân dõi theo sau, mãi đến hắn xa hơn trăm mét, bóng dáng bị rừng cây che lấp phân nửa thì con ngươi lão bỗng co rút. Lão mơ hồ cảm thấy bóng lưng khá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng hiển nhiên ký ức xa xưa, lã khó mà nghĩ đến bóng lưng nào từng thấy.
"Man Thần các hạ, hai chúng ta trước kia đã gặp nhau chưa?' Ly Long do dự lên tiếng hỏi.
"Không có." Khi Tô Minh nói chuyện thì đã biến mất trong rừng cây.
Họ từng gặp mặt, chẳng qua lúc đó Tô Minh không phải bộ dạng như hiện giờ mà là ông lão tang thương.
Ra khỏi rừng cây, Tô Minh không ngoái đầu lại một đường đi ra ngoài đảo Hải Đông. Giây phút sắp bước ra khỏi đảo, hắn lạnh nhạt nói với Vũ Huyên ở trên trời hưng phấn hút nhiều túi trữ vật, tinh thạch và pháp bảo.
"Chơi đủ rồi chưa, ta đi đây." Nói xong Tô Minh nhấc chân ra khỏi đảo Hải Đông.
Sau khi ra khỏi trận pháp chỗ này, hắn nhoáng người lên lao hướng đảo Thiên Hàn Tông.
Đã lấy được mọi thứ, giờ là lúc phối hợp Nhị sư huynh thi pháp khiến Đại sư huynh thức tỉnh!
Khi Tô Minh rời đi thì Vũ Huyên hoan hô một tiếng, vỗ con chó biến to mấy ngàn mét lòng đầy buồn bực. Con chó rất bực mình, nó cảm thấy mình là minh long vô cùng cao quý, cố tình tiểu chủ tử cứ khiến nó phải hóa thành con chó. Quá đáng nhất là dù biến thành mấy ngàn mét vẫn không cho nó trở lại bộ dạng minh long, chỉ có thể giữ dáng vẻ con chó này. Bây giờ khi đi nó xoay người hung tợn trừng mấy ngàn người Hải Đông Tông lúc trước vây công nhưng bị tiếng nó gào dạt ra, hừ một tiếng thành cầu vồng lao nhanh.
Trên mặt đất có một bóng đen hưng phấn nhặt của rơi, trên trời chó vàng to rời đi thì hạc trọc lông vẻ mặt lưu luyến cũng nhanh chóng bay khỏi.
Trên đất Đông Hoang và Nam Thần Man tộc khá là bình tĩnh, vô số Man tộc đang tập kết, không lâu sau sẽ xâmn hập Tây Minh, Bắc Châu. Tô Minh rời khỏi đảo Hải Đông, Vũ Huyên và con chó, hạc trọc lông cùng nhanh chóng đi khỏi.
Sau màn trời cao cao trên Man tộc, ngoài vòng xoáy âm tử tồn tại nhiều mảnh vụn thế giới, quanh chín tu chân tinh to lớn đang có mấy ngàn con thuyền lớn!
Trên mỗi chiếc thuyền đứng vài tu sĩ mặc áo đen, trên quần áo có đồ án ngôi sao, đồ án sao rất giống thật làm họ đứng trên thuyền dài ở trời sao như không có thân hình, như hòa cùng trời sao. Trừ mấy ngàn con thuyền ra bốn phía có gần mười vạn người tiên tộc, ai nấy vẻ mặt cung kính, lặng ngắt như tờ.
Phía trước nhất trên một con thuyền đứng một thanh niên, thanh niên có mái tóc đen bay phất phơ, khuôn mặt điển trai nhưng môi mỏng, biểu tình kiêu ngạo. Quần áo của gã không giống mọi người. Người ta quần áo ngôi sao đứng lặng, chỉ mình gã mặc áo ngôi sa chậm rãi di chuyển, trông rất là quái dị như là quần áo là một thế giới tự chuyển động.
Xung quanh thanh niên có bảy, tám người vây quanh gã, đều là lão gì, tu vi ai nấy cỡ đẳng cấp chủ vị giới.
"Tiên tộc bình thường kia, bổn công tử tiến đến thế mà Tam Hoàng Ngũ Đế không ra bái kiến?" Thanh niên lạnh nhạt nói.
"Thiếu chủ, mấy đại nhân Tam Hoàng Ngũ Đế họ..."
"Đừng nói nữa, là địa vị của Đạo Nguyên ta tại tông môn không đủ, hừ, nếu là ca ca của ta tới thì họ sớm xun xoe rồi." Thanh neien vung tay, bbiểu tình âm trầm.
"Thiếu chủ...cái này..." Bảy, tám tiên tộc xung quanh thanh niên cười khổ, ánh mắt nhìn gã tràn đầy kính sợ.
"Chỗ này chính là đất Âm Tử mà tiên tộc ngươi đời đời canh giữ?" Ánh mắt thanh niên rơi vào vòng xoáy âm tử trong trời sao.
"Chỗ này đúng là đất Âm Tử." Lập tức có một ông lão tiên tộc bên cạnh thanh niên cung kính đáp.
"Đồn rằng trong đất Âm Tử ẩn chứa lực lượng có thể hủy diệt cả Đạo Thần chân giới..." Thanh niên mắt chợt lóe, bước ra khỏi thuyền dài đứng ở trời sao, nhìn vòng xoáy âm tử không xa lộ vẻ thấy hứng thú.
"Nếu có loại lực lượng này thì sau này khi ta trở thành tông chủ Đạo Thần Tông phải sai người đi dò xét mới được." Thanh niên nhoáng người lên định tới gần xem xét.
Nhưng gã mới bước ra chưa được trăm mét thì bỗng tạm dừng, vẻ mặt biến đổi, bởi vì ngoài vòng xoáy âm tử vốn trời sao mênh mông vô bờ bỗng có chín mươi chín khí thế dâng lên, sau nó có bốn mươi chín ý niệm càng cường đại lượn lờ.
"Quả nhiên là chín mươi chín hổ phù, bốn mươi chín long phù trấn áp..." Thanh niên do dự một chút không vào sâu hơn mà xoay người trở lại trên thuyền dài.
"Được rồi, bổn công tử chỉ đi ngang đây, dừng lại bảy ngày để các ngươi sưu tập linh thạch, phải làm xong trong vòng bảy ngày." Thanh niên đứng trên trường thuyền lạnh lùng liếc mấy người tiên tộc.
Mấy tu sĩ tiên tộc cười khổ, trong đó một người đàn ông trung niên do dự bước lên trước nói.
"Xin thiếu chủ thư thả cho vài ngày, ngươi muốn số lượng linh thạch quá nhiều, chúng ta...cần chút thời gian để chuẩn bị..."
"Bảy ngày, không thể nhiều hơn một ngày, nếu không lấy đủ linh thạch thì, hừ hừ." Thanh niên lập tức trầm mặt xuống.
"Thiếu chủ..." Trong mấy tiên tộc đột nhiên có một ông lão tiến lên vài bước, thấp giọng nói. "Nếu thiếu chủ đã có hứng thú với đất Âm Tử thì lão phu có vài cách khiến thiếu chủ không xúc động bùa trấn áp mà có thể vào trong đó."
"Ồ?" Mắt thanh niên chợt lóe, nhìn hướng ông lão tiên tộc nói chuyện.
"Khá lắm, nếu ngươi nói cách đó hữu dụng thì có thể cho các ngươi thư thả thêm vài ngày. Nhưng nếu cách đó vô dụng, thời gian bảy ngày không thay đổi nhưng số lượng linh thạch tăng gấp đi!"
"Thiếu chủ yên tâm, mời!" Ông lão mỉm cười lập tức nói.
Đám người kia do dự chút nhưng không nói ra Tam Hoàng Ngũ Đế đã ra lệnh không cho phép lại mở trận pháp khiến người giáng xuống, phải chờ họ trở về mới mở ra.
Vài tiếng sau, trong khu vực tràn đầy vô số đại lục vũ trụ, mấy ngàn thuyền dài phô bày, mấy tu sĩ tiên tộc vòng quanh thanh niên hướng dẫn đi tới đại lục chính giữa bước lên tế đàn, cũng chính là chỗ thân thể của Tô Minh.
"Hắn chính là ca ca của tiện nhân kia?" Thanh niên nhìn thân thể Tô Minh, như là nhớ tới cái gì, lạnh lùng hỏi.
"Thiếu chủ anh minh, chính là người này, cách tiến vào đất Âm Tử là thông qua thân thể đó dẫn động trận pháp giáng trần, nhưng...cần hai ngày chuẩn bị, tu vi sau khi giáng xuống chịu hạn chế, không thể truyền tống quá nhiều người."
"Không sao, đạo nô thập cửu, nhị nhất, tam nhất, tứ nhất, ngũ nhất, năm người bước ra khỏi hàng." Thanh niên không thèm quan tâm.
Gã thốt lời lập tức trên thuyền xung quanh có năm người áo đen biến mất, khi xuất hiện đã ở sau lưng thanh niên.
"Mở ra trận pháp, có năm người bảo vệ dù là Tam Hoàng Ngũ Đế cũng không làm gì bổn công tử được." Thanh niên nâng lên tay phải, trong tay hiện ra cây quạt, đắc ý nói.
Trận pháp tiên tộc từ từ mở ra. Trên đất Man tộc trăng sáng sao thưa, gió biển lồng lộng khiến mặt biển dưới ánh trăng dấy lên từng tầng sóng bạc, mang theo ẩm ướt đánh vào vách núi, lặng lẽ tan vữ, bị gió cuốn đi càng xa xôi.
Tô Minh quay về Cửu Phong đã hai ngày, hắn đang khoanh chân trên vách đá Cửu Phong, biểu tình bình itnhx có cảnh giác, ý hồn tản tám hướng, nếu có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức phát hiện ra ngay.
Bên cạnh hắn Nhị sư huynh xếp bằng dốc sức tản thần hồn dẫn động lực thiên quỷ Man tộc, để thức tỉnh Đại sư huynh. Hổ Tử thì ngáy khò khò, nhập mộng bảo vệ ý thức của Đại sư huynh.
Dù là Nhị sư huynh hay Hổ Tử thì trong quá trình thi pháp không thể bị quấy rầy, nếu không chẳng những Nhị sư huynh không thức tỉnh được, bao gồm Nhị sư huynh, Hổ Tử cũng sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 736: Hộ pháp
Chương 736: Hộ pháp