Hai người còn như vậy thì nói chi đến mấy trăm tu sĩ xung quanh? Mấy trăm người đó vẻ mặt hoảng sợ cùng thụt lùi, ánh mắt nhìn Tô Minh thì ẩn chứa sợ hãi vượt qua trước đó nữa.
Dù là Nhạc Hoành Bang, khoảnh khắc này người run bần bật, nhìn Tô Minh như trông thấy quỷ sát, loại cảm giác đó như đặt mình vào lạnh lẽo và hắc ám, chìm đắm trong tử vong, khí lạnh đóng băng máu thịt cùng linh hồn..
Thậm chí là Xích Mãng Phượng dưới thân Tô Minh cũng trong chớp mắt thân thể nóng rực của nó giảm bớt nhiệt độ nhiều, nó vặn vẹo dường như không thích ứng sát khí từ người hắn.
Hạc trọc lông ở không xa trợn to mắt, nó nhìn Tô Minh, vẻ mặt mờ mịt. Dường như nó nghĩ đến điều gì nhưng không cách nào nghĩ ra được.
Chỉ có tiếng rít sắc bén kèm theo hưng phấn và reo hò chưa từng có đến từ sát kiếm trong tay Tô Minh, thanh kiếm điên cuồng hấp thu sát khí từ người hắn, kiếm ngân toát ra sự khát vọng máu tươi, thậm chí màu sắc từ đỏ chuyển hoán gần như là màu tím.
Tô Minh thốt, ra một câu, người đầy sát khí kinh thiên động địa, hắn vọt đến bà lão vẻ mặt biến đổi. Khi hắn cất bước thì Xích Mãng Phượng gào thét lao ra theo. Tô Minh hiện tại so với lúc đấu với đạo nô ở đất Âm Tử thì cường đại hơn rất nhiều, khi đó hắn chỉ là mệnh cách sơ kỳ, sau này nhờ Vũ Huyên rót một hơi khiến hồn viên mãn, mở ra ba phong ấn. Nhưng khi đó hắn rất yếu ớt, khó mà đối kháng mấy ngàn đạo nô. Còn hôm nay Tô Minh, khi đội vào mặt nạ đó thì hắn mệnh cách bước vào mệnh khuyết, là tu vi địa cảnh, hắn có thân hình máu thịt thật sự, hai năm nay luôn rèn luyện thần thông của di thị tộc, khiến bùng phát ra sức chiến đấu vượt xa khi ở đất Âm Tử.
Hắn cất bước, tay trái nâng lên ấn hướng mặt đất. Cái ấn này lập tức thần thông di thị tộc phát triển trong người hắn. Tay trái của hắn liền héo rút, bao gồm thân hình và tay phải cầm kiếm, tất cả trong chớp mắt thành da bọc xương, tay trái thuận thế chỉ vào trán. Chỉ một cái toát ra khí đen, quanh hắn hình thành cái đầu ác quỷ khói to lớn gầm rống xoay quanh Tô Minh, khiến tốc độ của hắn càng biến nhanh hơn, chớp mắt mang theo sát ý ngập trời đến gần bà lão.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Điền Lâm bị sát khí trên người Tô Minh chấn động do dự một chút thì hắn đã xuất hiện trước mặt bà lão rồi.
Bà lão Mai Lan con ngươi co rút, phát ra tiếng rít chói tai chấn nhiếp tinh thần, nhanh chóng nâng lên tay phải, tu vi giới tôn bùng phát. Ở trên tay phải của bà trực tiếp hóa thành một một lá cờ to, cờ màu trắng rách rưới, bên trên có một lằn chỉ đen vẽ thành vòng tròn, trông như nó đang xoay tròn. Tay phải bà lão cầm cờ vung lên, vòng tròn đen huyễn hóa ra, hình thành vài chục vòng tròn đen lao hướng Tô Minh.
Một tiếng nổ kinh thiên chợt vang vọng trong cõi trời đất này, thanh âm kịch liệt như vậy là do thuật pháp đại thần thông hay là giới tôn ra tay va chạm nhau mới tạ thành được. Trên Hỏa Xích Tinh đã lâu không xảy ra chuyện như vậy, dù gì thì tài nguyên khan hiếm khiến tu vi hồi phục chậm, thế nên chưa đến bất đắc dĩ thì ít khi có ai lãng phí lực tu vi trong người.
Trời đất ầm vang, thanh âm kịch liệt và hồi âm vô tận khuếch tán, trên bầu trời xuất hiện nhiều khe hở không gian xé rách, một tầng trùng kích như bão tố càn quét bốn phía dấy lên gió khiến mấy trăm tu sĩ hô hấp dồn dập. Đây là cuộc chiến đấu chân chính giữa tu sĩ, chứ không phải trước kia trận đấu lãng phí tu vi tôm tép mà thôi.
Dưới tiếng nổ này, mấy chục vòng tròn đen bị đánh bật hơn phân nửa, sát kiếm của Tô Minh không ngừng chặt đứt khói đen nhưng cuối cùng khó thể hoàn toàn xuyên thấu nó. Nhưng dù là vậy thì từ sát kiếm phát ra sức hút mãnh liệt khiến tay phải bà lão cầm cờ héo rút, như là máu thịt bị hút đi một phần. Thân thể Tô Minh từ da bọc xương gầy ốm hồi phục một chút cảm giác xác thịt.
Thuật pháp quái dị này khiến bà lão biến sắc mặt, trước mặt bà là cái đầu quỷ khói đen gầm rống đến. Bà lão xoay cây cờ, không lùi mà tiến lên, lại bước ra một bước, giơ tay trái, móng năm ngón tay chớp mắt biến dài, như là mũi gai nhọn cách không chộp hướng Tô Minh. Còn cái đầu quỷ khi đụng chạm vào năm ngón tay trái của bà lão trực tiếp bị xuyên thấu, xé rách.
Tô Minh lùi vài bước, sát kiếm không thể đánh tan tất cả vòng tròn đen khiến còn sót lại năm tơ đen xuyên thấu sát kiếm rơi vào ngực hắn, bị trọng thương máu tứ tung, nhưng vốn nên thấy đau mà Tô Minh chẳng hề có chút cảm giác gì. Hắn thậm chí không thèm liếc mắt cái vào, biểu tình luôn lạnh lùng, nhấc chân đi tới, nâng lên nắm tay trái, một đấm đánh vào năm ngón bà lão chộp đến.
Tiếng nổ lại vang vọng, cánh tay trái của Tô Minh máu thịt bầy nhầy, có xương cốt vỡ nát, trông cực kỳ thê thảm. Ngón tay bà lão nhanh chóng héo rút, thật nhiều máu thịt bị hút ra, nhưng bà lão này hừ lạnh một tiếng, ngón tay trái lần nữa chộp hướng Tô Minh. Tô Minh biểu tình như thường, dường như không có bị thương gì cả, không lùi mà còn tiến lên, dùng tay trái máu thịt bầy nhầy lại đánh vào năm ngón tay của bà lão.
Bùm một tiếng, nửa cánh tay trái của Tô Minh trực tiếp vỡ nát, khi vỡ ra thì máu bắn tung, thậm chí vị trí bả vai lộ ra xương trắng và thịt vụn.
Nhưng bà lão làm vẻ mặt hoảng sợ, bởi vì bà ở trên người Tô Minh không thấy chút gì tỏ vẻ đau đớn, như là thân hình không phải của đí phương vậy. Bà thậm chí thấy Tô Minh giơ tay phải cụp và cánh tay trái tàn khuyết lộ xương, kéo đứt luôn tay trái quăng sang bên, chặn lại máu chảy, cười lạnh.
Hình ảnh này chẳng những khiến bà lão kinh sợ, ngay cả Điền Lâm cũng hít ngụm khí, mấy trăm tu sĩ xung quanh nhìn Tô Minh trừ kinh hãi ra còn có sự rung động không thể miêu tả.
Rốt cuộc thì người tàn nhẫn đến đâu mới có thể tàn khốc như vậy với bản thân? Không để ý đến sự đau đớn, ngược lại khóe môi nhếch nụ cười.
Đối với mình đã tàn nhẫn như vậy thì với kẻ thù...sẽ làm sao?
'Loại người này trời sinh thích hợp sinh tồn ở Thần Nguyên Phế Địa!!!' bà lão nhìn Tô Minh, trong đầu hiện ra một câu như vậy.
Đặc biệt là thần thông của Tô Minh khiến bà cảm thấy cực kỳ quái dị, giao chiến một chốc mà đôi tay bà héo rút gần như mất đi hai phần máu thịt, thậm chí tu vi vận chuyển bị tổn thất chút ít, dù sao chỗ này tu vi hồi phục cực kỳ chậm rãi, cho nên loại tổn thất này làm bà thấy lòng nhỏ máu. Nhưng bà chưa đau lòng bao lâu thì trợn to mắt, vì tay phải Tô Minh buông sát kiếm, kiếm vòng quanh người hắn, tay phải hiện ra vài chục tinh thạch toát ra linh lực đậm đặc, những tinh thạch bị hắn bóp chặt lấy, thật nhiều linh lực ùa vào người Tô Minh. Hắn ngẩng đầu cười tàn nhẫn với bà lão, lại vọt đến.
Cùng lúc đó, Xích Mãng Phượng cũng đến gần, cái đầu khổng lồ gầm rống đụng vào bà lão, thiên phú thần thông của nó phân tán tất cả vật chất ẩn chứa trong cú đụng đầu này, khiến bà lão biểu tình cực kỳ âm trầm.
Tiếng nổ liên tục vang, hơn mười giây sau, bà lão phát ra tiếng gào thê thảm, vội vàng thụt lùi. Toàn thân bà có một nửa máu thịt héo rút, biểu tình lộ ra vẻ như trông thấy lệ quỷ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 762: Tàn nhẫn
Chương 762: Tàn nhẫn