TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 804: Tỏa thần đại trận

Thần nguyên phế địa.

Tội nghiệt tinh không. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Một tu chân tinh bị vứt đi, nói chính xác hơn thì đây không phải tu chân tinh hoàn chỉnh mà không biết nó đã tan vỡ bao nhiêu năm trước, biến thành mảnh vụn. Có lẽ là vạn năm trước, có lẽ là càng xa xưa hơn khi bốn chân giới chiến tranh với chân giới thứ năm thì tinh cầu tan vỡ, hình thành mảnh vụn này. Nó lớn hơn thiên thạch bình thường, có lẽ lại qua một thời gina thì nó sẽ phân giải trong trời sau, trở thành một phần thiên thạch cô độc phiêu bạt trong trời sao.

Nhưng giờ phút này, nó vẫn không phải.

Tô Minh ngồi xếp bằng trên mảnh vỡ tinh cầu không biết từ bao nhiêu năm, chỗ này không có dấu vết sinh mệnh, không có bất cứ tu sĩ, như là một thế giới tàn phá, vạn vật tịch diệt.

Tô Minh tĩnh tọa ở đây đã ba ngày.

Hắn biết thời gian quý giá, biết truy sát đến từ bốn chân giới, tu sĩ trong phế địa tham lam, hắn tùy thời sẽ bị phát hiện, cho nên mỗi lần chữa thương tối đa chỉ ba ngày lập tức đổi vị trí khác.

Lát sau Tô Minh mở mắt ra, trong mắt có sự mệt mỏi. Hắn cúi đầu mở quần áo, nhìn kiếm ấn ở ngực mình nhạt một chút, im lặng thu lại tầm mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Một trăm giới thạch ư." Tô Minh cười nhạt, trước mặt hắn có hai cái xác, đều là khô như bộ xương.

Đó là Tô Minh đến đây ba ngày trước gặp hai tu sĩ, vốn định rời đi trốn tránh nhưng bị hai tu sĩ phát hiện thân phận, vì để có được giải thưởng mà một người đến dây dưa, người khi nhanh chóng lùi lại định cầu viện.

Tô Minh đứng dậy, giơ lên tay phải vung trước mặt, lập tức hai cái xác biến thành tro bụi tan biến. Tô Minh đạp bước hướng bầu trời, thân thể ở giữa không trung ánh sáng đỏ chớp lóe, từng sợi tơ đỏ lượn lờ quanh thân hình thành quan tài đỏ, vèo một tiếng lao hướng trời sao.

Cơ hồ Tô Minh mới rời khỏi mảnh vỡ tàn phá bay vào trời sao thì trong quan tài đôi mắt Tô Minh chợt lóe.

"Lần này là năm ngày." Tô Minh cảm giác năm ngày trước rời khỏi một khối thiên thạch để lại hơi thở đã biến mất, đại biểu cho thiên thạch bị hủy diệt, cũng đại biểu có người truy tìm đến.

"Có điều không đúng, dĩ vãng mấy lần trước đều phải bảy ngày mới phát hiện hơi thở ta để lại." Tô Minh nhíu mày.

" Xích Hỏa Hầu, ngươi thi triển bí thuật trên người ta còn không?" Trong lòng Tô Minh đặt câu hỏi.

" Vẫn còn, thuật này chỉ cần đối phương không ở gần thì khó thể lập tức phát hiện ngươi ở đâu. Hơi thở của ngươi ngừng lại bảy ngày, nói lên họ phát hiện vị trí của ngươi, nhìn thấy ngươi là bảy ngày trước. Loại bí thuật này cùng loại xoay chuyển thời không, đổi làm người khác xem như là ta giúp thi triển thì cũng không có nhiều hiệu quả, nhưng ngươi tộc nhân Tố Minh, thiên phú vốn là thời không nên mới có uy lực như vậy." Xích Hỏa Hầu bình tĩnh nói.

Tô Minh im lặng, suy tư về việc này, quan tài đỏ xé gió trong trời sao, chớp mắt không còn bóng dáng.

Ba ngày sau, quan tài lao nhanh trên trời sao chợt khựng lại, Tô Minh ở bên trong mắt lóe tia sáng lạnh.

" Quả nhiên không thích hợp, ta để lại hơi thở ở một khối tàn phá cũng biến mất, mới qua ba ngày." Tô Minh biểu tình âm trầm.

Quan tài lập tức hòa tan, hắn bước ra khỏi quan tài, đứng trên không trung. Tô Minh nhìn chỗ hòn đá tan vỡ ba ngày trước, mắt chớp lóe.

"Chắc là họ trừ nhận huyết châu ra còn có cách khác tỏa định ta. Lúc trước bí thuật thành công chứng minh họ chưa phát triển kiểu tỏa định này, bây giờ thời gian nhanh chóng kéo gần, e rằng không lâu sau họ có thể tránh đi bảy ngày thời không xoay chuyển, lập tức tỏa định ta." Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn biết nếu mình ở trạng thái bị tỏa định thì sẽ vĩnh viễn bị truy sát.

"Ta vẫn lấy làm kỳ, bí thuật không có mất đi hiệu lực, dựa theo đạo lý thì sẽ không có gì sai lầm, nhưng tại sao họ có thể rút ngắn xoay chuyển thời không thời gian?" Thắc mắc của Xích Hỏa Hầu vang vọng bên tai Tô Minh.

"Chỗ này cách Hắc Mặc Tinh còn có bao xa?" Tô Minh im lặng không lâu sau từ từ nói.

Trên đường hắn trừ trị thương ra thì là chạy trốn, mục tiêu chính là đi Hắc Mặc Tinh. Chỉ có từ đó rời đi, bước vào thần nguyên tinh hải mới có thể thoát khỏi bốn chân giới phủ trùm, không còn bị truy sát, truy nã không ngừng nữa.

"Ta còn có thể giúp ngươi na di hai lần, nhưng cũng chỉ có hai lần. Phải chờ trăm năm sau ta mới lại ngưng tụ ra tu vi giúp ngươi na di lần nữa. Nhưng cho dù sử dụng thì cũng có hạn độ, khó mà thời gian ngắn đuổi tới Hắc Mặc Tinh, dựa theo ta tính toán, sau hai lần na di thì ngươi cần bảy mươi năm bay đi mới tới được." Xích Hỏa Hầu trầm giọng nói.

Tô Minh nhíu mày, ánh mắt chậm rãi quét xung quanh.

" Nhất định phải tìm ra họ trừ huyết châu còn có thủ đoạn gì tỏa định ta. "

.......

Bây giờ trong trời sao cách chỗ Tô Minh một khoảng, có chín cổ kiếm thanh đồng đang lao nhanh đi. Mũi chín cổ kiếm ảnh chiếu một ảo ảnh. ảnh chiếu có một hình tròn màu đỏ, trông như là một trận pháp, nếu phóng đại nó vô số lần thì có thể thấy rõ đường nét trận pháp hình tròn do vô số phù văn chi chít tổ thành.Trận pháp hình tròn mỗi bảy giây sẽ lóe một lần, bên trên có nhiều điểm trắng, những điểm trắng hoặc rải rác, hoặc ngưng tụ ở mỗi vị trí trận pháp. Trừ điểm trắng ra còn có một điểm đỏ rực rất bắt mắt, điểm sáng mới nãy còn nhanh chóng di chuyển nhưng hôm nay đã ngừng lại.

"Hừ, vì diệt sát người này, bốn chân giới cộng đồng quyết định mở ra tỏa thần đại trận, bất cứ người nào ở trong trận pháp đều không có chỗ che giấu. "

" Nhưng Mặc Tô này cũng lợi hại thật, lại am hiểu xoay chuyển thời không trận pháp, khiến chúng ta truy sát mấy tháng cứ đi trễ bảy ngày, nếu như không có mở ra tỏa thần đại trận thì sẽ hơi khó khăn đấy. "

Trên chín kiếm to đứng rất nhiều chân vệ, ánh mắt cùng nhìn hướng điểm đỏ ảnh chiếu.

"Lại thêm một ngày là có thể phá đi xoay chuyển thời không, lúc đó Mặc Tô không còn chỗ che giấu, xem phương hướng chắc là hắn đi Hắc Mặc Tinh. Nhưng Hắc Mặc Tinh cách chỗ này cực kỳ xa, còn hai trăm năm, hắn sẽ không sống đến lúc đó. "

Khi những chân vệ nói chuyện thì chín cổ kiếm thanh đồng rạch phá hư vô nhanh chóng vọt ra xa.

......

" Rốt cuộc dùng thủ đoạn gì!? "

Quan tài đỏ lao nhanh trong trời sao, Tô Minh khoanh chân ngồi trên nắp, biểu tình âm trầm, suy nghĩ rất nhiều, phân tích như kéo tơ.

" Đáng tiếc khi ta bị phong ấn mất đi ý thức chiến tranh chỉ là gần đến cuối, ta không biết mấy năm nay bốn chân giới sắp đặt cái gì tại đây. Coi như ta hấp thu ký ức của Kinh Nam Tử cũng chỉ hiểu đại khí không biết cụ thể, dù sao thân phận của gã không thể biết cơ mật trung tam." Xích Hỏa Hầu đang suy tư vấn đề này, một lát sau thở dài.

"Thôi, để lại một lần na di, chờ ngươi tới gần Hắc Mặc Tinh thì thi triển. Dù sao nếu họ đoán được nơi ngươi đi thì chắc chắn sẽ phong tỏa nó, cần ta dùng thuấn di trực tiếp mang ngươi xuyên thấu bước vào Hắc Mặc Tinh. Trừ để lại một lần tu vi na di ra còn có một cơ hội na di, ta có thể khiến ngươi tạm thời thoát khỏi truy sát." Xích Hỏa Hầu trầm giọng nói.

" Vô dụng, dù na di xa chút, nếu không tìm ra cách họ trừ huyết châu ra làm sao tỏa định ta thì dù tranh thủ một ít thời gian, sớm muộn cũng gì sẽ bị đuổi theo." Tô Minh lắc đầu, thời gian chậm rãi trôi qua, nguy hiểm trồi lên đầu hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tô Minh khẳng định trong vòng mấy ngày này sẽ đối mặt lần truy sát phạm vi lớn nữa.nghĩ đến kiếm khí hủy diệt Thiên Bảo Tinh, con ngươi Tô Minh co rút, loại lực lượng đó không phải hắn có thể chống cự được, ngay mặt cho một kích thì dù thân thể hắn mạnh mẽ cũng sẽ hình thần đều diệt.

" Rốt cuộc là cái gì..." Tô Minh thì thào, ngẩng đầu nhìn trời sao vô tận, mỗi lần nhìn thì hắn có cảm giác mênh mang vô tận, hắn vô cùng nhỏ bé.

Thật lâu sau Tô Minh thầm than, định cúi đầu thì bỗng nhiên người rung lên, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm bên trên.

"Có phải là có một con mắt ở trong trời sao nhìn chằm chằm khu vực này, như là giám thị vậy, bất cứ ai đều không thể thoát khỏi ánh mắt của nó." Tô Minh thì thào.

" A? Có ánh mắt này không thì ta không biết, nhưng ngươi nhắc đến thì ta nghĩ ra có một ít khổng lồ trận pháp có thể phủ lên một góc trời sao, có thể làm được như ngươi đã nói hễ là sinh mệnh trong trận pháp này đều sẽ bị nhìn chăm chú. "

Bên cạnh Tô Minh biến ảo ra thân hình Xích Hỏa Hầu, biểu tình nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên trời.

"Ta nhớ ra rồi, lúc trước Kinh Nam Tử từng thi triển một thủ đoạn phong ấn, khi đó khí thế hùng hồn, ta thậm chí có thể cảm giác có một lực lượng từ trời sao giáng xuống dựa theo suy nghĩ của Kinh Nam Tử phong ấn." Tô Minh mắt lóe tia sáng.

"Trận pháp này là trận pháp cực kỳ khổng lồ tồn tại trong trời sao. Trận pháp này giám thị một góc trời sao, có thể thấy bất cứ việc gì xảy ra trong đó." Xích Hỏa Hầu tinh thần chấn động, lập tức nói.

" Như vậy thì chắc chắn là vì trận pháp này, chỉ có thủ đoạn như thế mới có thể tránh đi lực lượng xoay chuyển tinh không, tránh đi sương mù bảy ngày. Bởi vì trận pháp này có thể chớp mắt tìm đến ta, khoảnh khắc tỏa định." Tô Minh nhìn chằm chằm trời sao, mắt dần lộ ra điên cuồng.

"Trọc lông!" Tô Minh vung tay áo.

Hạc trọc lông bay ra khỏi túi trữ vật ở bên cạnh hắn biến thân hình, hung tợn trừng Xích Hỏa Hầu. nó không dám chọc Tô Minh nhưng sâu trong lòng cảm thấy có thể khi dễ người đàn ông đầu trọc này.

" Ngươi có thể phá trận pháp theo dõi trời sao một phương không?" Tô Minh nhìn hạc trọc lông, nói ngay.

Hạc trọc lông ngẩn ra, nhìn xung quanh lại ngẩng đầu nhìn trời sao, dứt khoát lắc đầu.

"Không được, không được đâu, trận này... "

Nó chưa nói xong Tô Minh đã ném ra một cái túi, hạc trọc lông chụp lấy mở ra nhìn, đôi mắt sáng rỡ.

"Phá trận này những thứ đó cho ngươi hết." Tô Minh chém đinh chặt sắt nói.

" Được được, Hạc bà nội nó, lão tử liều mạng cũng phải phá nó, liều!" Người hạc trọc lông run lên, kích động hét.

Đọc truyện chữ Full