TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 815: đẩy vào dị địa

Nhân tinh giáng xuống hơn phân nửa, mấy trăm cổ kiếm thanh đồng vòng quanh, màn trời tu chân tinh cầu vồng gào thét, thiên la địa võng sắp bện thành. Lần này tất cả chân vệ trú đóng ở Thần Nguyên Phế Địa đều xuất động, còn mời hai kiếp nguyệt cảnh, hiển nhiên quyết tâm tiêu diệt Tô Minh đã đến mức độ mãnh liệt.

" Còn có mười giây là nhân tinh sẽ hoàn chỉnh giáng xuống, dù ngươi có thể na di cũng không thể thi triển chút gì! "

Trong trời sao trên cổ kiếm thanh đồng to rất nhiều, Đạo Nhân trán có ấn ký ngọn lửa đứng ở mũi kiếm, người tỏa ngọn lửa vô hình nhìn chằm chằm tu chân tinh ở không xa.

" Coi như bây giờ ngươi lựa chọn na di thì cũng không thay đổi được kết cuộc. Dù ngươi có na di đến đâu thì chúng ta đều có thể chớp mắt đuổi theo." Đạo Nhân cười lạnh.

Trời sao đóng băng, tiếng két két điếc tai lan xa. Trên tu chân tinh tùy theo Tô Minh cất giọng bình tĩnh dứt khoát ra quyết định, Xích Hỏa Hầu cắn răng không nói gì nữa, ngửa đầu gầm lên, toàn thân sóng gợn điên cuồng quanh quẩn.

Sóng gợn quét tám hướng bao phủ Tô Minh và hạc trọc lông vào trong, trên trời sao vô số cầu vồng đến gần, khoảnh khắc không khí phát ra tiếng nổ điếc tai.

Khi tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nhân tinh giáng xuống, thiên la địa võng sắp hình thành thì bóng dáng Xích Hỏa Hầu biến mất, bao gồm Tô Minh và hạc trọc lông chớp mắt dung nhập vào sóng gợn na di đi.

Tô Minh biến mất không khiến những chân vệ từ trời sao đến biến sắc mặt, hình như họ sớm dự đoán được điều này rồi. Cơ hồ lúc Tô Minh na di đi thì nhân tinh trong trời sao hoàn chỉnh giáng xuống, từng đợt sáng chói lòa quét ngang, tất cả chân vệ, cổ kiếm thanh đồng trong chớp mắt biến mất.

Trong ngoài tu chân tinh này giờ đây không còn chân vệ gì, hình như trước kia mọi chuyện chỉ là ảo ảnh vậy.

Tây Hoàn tinh vực còn có một nơi đặc biệt, nơi này tồn tại vô số khe hở không khí nứt rạn, trong những khe hở quanh năm thổi gió lạnh rét căm căm. Gió nức nở bởi vì khe hở quá nhiều nên tầm mắt bị mơ hồ vặn vẹo. Gió chỗ này không mạnh, thậm chí dù là tu sĩ địa cảnh thì chỉ cần cẩn thận chút là có thể bình yên trong gió. Nhưng khu vực nhìn như không có nguy hiểm này lại ở trong toàn Tây Hoàn tinh vực, thậm chí là Thần Nguyên Phế Địa khiến tất cả tu sĩ dừng bước, hiếm ai có gan xâm nhập, một trong dị địa!

Tây hoàn tinh vực, dị địa!

Gió chốn này không có nguy hiểm, bởi vì nơi này chỉ là lối vào mà thôi, tất cả lối vào dị địa không có gì hiểm ác. Nhưng nếu bước vào trong vô số khe hở thì nguy hiểm sẽ giáng xuống.

Những khe hở này đều có lực lượng truyền tống, bất cứ sinh mệnh nào chỉ cần bước vào trong đó lập tức bị truyền tống đến dị địa. Nguy hiểm thật sự là khi bị truyền tống đến dị địa, trở thành ác mộng.

Bây giờ bên ngoài khu vực này sóng gợn lăn tăn trong trời sao, thân hình Tô Minh ngưng tụ ra. Chỉ có mình hắn, không có hạc trọc lông, không có Xích Hỏa Hầu.

Hạc trọc lông bị Tô Minh giấu, Xích Hỏa Hầu thì lần này na di xong cạn kiệt sức đã chìm vào ngủ say, dù sao lần na di này không so với trước kia được. Bị con mắt kiếp dương tỏa định mà thi triển thì tiêu hao hơn trước rất nhiều. Xích Hỏa Hầu ngủ say hóa thành đồ đằng khắc trên cánh tay phải của Tô Minh, ảm đạm mang theo chút sức sống, cần một ít thời gian tu dưỡng mới hồi phục được.

Tô Minh vừa mới hiện ra thì lập tức cất bước đi hướng dị địa, bóng dáng như gió lo đi. Khi Tô Minh xuất hiện lao nhanh thì ngoài dị địa, chỗ hắn vừa xuất hiện trời sao nổ ầm ĩ. Theo tiếng nổ vang vọng, trong trời sao xuất hiện bóng dáng to lớn, vặn vẹo như thang, chính là nhân tinh! sau khi tỏa định Tô Minh rồi thì dù hắn ở đâu có cũng lập tức na di đuổi theo ngay.

Khi nhân tinh xuất hiện thì trong trời sao ngoài dị địa, từng thanh cổ kiếm thanh đồng khổng lồ hiện ra, tới vài trăm cái. Cùng xuất hiện còn có vô số cầu vồng hiện ra the.

"Dị địa! Chỗ này là...Tây Hoàn dị địa! "

" Chết tiệt, hắn na di đến đây, định làm gì chứ? Biết rõ chết chắc nên vào dị địa cầu có đường sống chăng? "

"Dị địa! "

Từng thanh cổ kiếm thanh đồng xuất hiện, vô số chân vệ bên trên nó cùng đứng lên, nhấc chân định đi ra kiếm to thì quan sát xung qunh, thấy bóng dáng Tô Minh lao nhanh phía xa.

Trắc Long Thân cũng ở trong đám người, nhìn chằm chằm Tô Minh, mắt lóe tia kỳ lạ. Ly Hỏa trong mắt có sự phức tạp. Cơ Vân Hải con ngươi co rút, cái loại kêu gọi vô hình đó bỗng biến cực kỳ mãnh liệt khiến gã kiềm không được muốn lao nhanh đi.

Sóng gợn trời sao tùy theo chân vệ xuất hiện mà khuếch tán dữ dội, có mặt trời đen biến ảo ra từ nhân tinh, con mắt trong nó chợt lóe nhìn chằm chằm Tô Minh.

Tô Minh khựng lại, mạnh xoay người, nhìn mấy trăm cổ kiếm khổng lồ, còn có trời sao hùng hồn, nhiều tu sĩ chân vệ. Hắn đã vào trong gió chốn này, sau lưng hắn chưa đến ba mét có một khe hở hư vô. Từng đợt lực hút không quá mãnh liệt khiến Tô Minh biết những khe hở này chính là lối vào dị địa. Hắn rốt cuộc nhìn thấy ba người đứng trên ba thanh kiếm to, thấy Đồng Tử và một người khác có tu vi dao động, nhưng là cường giả khiến Tô Minh nhìn con mắt đau nhức.

Hai người toát ra uy nhiếp vô hình thày Tô Minh từng thấy!

Năm đó ở đất Âm Tử trong cơ thể hắn phong ấn ba cái hồn cũng là cảnh giới này, kiếp nguyệt cảnh khủng bố. Hai người kia đứng đó, trời sao xung quanh như ngừng di chuyển, là loại cường đại khiến tâm hồn Tô Minh rung động.

Trừ hai người này ra còn có thanh niên đứng giữa kiếm to, trán có đồ đằng ngọn lửa. Ánh mắt thanh niên nhìn hắn lộ ra sát khí mãnh liệt, Tô Minh chỉ liếc gã một cái toàn thân liền xuất hiện vô tận cực nóng.

Lấy ba người làm chủ, xung quanh chân vệ có đến vài chục vạn người, nhìn thấy nhiều người xuất động để tiêu diệt mình, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười. Nụ cười kia ngày càng rực rỡ, mãi đến cuối cùng cất tiếng cười to.

Hắn đang cười vì thấy những chân vệ không ai dám bước vào khu vực lối vào chẳng có gì nguy hiểm chỉ tồn tại gió thổi, bởi vì hắn thấy ba gồm hai người cường giả khiến tinh thần Tô Minh rung động, thậm chí tu vi động lại, cùng với thanh niên trán có đồ đằng lửa, ba người nhíu chặt mày. Bởi vì hắn cảm nhận được mọi người bao gồm cả ba kẻ đó chẳng những không dám bước vào nơi này, thậm chí tu vi dao động đều cố gắng không đến gần khu vực dị địa, chỉ lòng vòng bên ngoài. Hắn cũng thấy Trắc Long Thân, Ly Hỏa biểu tình phức tạp, còn có Cơ Vân Hải nhìn chằm chằm vào hắn.

Tình hình này cho Tô Minh biết hắn đã thành công, na di đến dị địa là ván cược của hắn. Hắn không thể không cược, mới nãy ở tu chân tinh cho dù hắn định trốn vào không gian mảnh vỡ thì thân thể sẽ bị tiêu diệt, Xích Hỏa Hầu cũng chết chắc, dù hạc trọc lông có bí ẩn cỡ nào đều chạy trời không khỏi nắng. Vì bản thân khiến đồng bạn bên cạnh trả cái giá lớn như vậy, dù Tô Minh đã vô tình, nhưng hắn vẫn không thể làm được điều đó. Xem như hắn giấu hồn cũng khó tránh khỏi kết cuộc bị trấn áp, bị phong ấn, sợ là đời này khó mà đi ra khỏi không gian mảnh vỡ, nếu lộ mặt ra vẫn phải chết. Nếu đã vậy thì hắn đánh cuộc một keo, đi dị địa khiến nguời biến sắc, đi liều một đường sự sống, đây chính là lựa chọn của hắn.

Trong tiếng cười to của Tô Minh, tất cả chân vệ bên ngoài dị địa tập thể im lặng.

"Người Âm Thánh chân giới trong bốn chân giới mấy lần truy sát, Mặc ta thấy đều là các ngươi. Nếu Mặc ta bước vào dị địa mà không chết thì sẽ có ngày trả lại việc này!" Tiếng cười của Tô Minh lạnh thấu xương, lùi mấy bước đứng bên mép khe hở.

"Nếu các ngươi có gan có thể tiếp tục đuổi theo vào dị địa, tiếp tục truy sát Mặc ta." Mắt Tô Minh lộ sát khí.

Hắn nhớ kỹ khuôn mặt mỗi người, đặc biệt là ba kẻ mạnh nhất. Khi thốt ra câu này thì Tô Minh lùi một bước ra sau, hoàn toàn bước vào trong khe hở.

" Vào dị địa, như đạp hoàng tuyền, đừng nói là ngươi, xem như là kiếp dương cảnh hiếm khi sống sót. Nếu ngươi đã không muốn chết trong tay chúng ta, vào dị địa tự vận thì cũng tùy thôi." Người lên tiếng là Đạo Nhân, gã nhìn Tô Minh, lạnh nhạt nói.

Tô Minh nghe lọt tai nhưng không nói lời nào, trước khi thúc đẩy trận pháp thì hắn nhìn chằm chằm Đạo Nhân, ánh mắt này khiến gã tâm hồn rung động.

Gã thấy trong ánh mắt Tô Minh toát ra cố chấp, kiên quyết mà chưa từng thấy từ chỗ ai. Ánh mắt đó cực kỳ mãnh liệt biểu đạt một tin tức, lời nói mà Tô Minh không thốt ra.

[Ta nhất định sẽ trở về!]

Tô Minh biến mất, khe hở như cái mồm há to nuốt mất hắn, như đang cười nhạo mọi người lại như mong chờ có kẻ đến tiếp.

Thời gian trôi qua, Đạo Nhân siết nắm tay, mắt lóe tia sáng lạnh.

" Bước vào dị địa, tên này chết chắc, không cần truy nã nữa. "

" Hắn không có khả năng còn sống bước ra. "

"Lần này treo thưởng không ai có được, nhưng coi như giải quyết vụ này, cho bản doanh câu trả lời. "

Trời sao sóng gợn khuếch tán, dần dần mấy trăm kiếm to và vô số chân vệ cảm thán, im lặng tùy theo nhân tinh mơ hồ biến mất.

Mãi khi hoàn toàn biến mất, những chân vệ này có nhiều người nhớ kỹ ánh mắt trước khi chết của Tô Minh, ánh mắt đó luôn tồn tại trong đầu họ, thật lâu không tán đi.

Đọc truyện chữ Full