Tô Minh không ngoái đầu lại, tay phải buông xuống, mặt đất phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Vô số tiếng hét thê lương bị tiếng nổ điếc tai che phủ, dư âm còn đang quanh quẩn. Toàn chiến trường trong chớp mắt mọi người chém giết nhau thân thể cùng run lên, như bị đông lại, ánh mắt dều ngưng tụ vào mặt đất, trợn mắt há hốc mồm, biểu tình hoảng sợ không thể che giấu.
Trên mặt đất xuất hiện một thủ ấn to lớn sâu đến vài chục mét, ấn xuống mặt đất, bên trong vô số bọ cánh cứng đen máu thịt nhầy nhụa. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn
Thủ ấn kia cực kỳ rõ ràng, giống như là một bàn tay của người khổng lồ ấn xuống mặt đất, vị trí bên mép, những bọ cánh cứng tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể run rẩy, nằm sấp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Chúng nó cỏ thể cảm nhận được thủ ấn truyền ra sự khủng bố có thể hủy diệt toàn tộc chúng nó, đó là uy nhiếp chúng nó không có khả năng chống cự.
Tô Minh bình tĩnh nhìn tình cảnh này, ông lão Văn Nhân tộc sau lưng hắn tinh thần run rẩy, nhanh chóng thụt lùi, trong lòng lão hiện giờ tràn ngập hối hận cùng sợ hãi. Lão hối hận tại sao cách người khủng bố trước mắt gần như vậy. Lão sợ hãi trong một chưởng của đối phương rõ ràng có ý chí lão không thể chống cự. Đời này lão chưa từng thấy qua chưởng duyên sinh diệt, nhưng có nghe nói thần thông của cường giả cảnh giới này. Bây giờ trước mắt lão trông thấy tất cả, trong óc lão tràn ngập bốn chữ chưởng duyên sinh diệt mới có thể hình dung nó được.
"Bên cạnh Tô ta không phải ngươi muốn tới thì tới, muốn đi...thì đi." Tô Minh lạnh nhạt nói.
Ông lão Văn Nhân tộc biến sắc mặt, tay phải giơ lên, cái trống xuất hiện, nhanh chóng lúc lắc. Lão chớp mắt đi xa, đã bị một chưởng của Tô Minh hù vỡ mật, nếu lão sớm biết Đệ Cửu bộ lạc có cường giả như vậy thì nhất quyét sẽ không mang Văn Nhân tộc tới.
Đây cũng không phải là săn giết Đệ Cửu bộ lạc, rõ ràng là Văn Nhân tộc bọn họ chọc đến nguy hiểm diệt tộc!
Lão con ngươi co rút, thân thể lao nhanh đi, bất chấp tất cả bỏ chạy. Lão phải chạy ra khỏi đây, thậm chí không để ý chết sống của tộc nhân khác, lão phải nhanh chóng quay về bộ lạc, phát động người bộ lạc nhanh chóng di chuyển tránh xa chỗ này. Nếu chậm một bước, lão tin tưởng chờ đợi bộ lạc của lão sẽ là trận diệt tộc.
Tô Minh buông tay phải xuống, vỗ vào túi trữ vật, lập tức bảo hồ lô xuất hiện, bềnh bồng trong lòng bàn tay của hắn. Tô Minh nhẹ sờ nó.
"Xin bảo hồ lô giết người!" Tô Minh lạnh nhạt nói.
Lập tức bên trên hồ lô xuất hiện con mắt, lạnh lùng nhìn ông lão Văn Nhân tộc sau lưng hắn đang nhanh chóng bỏ chạy, chớp mắt bên trong bùng phát ra ánh sáng nhiều màu. Một tiểu nhân cầm thanh đao khoảnh khắc bay ra khỏi bảo hồ lô, lặng lẽ lao đi.
Một lát sau, trong chiến trường vì một chưởng của Tô Minh mà yên tĩnh bỗng vang lên tiếng hét thê lương, chói tai vang vọng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Người Đệ Cửu bộ lạc nhìn thấy vậy thì ai nấy phấn chấn tinh thần, nhưng tộc nhân Văn Nhân tộc trông thấy thì mặt biến trắng bệch. Nếu mới nãy một chưởng đập xuống đất của Tô Minh hù tộc nhân Văn Nhân tộc vỡ mật, khiến chiến ý của họ giảm thấp nhất, sinh ra sợ hãi mãnh liệt thì hình ảnh ông lão Văn Nhân tộc thân thể tách rời là hồi chuông tang, gõ vào ngực mỗi một tộc nhân Văn Nhân tộc.
"A Công!!!"
"Trốn, mau chóng rời đi đi!!!"
Bọn họ ngây ra sau đó tiếng ồn ào vang lên. Tất cả tộc nhân Văn Nhân tộc giờ phút này trong lòng tràn ngập nỗi sợ vô tận, họ tan vỡ, tập thể thụt lùi ra sau, trong đầu mỗi người chỉ có một ý niệm là bỏ chạy.
"Tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc nghe lệnh ta, theo ta...giết qua! Mấy năm nay Văn Nhân tộc giết chóc chúng ta, lần này phải khiến họ trả lại gấp mấy lần!!!" Đệ Cửu Mịch Sát gầm lên, đôi mắt lộ hận ý ngập trời.
Cùng với tiếng gầm của gã, sau lưng xuất hiện ảo ảnh người khổng lồ lông đen, trên đỉnh đầu có thân hình Thiên Tà Tử khiến Tô Minh lại chăm chú nhìn.
Tiếng gào thét hùa theo, đó là các chiến sĩ Đệ Cửu bộ lạc đè nén nhiều năm bùng nổ. Hiện tại mấy trăm người tập thể bay ra, hóa thành cầu vồng lao lên trời, điên cuồng chem giết hướng tộc nhân Văn Nhân tộc chạy tan tác.
Một bên là bất chấp tất cả chạy trốn, bên kia là gào thét điên cuồng truy sát. Hiển nhiên tại trong khoảng thời gian ngắn, trận chiến tranh này không thể kết thúc, chiến tuyến sẽ kéo dài.
Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn tình hình, hắn thở dài. Văn Nhân tộc không có thù gì với Tô Minh, lấy nguyên tắc của hắn, nếu không chủ động chọc vào thì sẽ không vô cớ diệt toàn tộc người ta. Ví dụ như Văn Nhân tộc là bộ lạc lần đầu tiên Tô Minh gặp.
Nhưng ánh mắt Tô Minh nhìn hướng Đệ Cửu Mịch Sát phía xa lao nhanh truy đuổi, Thiên Tà Tử ngồi trên đỉnh đầu ảo ảnh người khổng lồ, ánh mắt hắn dứt khoát. Nguyên tắc của hắn thay đổi vi sư tôn.
"Đây là bộ lạc mà sư tôn bồi dưỡng trong thần nguyên tinh hải, là làm bạn ông nhiều năm trong cô đơn.'
Tô Minh giơ lên tay phải, ấn pháp quyết vung phía xa, đồ đằng Xích Hỏa Hầu trên cánh tay hắn hình thành mây lửa, chớp mắt xuất hiện ở nơi xa xôi, đó là biên giới tộc nhân Văn Nhân tộc bỏ chạy chưa tới mục tiêu.
Ở đó Xích Hỏa Hầu bước ra từ mây lửa, biểu tình lạnh lùng, đôi tay duỗi ra, gầm hướng bầu trời. Chỉ là tiếng gầm thì biển lửa lây gã làm trung tâm bỗng tản ra xung quanh, trong thời gian ngắn dựng lên bình chướng lửa cho trời đất này.
Bình chướng giống như phong tỏa, hoàn toàn chặt đứt sự sống cuối cùng của những tộc nhân này.
"Không!!!"
"Chúng ta nguyện ý quy thuận, nguyện ý gia nhập Đệ Cửu bộ lạc!!!"
"Thả chúng ta đi, tất cả đều là mệnh lệnh của A Công, chúng ta không thể không đến."
Từng tiếng hoặc cầu xin, hoặc điên cuồng, hoặc tuyệt vọng vang khắp tám hướng, nhưng lại biến thành tiếng hét thảm, bị nhấn chìm trong tiếng gầm báo thù của tộc nhân Đệ Cửu bộ lạc.
Tô Minh nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Tô Minh không định tham gia cuộc giết chóc này. Giúp đỡ bộ lạc này tiêu diệt ông lão mạnh nhất, hóa giải trùng hải lan tràn trên mặt đất, những điều này là Tô Minh làm cho sư tôn, nhưng chỉ vẻn vẹn đến thế thôi.
Bộ lạc này có tiếp tục kéo dài không, có thể sinh sản trong năm tháng không, đối với Tô Minh quen nhìn sống chết thì không quan trọng.
Bên tai hắn vang tiếng hét thảm thiết nối liền, mùi máu đậm đặc không tán đi, đụng chạm với biển lửa, hình thành mùi khó ngửi.
Theo thời gian trôi qua, tiếng hét thảm thưa dần, chính lúc này, Tô Minh bỗng mở mắt ra, nhìn chằm chằm phía xa. Nơi ánh mắt hắn thấy là gã đàn ông Văn Nhân tộc. Gã đàn ông bị biển lửa chặn đường, đang liều mạng đấu với Đệ Cửu Mịch Sát. Tu vi của gã không bình thường, có thể so với trung kỳ vị giới, đấu ngang ngửa Đệ Cửu Mịch Sát. Thần thông của hai người vang vọng, mắt thấy đến cao trào.
Tô Minh biểu tình như thường, hừ lạnh. Đệ Cửu Mịch Sát nhìn không ra, Đệ Cửu bộ lạc không ai thấy được nhưng trong mắt Tô Minh nhìn rõ ràng sau lưng gã đàn ông Văn Nhân tộc đang có một khe hở hư vô mong manh nhanh chóng bị xé rách. Không vài giây sau chắc chắn nó sẽ bị xé toạc ra, lộ trước mặt mọi người.
Tiếng hừ lạnh của Tô Minh không truyền ra quá xa, chỉ vang vọng trong vòng mười mét quanh hắn. Nhưng sau lưng gã đàn ông Văn Nhân tộc phương xa, khe hở nhỏ bé mà người khác không thấy được, giây phút Tô Minh hừ lạnh thìn ó bỗng tạm dừng.
Cùng lúc đó, phù văn thần nguyên trong mắt Tô Minh chợt lóe, thế giới trước mắt hắn vào giây phút này, dưới lực thần nguyên hình như chững lại, đông cứng.
Tô Minh ngây ra, nhìn chằm chằm. Hình ảnh phóng lớn trong mắt Tô Minh, như di động mở rộng vô hạn, hình như kéo gần lại khoảng cách giữa hắn và gã đàn ông Văn Nhân tộc, mãi đến khi trong mắt hắn xuyên thấu thân hình gã đàn ông, rơi vào không gian nhìn như bình thường nhưng có vô số khe nứt.
Hư vô này bị Tô Minh nhìn chằm chằm lại lần nữa phóng to vô tận, phóng lớn gấp mấy trăm lần. Tô Minh trông thấy một khe hở mỏng manh.
Lại phóng to, mãi đến gấp mấy ngàn lần, khe hở ở trong mắt Tô Minh biến thành khe rãnh to lớn, ánh mắt hắn xuyên qua khe rảnh trông thấy ánh sáng chói lòa. Ánh sáng đó bị Tô Minh xuyên thấu, mãi đến khi hắn thấy đằng sau ánh sáng chói lòa là mặt đất đen như mực.
Trên mặt đất có một ngọn núi lửa màu đen, núi lửa đang phun trào, dưới núi có bộ lạc do tháp đen tổ thành, trong bộ lạc có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng giờ ai nấy quỳ trên mặt đất vây quanh pho tượng.
Pho tượng kia là một con mắt.
Một ông lão người mục rữa, vô cùng yếu ớt đang thở gấp, mắt lộ ra thù hận cùng sốt ruột vòng quanh con mắt kia như đang nhảy múa. Miệng lão không ngừng phát ra chú ngữ phức tạp, khiến trong con mắt dần hỗn độn, tựa như mây khói xẹt qua trong vạn năm.
Từ hình dạng tộc nhân quỳ lạy có thể thấy ra họ là Văn Nhân tộc, chỗ này hiển nhiên là bộ lạc Văn Nhân tộc. Còn con mắt, chắc là thần linh mà Văn Nhân tộc cúng tế nhiều năm. Hiện tại họ cảm nhận được tộc nhân chết đi, đang bái lạy thần linh, hy vọng thần linh có thể phát ra kỳ tích.
Khoảnh khắc ánh mắt Tô Minh xuyên thấu hư vô thì con mắt được bái lạy xuất hiện con ngươi dựng thẳng, đồng tử màu nâu, bên trong như có vô số oan hồn giãy dụa muốn xông ra, khiến người nhìn thấy có cảm giác rất tà ác.
Con ngươi xoay quanh, phút chốc đối diện với ánh mắt của Tô Minh.
Giây phút hai ánh mắt giao nhau, con ngươi của con mắt kia co rút, phát ra tiếng rít sắc nhọn quanh quẩn trong tinh thần Tô Minh. Ầm một tiếng, thế giới trước mắt Tô Minh từ trạng thái phóng đại bật ngược lại, mãi đến khi lùi về hư vô, lùi ra khỏi khe rãnh, cái khe biến thành vết nứt, mãi đến khi thế giới hắn thấy không còn là hình ảnh mà trở nên sống động, tiếng lửa bốc cháy kêu tí tách, mùi máu lan tràn, gã đàn ông Văn Nhân tộc và Đệ Cửu Mịch Sát lại chém giết nhau.
Người Tô Minh lắc lư lùi ra sau, như là bị vô hình va chạm, mắt hắn lóe tia sáng lạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 938: Tà nhãn
Chương 938: Tà nhãn