Chu Hữu Tài nhìn trường thương phát ra tiếng con gái khóc vang vọng tám hướng, thương cực nhanh xé gió lao tới trước mặt gã. Chu Hữu Tài im lặng tạm dừng giữa không khung, giây phút thương đến gần thì gã giơ lên tay phải ấn pháp quyết, ấn ký hiện ra rất trúc trắc nhưng cho người cảm giác cực kỳ quen thuộc. Hai loại cảm giác không nên cùng xuất hiện bây giờ giao nhau trên tay phải của Chu Hữu Tài, chợt lóe qua. Vãng Sinh thương bỗng ngừng tiếng rít thê lương.
Nó đứng ở bàn tay Chu Hữu Tài, tay phải gã túm lấy nó, ở trước mặt gã đơn giản vung lên, tiếng rít gào lại vang, phát ra tiếng xé gió càng sắc nhọn hơn.
Tình cảnh này khiến thân hình chí bảo tới gần tạm dừng giữa không trung, biểu tình khó tin. Hỏa Khôi lão tổ đứng cạnh Tô Minh thì trợn to mắt, lão quen biết Chu Hữu Tài mấy ngàn năm, đây là lần đầu tiên thấy đối phương có khí thế như vậy.
Khí thế này chỉ khi Chu Hữu Tài nắm lấy Vãng Sinh thương mới bùng phát ra, ý chí ngạo nghễ trời đất, dường như giây phút này Chu Hữu Tài hoàn toàn biến thành một người khác, khiến người bỏ qua thân hình xấu xí, khổng lồ, chỉ nhìn thấy khi gã nắm lấy trường thương lộ ra mũi nhọn.
Đặc biệt là Tô Minh, hắn nhìn chằm chằm Chu Hữu Tài, lòng chấn động khó thể hình dung. Tô Minh nhớ rõ Chu Hữu Tài ấn pháp quyết, chính là ấn quyết đó cướp đi trường thương, cây thương thậm chí không chút phản kháng. Tô Minh nhìn thấy khi Chu Hữu Tài nắm cây thương thì trường thương nó run rẩy, không phải vì sợ mà là vui mừng.
Loại vui mừng này Tô Minh không biết có phải là ảo giác không, dường như là xa cách đã lâu rốt cuộc lại lần nữa trùng phùng.
Trong đầu Tô Minh các suy nghĩ xoay quanh, Chu Hữu Tài cúi đầu nhìn trường thương trong tay, ánh mắt phức tạp và cay đắng. Thật lâu sau Chu Hữu Tài thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
"Đây là... của ngươi?"
Tô Minh nhìn chằm chằm Chu Hữu Tài, chậm rãi gật đầu. Hắn phát hiện thì ra Chu Hữu Tài chót nhất trong đám lão quy có bí mật, không phải tu vi biểu hiện ra ngoài.
Tô Minh nghĩ tới lúc phát hiện trường thương tím đen trong tay nửa bộ xương, lời Hỏa Linh nói nhắc tới hồn bộ xương còn đó.
"Thương này tên gọi Vãng Sinh, đây là tên từng có của nó, còn có tên khác là uổng sinh, nhưng uổng này không phải vãng, ngươi hiểu không?"
Tô Minh nhướng mày, không nói chuyện, nhưng Huyền Tích bên trong thân hình chí bảo đứng giữa không trung thì ngẩn ra. Câu này nếu hiểu theo nghĩa chữ thì liền sáng tỏ ngay, nhưng nếu nghe, vậy gã không nghe hiểu lời Chu Hữu Tài nói. Không chỉ có gã, mấy người còn lại cũng mờ mịt, chỉ mình Long Hải lão tổ như có điều suy nghĩ.
Hỏa Khôi lão tổ đôi mắt nghiêm túc, suy tư.
"Nếu không hiểu thì... Ngươi đừng giữ thương này." Chu Hữu Tài khẽ thở dài, cúi đầu lộ vẻ bi thương.
Khoảnh khắc nhìn bi thương trong mắt Chu Hữu Tài, tinh thần Tô Minh rung động, chợt nhớ tới lần đầu tiên hắn nắm cây thương, trong đầu hiện ra những hình ảnh.
"Khi ôm đạo lữ thì tự bi uổng vì nhân quân, dù đi tới sinh chi đại cảnh lại như thế nào, uổng sinh mà thôi." Tô Minh bình tĩnh nói.
Tô Minh thốt lời rơi vào tai Chu Hữu Tài, gã vụt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn thật lâu, bỗng cất tiếng cười dài. Chu Hữu Tài cười to, toát ra khí thế đối lập hoàn toàn với thân hình mập mạp xấu xí.
Chu Hữu Tài cười ha hả, che giấu đi bi thương người ngoài không nhìn thấy. Chu Hữu Tài vung tay phải, Uổng Sinh thương biến thành tia sáng tím đen bắn hướng Tô Minh, chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn. Trường thương bềnh bồng không nhúc nhích nhưng có tiếng vù vù vang lên. Nghe tiếng vù vù, dườnng hư Tô Minh hiểu điều gì.
"Cây thương này là của ngươi!"
Chu Hữu Tài cười to, xoay người bước ra một bước, không thèm liếc pho tượng ba đầu xuất hiện trong vòng xoáy dưới đáy biển cách gã không xa, dường như dù là chí bảo cũng không thể lọt vào mắt gã, đi xa.
"Tượng hải thần này không đến duyên cảnh đại thành thì đừng đụng vào, nếu không sẽ là đại họa, tự giải quyết cho tốt."
Chu Hữu Tài cất bước đi xa, mãi đến vào lối ra không gian, dung nhập trong không gian vặn vẹo, biến mất.
Tô Minh nhìn bóng lưng Chu Hữu Tài khuất xa mãi đến khi biến mất, biểu tình có lĩnh ngộ. Tô Minh giơ tay phải nắm lấy trường thương bềnh bồng trước mặt, nhìn cây thương. Tô Minh vung tay phải, Uổng Sinh thương biến mất, hóa thành chiếc nhẫn trên ngón cái của hắn.
"Còn không đến?" Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng thân hình chí bảo đang do dự.
Thân hình chí bảo giờ bị Huyền Dương khống chế, lòng rất rối rắm, rất không dễ dàng trở thành chủ hồn, nếu Tô Minh lại lần nữa dung hợp tiến vào, như vậy gã sẽ biến thành phụ thuộc ngay, điều này làm gã do dự.
"Không muốn ta dung nhập?" Tô Minh lạnh nhạt hỏi.
Tô Minh truyền ra thần niệm, bỗng nhiên thân hình chí bảo tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chớp lóe, trên thân hình xuất hiện vài bóng chồng.
Người thứ nhất xuất hiện chính là Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ vén tóc, nhấc chân bước ra thân hình chí bảo, lắc người xuất hiện bên cạnh Tô Minh, mỉm cười nhìn hắn.
"Ta vẫn thích bộ dạng này của ngươi hơn." Hứa Tuệ chớp mắt, cười khẽ nói.
Sau đó thân hình chí bảo xuất hiện bóng chồng thứ hai, chính là hạc trọc lông hôn mê. Dù hạc trọc lông vẫn hôn mê nhưng Tô Minh dùng liên hệ với nó làm chỉ dẫn, khiến nó tách ra khỏi thân hình chí bảo lao hướng hắn. Tô Minh vung tay áo bỏ nó vào trong túi trữ vật.
Người thứ ba xuất hiện là Long Hải lão tổ cũng có thể nguyên thần giống như Hỏa Khôi lão tổ. Long Hải lão tổ chợt lóe rời khỏi thân hình chí bảo, đứng cạnh Tô Minh, nhìn hướng Hỏa Khôi lão tổ.
"Long Hải!!!" Hỏa Khôi lão tổ biến sắc mặt, bản năng lùi mấy bước.
Hỏa Khôi lão tổ đương nhiên nhận ra Long Hải lão tổ, trước không nói hai người quen biết thế nào, chỉ tính lúc ở cây to trăm mét Hỏa Khôi lão tổ từng định bụng nuốt xác Long Hải lão tổ.
"Hỏa Khôi đạo hữu, đã lâu không gặp." Long Hải lão tổ nửa cười nửa không nhìn Hỏa Khôi lão tổ, mắt lóe tia kỳ lạ.
Hai người đều là thể nguyên thần, nhưng chính vì như vậy càng dễ dàng cắn nuốt nhau.
Hứa Tuệ, hạc trọc lông, Long Hải lão tổ rời đi, khí thế thân hình chí bảo nhanh chóng sụt giảm. Thân hình này lộ ra sức chiến đấu chỉ có thể so với kiếp dương. Xem như bốn người Huyền Thương còn có thủ đoạn không có triển khai, nhưng tối đa chỉ liều đến kiếp dương đại thành.
Ở bên ngoài có lẽ tu vi như vậy còn có thể hoành hành, nhưng trong Đệ Ngũ Hỏa Lô thì loại tu vi này không nói nửa bước khó đi nhưng cũng gần như vậy.
Ngược lại Tô Minh có thể đấu với chưởng cảnh bình thường, lại có Long Hải lão tổ, hắn còn có thể mượn Hỏa Khôi lão tổ một phen, cộng thêm hắn có cơ hội hai lần kêu gọi Sa Thổ lão tổ. Rồi có Phong Thần mật hoa, ba cọng cỏ khiến người nắm giữ duyên pháp. Có những thứ này trong tay thực lực Tô Minh không khác gì với trước kia, không cần quan tâm Tử Long chân nhân, gã đàn ông chân mày vàng phát hiện sẽ có suy tính gì.
Tô Minh không thèm liếc thân hình chí bảo biến sắc mặt, xoay người nhoáng lên một cái, đi hướng lối ra không gian. Người bên cạnh Tô Minh lập tức theo sau, mọi người hóa thành cầu vồng đi xa. Tô Minh không để ý đến pho tượng ba đầu trong vòng xoáy đáy biển.
Tô Minh trực giác lựa chọn tin tưởng Chu Hữu Tài, ngoài ra sau này Đệ Ngũ Hỏa Lô chắc chắn là của hắn. Trừ phi gặp báu vật nào khiến hắn rất muốn có, nếu không thì Tô Minh sẽ không nóng lòng lấy nó. Đây là điều Tô Minh hoàn toàn khác với người khác.
Mắt thấy Tô Minh đi xa, bốn người trong thân hình chí bảo kinh hoàng biến sắc mặt. Huyền Thương tỉnh ngộ lại, Tô Minh đúng là cần thân hình chí bảo, nhưng đối với bốn người họ thì càng cần hắn hơn. Đây cũng chính là Tô Minh, nếu đỏi làm người khác sớm tiêu diệt bốn người, trực tiếp cướp đoạt.
Nhưng nói đi phải nói lại, là Tô Minh cảm thấy không cần thiết, nếu hắn thật sự cho rằng rất muốn có được chí bảo, vậy coi như chí bảo được Âm Thánh chân giới hiên tôn luyện chế ra, hiên tôn này là sư phụ của chủ nhân Uổng Sinh thương, là thiếu niên áo đỏ hắn thấy trong hình ảnh thì có ngại gì!
"Tiền bối dừng bước!!!" Trong đầu Huyền Thương vang tiếng ba người khác nóng nảy oán trách, gã vội đuổi theo.
"Vãn bối biết sai, xin tiền bối tha thứ, xin cho vãn bối một cơ hội nữa, vãn bối tuyệt đối không có tâm tư gì khác nữa. Ta lấy tổ tiên Huyền gia có linh thiên thề!!!"
Đây là điểm thông minh của Huyền Thương, gã không giải thích, không che giấu mới nãy mình do dự mà nói thẳng, khom lưng nhận sai, vậy thì tránh cho bởi vì cãi chày cãi cối, giấu giếm tạo thành Tô Minh khó chịu.
Huyền Thương một bên đuổi theo một bên tản ra tâm hồn, khiến thân hình chí bảo chớp mắt không có chủ hồn khống chế, nhường vị trí. Tô Minh dừng bước, ngoái đầu liếc thân hình chí bảo mất đi chủ hồn.
"Chỉ một lần này, không được lặp lại."
Khi nói chuyện Tô Minh lắc người, vung tay áo, cuốn lấy Hỏa Khôi lão tổ sớm hiểu ra, chỉ có nước cười khổ, mang theo mọi người lao hướng thân hình chí bảo.
Tô Minh dung nhập vào nó, trở thành chủ hồn, trong hồn phụ trợ có thêm Hỏa Khôi lão tổ. Đây cũng là lý do Tô Minh không tiêu diệt Hỏa Khôi lão tổ, thật ra hắn có một kế hoạch nhưng từ bỏ, đó là làm Hỏa Khôi lão tổ đoạt xá thân hình thiếu niên áo trắng xong dẫn dụ Tử Long chân nhân và gã đàn ông chân mày vàng hiểu lầm, dời tầm mắt lên người Hỏa Khôi lão tổ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1006: Này uổng không phải vãng
Chương 1006: Này uổng không phải vãng