Tô Minh liếc mắt qua, thấy trong những Hung Linh không có ba người Ách Thương phân thân của hắn hấp thu, cũng không có Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng, hiển nhiên bị Ách Thương hấp thu, bị Tô Minh đoạt xá thì giống như thật sự bị xóa đi, không còn ở trong trò chơi của ông lão Mộc Nha nữa. Cùng lúc đó, xung quanh những tơ sự sống từ các Hung Linh ùa vào người Tô Minh. Thân hình Tô Minh bùm một tiếng, tu vi bùng nổ, chớp mắt tràn ngập toàn thân. Đây là sự sống của mấy chục Hung Linh, là tinh hoa do tu vi của chúng biến thành, giờ trút ra hết, tràn ngập toàn thế giới.
Khoảnh khắc này những người trong thế giới sớm bị vòng xoáy hút đi, không biết bị đưa đến những không gian nào. Còn sót lại chỉ có Tô Minh và Hứa Tuệ được hắn ôm trong lòng. Đối diện những Hung Linh toát ra lực lượng cuồng bạo, Tô Minh biến sắc mặt.
"Tu vi của ta hồi phục rồi, có sức mạnh bảo vệ mình, ngươi đừng lo cho ta." Hứa Tuệ mỉm cười, khẽ nói với Tô Minh.
Tô Minh ngoái đầu nhìn, thấy Hứa Tuệ nháy mắt tinh nghịch, khuôn mặt nhanh chóng biến đổi, thân hình cũng vặn vẹo. Hai giây sau Hứa Tuệ biến thành bộ dạng thân hình chí bảo!
"Vật đó ngươi ngại không tranh giành nhưng ta thì không sao, nên lấy nó giúp ngươi." Hứa Tuệ cười nói.
Hứa Tuệ thoát khỏi vòng tay Tô Minh, lùi nhanh ra sau, cứng rắn chống lực lượng cuồng bạo này.
Tô Minh chớp mắt, nghĩ đến lúc mới ôm Hứa Tuệ thì Huyền Thương biểu tình cay đắng, nhưng không biết cô dùng cách gì uy hiếp được Huyền Thương đưa ra chí bảo này. Có thân hình chí bảo, Tô Minh tin tưởng Hứa Tuệ được an toàn ở mức độ lớn nhất, nên không suy nghĩ cô làm sao có được chí bảo, hút mạnh những sức sống bàng bạc lao hướng mình.
Toàn thân Tô Minh bùm một tiếng như sắp tạc nổ, sức sống cuồng bạo và lực lượng tu vi từ bốn phương tám hướng vài chục Hung Linh điên cuồng tán ra, ùa vào người Tô Minh.
Tình cảnh này tựa như truyền công, trong mấy chục Hung Linh trừ vài người cá biệt, còn lại đều là chưởng cảnh địa năng. Thếl à chúng truyền công chính là tạo hóa to lớn chưa từng có dưới vòm trời này.
Tạo hóa vốn có thể ôn hòa chút, vậy thì Tô Minh sẽ không khó chịu đến mức này. Nhưng ông lão Mộc Nha không có nghĩa vụ khiến tạo hóa ôn hòa, cách nghĩ của lão rất đơn giản, tặng tạo hóa cho ngươi, còn hấp thu được bao nhiêu là bản lĩnh của ngươi.
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì hấp thu hết, nếu chống đỡ không hết tự nổ là lòng tham của ngươi, không liên quan gì lão phu." Ông lão Mộc Nha nhìn Tô Minh hấp thu, lạnh nhạt nói.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng. nguồn TruyenFull.vn
Tô Minh không nói nên lời, sức sống cuồng bạo và lực lượng tu vi xung quanh khiến cơ thể hắn chỉ có thể nhanh chóng vận chuyển, không ngừng hấp thu. May là lúc trước Tô Minh có kinh nghiệm từ Phong Thần mật hoa, nếu đổi làm người khác thì chắc chắn là kinh hoàng mất lý trí.
Đây là tạo hóa nhưng cũng là một kiếp!
Chẳng qua Tô Minh có thể lựa chọn nắm giữ và từ bỏ, một khi hắn buông bỏ thì tạo hóa đợt này nừng lại, không có nguy hiểm sinh tử nhưng nếu từ bỏ quá dễ dàng thì đó không phải là Tô Minh.
Người Tô Minh đầy mồ hôi lạnh, trong cơ thể tiếng nổ liên tục truyền ra, các lỗ chân lông có nhiều sức sống điên cuồng chui vào. Tu vi Tô Minh vận chuyển không theo kịp những sự sống và lực lượng tu vi dung nhập vào.
Chỉ giây lát sau, Tô Minh ngửa đầu gầm lên, Tu Vi phân thân của hắn đã đột phá hậu kỳ vị giới, đạt đến vị giới đại viên mãn!
"Nếu là tạo hóa thì cho ngươi nhiều thêm chút." Ông lão Mộc Nha liếc Tô Minh, mặt lộ nụ cười tà ác.
Mộc Nha giơ lên tay phải, thế giới nổ ầm vang, cả không gian vỡ vụn. Tiếng ầm ầm quanh quẩn, không gian được ông lão sáng tạo ra lập tức tan vỡ.
Tùy theo không gian tan vỡ, không khí vặn vẹo, nguyên lực ngưng tụ từ vạn cổ năm tháng bùng phát. Nguyên lực này bùng phát tuôn hướng thân hình Tô Minh, điên cuồng ùa vào, khiến thân thể hắn trướng phình.
"Hấp thu đi, nếu không thể hấp thu thì đừng nói lão phu không cho ngươi tạo hóa. Không chống đỡ nổi thì tìm một chỗ tránh né không gian tan vỡ, ngươi có thể bước vào vòng xoáy sau đó, thông qua vòng xoáy có thể trực tiếp được truyền tống đến trung tâm Đệ Ngũ Hỏa Lô."
"Lão phu hứa hẹn, đã hoàn toàn thực hiện, nhóc con, có thể hấp thu bao nhiêu thì phải xem ngươi." Ông lão Mộc Nha mỉm cười, lắc người.
Khuôn mặt ông lão thay đổi, thân hình hư ảo nhưng nhanh chóng ngưng tụ, thành bộ dạng gã đàn ông chân mày vàng. Mộc Nha cúi đầu nhìn thân hình của mình, mặt nở nụ cười càng tươi, xoay người bước vào hư vô. Thân thể ông lão phút chốc biến mất trong không gian tan vỡ.
"Tô Minh!!!"
Hứa Tuệ trong không gian cuồng bạo sốt ruột kêu lên, muốn tới gần, nhưng bị lực lượng cuồng bạo buộc không ngừng thụt lời, không cách nào tới gần.
"Không sao, ta còn chịu được!!!"
Người Tô Minh trướng lên, ngửa đầu nhìn trời, thân hình lại lớn một vòng, tu vi dấy lên bão tố. Mặc dù bão tố bị áp chế, tan vỡ nhưng khoảnh khắc này tu vi của Tô Minh đột phá.
Sau lưng Tô Minh xuất hiện một vầng trăng.
Đó là mặt trăng màu xám, vô cùng yêu dị, có tử khí đậm đặc toát ra từ trăng xám. Trong không gian tan vỡ, mặt trăng xuất hiện, lực lượng cuồng bạo xung quanh bị hút vào.
Tiếng nổ ầm ĩ vang vọng, đó là mấy chục Hung Linh xung quanh truyền công cho Tô Minh thân hình héo rút đến cực độ cuối cùng tự bạo. Thuật pháp của ông lão Mộc Nha khiến những Hung Linh từng là tu sĩ tăng ra hết tu vi thì không chút lãng phí, dù linh hồn cũng bạo tạc thành bụi phấn trở thành tinh hoa, nếu hấp thu được thì hấp, nếu không thể hấp thu cũng không thể trách Mộc Nha không cho Tô Minh tạo hóa. Tạo hóa ở đó, ngươi thấy được, nhưng ta cố tình khiến ngươi đến cực hạn không cách nào hấp thu.
Đây là Mộc Nha phản kích Tô Hiên Y, chẳng qua đối tượng bị phản kích là Tô Minh.
"Không có cảm ngộ, cưỡng bức ngưng tụ tu vi, chỉ là công dã tràng."
Bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lô, trời sao vặn vẹo, ông lão Mộc Nha hình dạng gã đàn ông chân mày vàng bước ra từ hư vô, ngoái đầu liếc Đệ Ngũ Hỏa Lô, mỉm cười.
Trong không gian tan vỡ của Đệ Ngũ Hỏa Lô, Tô Minh cảm nhận nguy hiểm mãnh liệt. Trước không nói không gian tan vỡ bạo nguyên, chỉ là mấy chục Hung Linh xung quanh Tô Minh đã khó hấp thu tiếp. Mặc dù hắn đột phá vị giới đại viên mãn, bước vào đến kiếp nguyệt cảnh, nhưng Tô Minh xuất hiện nguyệt là một vầng trăng chết.
"Nơi đây tán loạn sinh cơ cùng tu vi, còn có nguyên lực không gian nếu hấp thu hết sẽ giúp tu vi của ta tăng vọt. Nhưng đơn thuần tu vi gia tăng, nếu không có cảm ngộ thì tất cả chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương. Kết quả cuối cùng tựa như một đại lực sĩ nhưng không có tư duy khống chế, sức mạnh không thể bày ra. Tao hóa này hấp thu quá nhanh, căn bản không có thời gian cảm ngộ, đây chính là mục đích của ông lão Mộc Nha." Mắt Tô Minh chợt lóe.
"Nhưng Tô Minh ta nhất định có tạo hóa này!"
Mắt Tô Minh bỗng khép lại, người hắn xuất hiện tử khí cực đậm. Tử khí xuất hiện cùng với khí lạnh lẽo lấy Tô Minh làm trung tâm khuếch tán bốn phía, làm trong không gian tan vỡ này như bị đóng băng. Từng bông tuyết rơi xuống, bay khắp nơi, trên người Tô Minh không có nhiệt độ, lạnh băng như người chết. Tô Minh mở mắt ra, trong mắt xám tro.
Tô Minh không có cảm ngộ kiếp nguyệt cảnh, nhưng hắn có hiểu ra từ sinh mệnh, đó là mùa đông đi hướng ngày xuân, là tử vong đi hướng thức tỉnh, là âm tử đi hướng hạo dương, con đường sinh mệnh.
Trăng màu xám đại biểu tử vong của Tô Minh, đại biểu băng giá trong sinh mệnh của hắn.
Cùng với tử khí khắp người Tô Minh bùng phát, sau lưng hắn trăng màu xám có vẻ mông lung, thật nhiều sức sống, nguyên lực, những tu vi cuồng bạo chớp mắt điên cuồng nhập vào người Tô Minh, nhanh chóng chảy trong cơ thể hắn, biến thành lực lượng ngưng tụ kiếp nguyệt.
Trong hình ảnh tóc dài của Tô Minh tung bay, cực kỳ âm lãnh. Hắn đứng giữa không trung, thân hình nhanh chóng từ trướng to trở về như cũ. Kiếp nguyệt màu xám sau lưng Tô Minh tỏa ra ánh sáng tử vong. Cùng lúc đó, mắt Tô Minh lóe tia tàn khốc, giơ lên tay phải mạnh vỗ trán. ầm một tiếng, thân thể Tô Minh xuất hiện bóng chồng, đó là Phệ không phân thân bước ra, đứng phía bên phải Tô Minh.
Giây phút Phệ không phân thân xuất hiện, sức sống, lực lượng cuồng bạo xung quanh nhanh chóng phân tán, ùa vào Phệ không phân thân, khiến Phệ không phân thân Tô Minh bùm một tiếng tan vỡ. Nhưng những mảnh vụn xác thịt dạt ra rồi như tổ hợp lại, trong phân tán không ngừng ngưng tụ, mỗi lần phân tán và ngưng tụ thì mức độ thân hình mạnh mẽ càng cao hơn một tầng.
Dần dần Phệ không phân thân không ngừng tổ hợp, kiếp nguyệt thứ hai sau hiện sau lưng Phệ không phân thân. Màu trăng là đỏ, đỏ tựa máu, đỏ như lá phong yêu dị. Trăng xám đại biểu tử vong, giá rét, trăng đỏ đại biểu giãy dụa trong tử vong, thu đỏ muốn máu nhuộm khung trời.
Chính lúc này, Ách Thương phân thân của Tô Minh xuất hiện bên trên Tu Vi phân thân và Phệ không phân thân. Ba phân thân của Tô Minh vào khoảnh khắc này thành ba điểm, hình thành ấn ký núi.
Núi nguy nga bất động thiên hoang!
*Ầm!*
Không gian rung động kịch liệt. Trong trời sao bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lô, ông lão Mộc Nha biểu tình bình thản cất bước đi tới chợt khựng lại, vội ngoái đầu, biến sắc mặt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1020: Bất động thiên hoang
Chương 1020: Bất động thiên hoang