Mật hoa Phong Thần ẩn chứa ở trong cơ thể độc phong. Tô Minh đạt được bảo vật này ở trong Man Tử Địa, đã mang theo hơn nửa đời người. Cho dù là ở trong thế giới tràn ngập tia sáng vô tận ngoài kia thì vật này cũng được Tô Minh dung nhập vào Oán Ngụy ở trong túi trữ vật, cho nên không bị hao tổn chút nào.
Đây vốn là ban đầu hắn chuẩn bị theo bản năng nhưng về sau hắn bảo tồn nó ở trong túi trữ vật, tránh bị vỡ nát.
Giờ phút này, sau khi nọc độc của độc phong ẩn chứa mật hoa Phong Thần kia bị lấy ra, trong nháy mắt tất cả đám sợi tơ màu xám xung quanh Tô Minh đều dừng lại, không nhúc nhích. Dường như bản năng ở trong cơ thể bọn chúng vào giờ khắc này đã khiến chúng hoàn toàn bị mật hoa Phong Thần này hấp dẫn.
Trong giây lát, những sợi tơ màu xám tro này phát ra tiếng kêu vang động trời, chớp mắt đã chạy về phía nọc độc ở trước người Tô Minh. Tốc độ của chúng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã ầm ầm ngưng tụ ở chung một chỗ. Những sợi tơ này lại hóa thành một quả cầu nhỏ màu xám tro ở trước mặt Tô Minh, bao bọc nọc độc ở bên trong.
Hai mắt của Tô Minh chợt lóe lên. Sau khi ngắm nhìn quả cầu nhỏ này một lát, hắn thấy màu xám tro của quả cầu nhỏ này nhanh chóng biến đổi, dần dần biến thành đỏ ngầu, nhưng rất nhanh lại hóa thành màu xám tro, chẳng qua là trên quả cầu còn xuất hiện một ít chấm đỏ.
Cùng lúc đó, dường như ở bên trong quả cầu nhỏ này có vô số vật ngọ nguậy, thỉnh thoảng lõm vào, thỉnh thoảng lại nhô ra, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị. Ở trong thần thức của Tô Minh, hắn nhận thấy được giọt nọc độc ẩn chứa trong mật hoa Phong Thần đang không ngừng mà hòa tan ra lấy với tốc độ khó có thể hình dung.
Tuy một giọt nọc độc ẩn chứa ở bên trong mật hoa Phong Thần này không thể nói là nhiều, nhưng nếu Tô Minh muốn hấp thu thì hắn phải mất một thời gian rất dài mới có thể hòa tan hoàn mỹ giọt nọc độc này. Thậm chí lần trước hắn hấp thu cũng chỉ là hấp thu một tia, cho nên mới có thể hòa tan được trong thời gian ngắn.
Nhưng hôm nay những sợi tơ màu xám tro này lại hấp thu với tốc độ cực nhanh, khiến cho gương mặt của Tô Minh lộ ra vẻ kinh sợ.
Cũng chỉ trong mười hơi thở, đột nhiên ầm một tiếng, quả cầu màu xám tro ngọ nguậy lại khôi phục như thường, vù vù trở về. Quả cầu nhỏ này vỡ vụn, vô số sợi tơ màu xám từ trong đó cùng nhau bay ra. Giọt nọc độc ẩn chứa bên trong mật hoa Phong Thần kia đã hoàn toàn biến mất.
Cũng chính vào giờ khắc này, Tô Minh bỗng hiểu thêm thêm một điều hoàn toàn mới về những sợi tơ màu xám tro. Hắn nhận thấy những sợi tơ màu xám tro này không cắn nuốt mật hoa Phong Thần mà còn có... Nọc độc!
Nọc độc kia có chút kinh khủng, nhưng đối với những sợi tơ màu xám tro này mà nói thì nó vẫn là vật có thể cắn nuốt.
Những sợi tơ này lại vờn quanh Tô Minh. Chúng phát ra tiếng gào thét chói tai, tạo thành cơn lốc ở trong gào thét. Có tiếng ken két truyền đến kéo dài mãi không ngừng, khiến hai mắt của Tô Minh lập tức co rút lại. Hắn thấy có một người ở bên trong vô số những sợi tơ kia. Có một cái khe xuất hiện theo tiếng ken két này. Càng ngày càng có nhiều khe, cuối cùng có một tia sáng màu xám tro mạnh mẽ lao ra, như thoát xác thiếu một loại mấu chốt, ở bên trong cơn lốc sợi tơ này bay với tốc độ cực nhanh ra ngoài.
Ánh mắt Tô Minh chớp động, thần sắc ngưng trọng. Hắn giơ tay phải lên hư không, thần niệm tản ra ngoài. Lập tức tia sáng màu xám tro kia thay đổi phương hướng ở bên trong cơn lốc, bay thẳng về phía Tô Minh. Trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của tay phải Tô Minh, hóa thành một... Thân thể màu xám tro, nhưng lại có một số điểm đỏ... Một con châu chấu!
Đôi cách kia mỏng manh, nhìn như khinh bạc, nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được rất nhiều tia hàn khí tản ra từ trên người nó. Đôi cánh kia sắc bén như lưỡi dao, gào thét mà tới.
Bên trong mắt kép là một màu ngăm đen. Mặc dù nó đang nhìn Tô Minh nhưng Tô Minh khó có thể nhận ra điều này từ bề ngoài, chỉ có thần thức mới có thể phát hiện.
Đúng lúc này, rất nhiều tiếng ken két kéo dài xuất hiện. Tô Minh ngẩng đầu nhìn, hắn thấy vô số sợi tơ ở xung quanh đều xuất hiện cái khe, ngay sau đó sinh ra những con châu chấu giống với con châu chấu trong tay hắn như đúc. Trong khoảng thời gian ngắn, vờn quanh Tô Minh đã không phải là cơn lốc do sợi tơ tạo thành, mà là làn gió châu chấu!
Con ngươi ở hai mắt Tô Minh co rút lại, dần dần bình tĩnh, giơ tay phải lên vung về phía trước. Lập tức một viên tinh thạch bay ra. Tinh thạch này vừa xuất hiện, lập tức đám châu chấu xông tới. Trong thời gian ngắn, tinh thạch đã biến mất.
Cũng may là con Hạc Trọc Lông đang ngủ ở trong túi trữ vật của Tô Minh. Nếu nó đang thức, nhìn thấy cảnh như vậy, nhất định sẽ tiến lên liều mạng cùng với đám châu chấu này.
- Nơi châu chấu đi qua, không có một ngọn cỏ...
Tô Minh lẩm bẩm. Nhưng ngay khi hắn nói dứt lời, lập tức thân thể đám châu chấu kia quay về, rối rít phun ra một chút cặn bã. Gần mười vạn con châu chấu này chỉ phun ra rất ít. Vẻ mặt của Tô Minh vừa động, tay phải giơ lên hư không một trảo. Lập tức những thứ cặn bã này bị hắn thu thập, sau khi ngưng tụ chung một chỗ liền biến thành viên tinh thạch kia.
Nhưng bên trong lại không có chút linh khí nào.
- Cũng không phải là cái gì cũng nuốt.
Tô Minh chần chờ một chút. Hắn giơ tay phải lên mở ra một vết thương, sau đó nặn ra một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này vừa mới bay ra, lập tức vẻ mặt của Tô Minh đại biến.
Những con châu chấu kia vừa nhìn thấy giọt máu tươi này, lập tức thân thể cùng nhau run rẩy. Dường như chúng đang không ngừng giãy giụa, muốn tới cắn nuốt giọt máu tươi kia. Nhưng dưới ý chí thao túng của Tô Minh, bọn chúng không thể phản kháng, chỉ có thể không ngừng truyền ra khát vọng hướng về phía Tô Minh.
Đây là ý chí của gần mười vạn châu chấu. Ý chí này vô cùng mãnh liệt, khiến cho Tô Minh có cảm giác, nếu trong thời gian ngắn mình không ra lệnh, rất có khả năng bọn chúng sẽ cắn trả.
Vẻ mặt của Tô Minh vừa biến hóa như vậy, lập tức mười vạn con châu chấu này trong giây lát liền xông ra, chạy thẳng về phía máu tươi của Tô Minh. Bọn chúng tranh đoạt thao túng của Tô Minh, không để ý tới việc ý chí của Tô Minh có ra lệnh hay không, vẫn sẽ đi cắn nuốt.
Tô Minh hừ lạnh, giơ tay phải lên bắn ra mấy cái, có tiếng ầm ầm vang vọng. Mấy con châu chấu kia đồng loạt phát ra tiếng kêu thê lương kêu thảm, thân thể vỡ vụn ra, biến mất.
Nhưng có một con không bị chết dưới chưởng này của Tô Minh. Sau khi sinh sôi chống cự, thân thể nó bị phá hủy hơn một nửa, nhưng vẫn xông tới giọt máu tươi kia của Tô Minh, một ngụm cắn nuốt.
Sau khi cắn nuốt, nó ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu vang. Trong giây lát, thân thể bành trướng hơn gấp đôi, đã vượt qua những con châu chấu khác không ít. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Minh rất khiếp sợ.
- Hay cho một yêu tu Ám Thần. Giờ phút này ta đã thấy được nó chẳng qua chỉ là ấu thể yêu tu, giống như một loại phân thân, nhưng lại có tiềm lực mạnh mẽ như thế. Nếu cho nó đủ thời gian, nó có thể trưởng thành đến cảnh giới kinh khủng. Thậm chí loại yêu tu này rất khó có thể thao túng được...
Hai mắt Tô Minh lóe lên, hai tay giơ lên bấm niệm thần chú. Từng đạo dấu vết bay ra, lại càng phun ra một hơi thở bổn mạng, bao phủ con châu chấu lớn kia, lại tiến hành tế luyện.
Dưới thần thức Tô Minh, những con châu chấu còn lại rối rít ngưng tụ ở chung một chỗ, hóa thành một quả cầu nhỏ trôi lơ lửng ở trước người Tô Minh. Quả cầu này thoạt nhìn không lớn, nhưng bên trong cũng ẩn chứa gần mười vạn châu chấu. Thoạt nhìn tựa như là không thể nào, nhưng trên thực tế chính là như thế.
- Đây là lực không gian mà vừa sinh ra yêu tu đã có, cho nên ấu thể kia mới có thể vừa ra tay đã làm được điểm này.
Hai mắt Tô Minh chớp động. Một lát sau, sau khi hắn tế luyện con châu chấu to gấp đôi kia xong, liền đưa vào bên trong tiểu cầu này. Sau đó lại lấy ra một con khác, tiếp tục tế luyện.
Hắn không hề cảm thấy phiền toái, muốn tế luyện toàn bộ gần mười vạn châu chấu lần nữa.
Cùng lúc đó, tại ba chân giới khác ở Đạo Thần Chân Giới, mấy trăm tu sĩ và hung thú mà ở mi tâm có lỗ thủng kia, trong phút chốc toàn bộ thân thể bọn họ đều chấn động.
Lỗ thủng ở mi tâm bọn họ đang chậm chạp khép lại, nhưng ở trong thần trí của bọn họ lại đang âm trầm và cười lạnh.
- Phong ấn thứ nhất đã được mở ra, từ trứng hóa thành ấu trùng. Chỉ có điều người làm được điểm này đã phải giao ra một cái giá không nhỏ. Ngươi cứ tế dưỡng đi, ấu thể của ta được nuôi càng tốt thì ngày sau sẽ càng giúp ta được nhiều hơn. Tu sĩ hạ giới thật ngu xuẩn, sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết việc làm của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Ngày này sẽ không xa. Chờ thân thể ta khôi phục như cũ, có thể triển khai tu hành huyết tế riêng của mình. Sau khi đạt đến trình độ nhất định, thân thể sẽ dung hợp làm một, Ám Phương ta sẽ phủ xuống Tam Hoang này!
Sau khi thần niệm, mấy trăm tu sĩ và hung thú này cùng nhau nhắm nghiền hai mắt.
Thời gian từ từ trôi qua. Tô Minh đã tế luyện được hơn phân nửa đám châu chấu này. Phân thân Phệ Không của hắn đang ở trên một bầu trời phía đông. Ở nơi đây, hắn mang theo gần mười vạn tu sĩ quét ngang tinh không. Có sóng gợn màu trắng tồn tại, cho dù là cơn lốc cũng đều không thể ngăn cản cước bộ của bọn hắn. Nơi đi qua, hoặc là nghe theo đưa ra linh hồn, hoặc là... bị giết hết.
Tu Chân Giới vốn là ỷ mạnh hiếp yếu. Hơn nữa bây giờ trong tinh không có cơn lốc tồn tại, ở dưới hạo kiếp, bốn chữ ỷ mạnh hiếp yếu này lại càng là máu tanh, trở thành định luật duy nhất ở thế giới này!
Chỉ có điều, so với phân thân Ách Thương của Tô Minh, phân thân Phệ Không của hắn làm việc ôn hòa đến cực hạn. Bởi vì phân thân Ách Thương của Tô Minh ở phía tây kia mang theo ý hủy diệt của Tô Minh, nhấc lên một cuộc sóng máu ngập trời.
Không có nhân từ, không có có đạo lý, chỉ có tuân theo, nơi đi qua, giết chóc vô tận. Đạo Thần Chân giới ở dưới hạo kiếp này, cũng chỉ có loại thủ đoạn thiết huyết mới có thể chỉnh hợp tất cả chung một chỗ trong khoảng thời gian ngắn.
Cùng lúc này, phân thân Phệ Không còn chưa bao trùm cả phương Đông, nhưng phân thân Ách Thương đã thấy được giáp giới phương Tây, hàng rào bầu trời sao với trận giới thứ tư!
Chuyện này giống như quả cầu tuyết, vừa mới bắt đầu là gian nan nhất, chỉ khi nào tạo thành thế mới càng ngày càng đơn giản. Mấy vạn đại quân gào thét đủ để đánh vỡ tất cả các ý chí. Cho dù thân thể cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ở dưới hạo kiếp này, ở trong mấy vạn đại quân nơi đây, cũng sẽ phải khuất phục.
Nếu như dám phản kháng, không phải chỉ giết một người, mà là cả huyết mạch!
Lúc Tô Minh vẫn còn tế luyện mười vạn châu chấu, tay phải của hắn bỗng nhiên run lên. Tuy nói rất nhanh đã khôi phục như thường, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía tinh, trong mắt cũng lộ ra vẻ kích động và cảm khái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1168: Mười vạn châu chấu
Chương 1168: Mười vạn châu chấu