Tu chân tinh mà Tô Minh ở có một người áo đen sau khi nói xong thì bước ra khỏi một động phủ, ngẩng đầu nhìn trời, trán gã chợt xuất hiện một giọt máu đỏ thẫm. Máu như ấn vào trán gã, toát ra luồng sáng đỏ, khiến ánh mắt gã nhìn xa vô tận, trông thấy Tô Minh đứng trên ngọn núi, cũng thấy Thương Tam Nô biểu tình hoảng sợ.
Người áo đen lạnh nhạt nói:
- Một bất khả ngôn bình thường mà to gan đến dám trêu chọc người này. Hừ, ngươi này có thể được lão tổ chú trọng như vậy, từ nhiều năm trước đã sớm có chuẩn bị thì sao một bất khả ngôn nho nhỏ có thể lay động? Nếu không phải có bản mệnh huyết mà lão tổ ban cho thì chúng ta không dám lộ ra chút dấu vết trước mặt người này. Nhưng giờ thì... dù người này vượt qua Tam Hoang cũng đừng hòng trông thấy bóng dáng của chúng ta.
Người áo đen vung tay áo, thân thể hóa thành cầu vồng bay lên trời, chớp mắt biến mất.
Khi người áo đen biến mất, Thương Tam Nô biểu tình hoảng sợ nhìn Tô Minh, mặt tái nhợt, cắn răng, biểu tình lộ vẻ không cam lòng, trong mắt có điên cuồng, dường như gã có tuyệt đối tự tin vào thứ gì có thể tiêu diệt Tô Minh, trong phút chốc chiến ý lại dào dạt.
- Lão phu là Thương Tam Nô, muốn khiêu chiến với ngươi!!!
Hạc trọc lông lười biếng nằm bên cạnh Tô Minh, khóe mắt liếc Thương Tam Nô gào rống, nói:
- Tên này là đồ ngốc sao?
Hạc trọc lông cẩn thận nhìn Thương Tam Nô ở phía xa, lòng đáon đối phương là đồ ngốc.
"Lạ thật, tại sao bất khả ngôn trong Ám Thần trận doanh xuất hiện một kẻ kỳ dị như vậy? Bị Tô Minh rống một hơi văng byả ngàn mét mà còn dám khiêu chiến."
"Ám Thần trận doanh này thú vị thật, ba thần hoàng thì ra một Viêm Bùi, một tên ngốc, không biết người còn lại như thế nào." Hạc trọc lông lộ vẻ mặt đắc ý, nó cảm thấy về trí tuệ thì Hạc gia gia chiếm ưu thế rõ rệt hơn.
Thương Tam Nô rống to:
- Lão phu từng giết ba người thức tỉnh từ kỷ trước, ngươi sẽ là người thứ bốn lãop hu giết! sau khi giết ngươi, lão phu sẽ đổi tên thành Thương Tứ Nô!
Thương Tam Nô vung hai tay lên trước mặt, xung quanh lão biến đỏ rực, mùi máu tanh đậm đặc khoảnh khắc tràn ngập bát phương, nháy mắt bao phủ tứ phía, lão giơ lên tay phải ấn xuống.
- Huyết linh!
Theo thanh âm vang lên, thế giới đỏ này có tiếng rít gào, từ trong khí huyết ngưng tụ ra năm bóng người. Năm bóng người toàn thân vặn vẹo, tràn ngập máu tươi, từ khi xuất hiện liền nhìn chằm chằm vào Tô Minh, biến thành năm vệt đỏ rít gào lao hướng hắn.
Chớp mắt năm vệt đỏ tới gần, Tô Minh nhíu mày, sát khí bùng phát. Tô Minh giơ tay phải lên chộp hướng hư không trước mặt, cái chộp này khiến năm huyết linh lao tới run bần bật, tan vỡ, biến thành vô số huyết châu lao hướng tay phải của hắn, ở trước bàn tay phải ngưng tụ thành một viên huyết châu. Tô Minh bóp mạnh, huyết châu vỡ vụn ra, khiến xung quanh dấy lên sóng gợn vặn vẹo, thế giới đỏ như mặt kính tan vỡ.
Thương Tam Nô biến sắc mặt, liên tục lùi lại, hộc máu nhưng vẫn không từ bỏ, biểu tình tràn đầy tự tin. Niềm tin này luôn đi theo lão, khiến lão cảm thấy dù có thế nào thì chắc chắn sẽ thắng cuộc chiến này.
Thương Tam Nô cắn đầu lưỡi phun máu ra, giọt máu biến thành một huyết long, lão ngửa đầu rít gào, hút thế giới đỏ đang tan vỡ vào miệng. Người Thương Tam Nô trướng ra, biến thành ngàn mét xông hướng Tô Minh.
Tô Minh biểu tình âm trầm, lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết thì Tô Minh ta thành toàn ngươi!
Tô Minh đạp bước tới trước, không thèm né tránh huyết long tới gần, mặc kệ huyết long há to mồm táp tới. Khoảnh khắc hai bên đụng chạm, Tô Minh thậm chí không ra tay nhưng huyết long phát ra tiếng rít gào thê lương, nuốt hắn như nuốt cả trời sao, vượt qua khả năng nuốt của nó.
Bây giờ trên cái xác này rõ ràng tồn tại tử khí, đã bị xóa đi lý trí, bị luyện chế thành thây khô.
Biểu tình của Thương Tam Nô điên cuồng:
- Ngươi có thể tự mình cảm nhận!
Khi Tô Minh đánh nát cái xác thứ nhất thì Thương Tam Nô lùi lại vài bước, há mồm lại phun ra một hạt châu. Hạt châu biến thành khí đen, từ miệng Thương Tam Nô tiếp tục bay ra hạt châu thứ ba.
Hai hạt châu gần như xuất hiện cùng lúc, biến thành hai luồng khí trắng và đen, bên trong xuất hiện hai cái xác một nam một nữ. Sau khi một nam một nữ xuất hiện, hơi thở không thuộc về kỷ này lại lộ ra. cùng với hai cái xác khô xuất hiện, biểu tình Thương Tam Nô đầy tự tin, Tô Minh không cho rằng ông già trước mắt là đồ ngu, là tên điên hiếu chiến, ngược lại hắn cho rằng lão có thủ đoạn khiến lão rất tự tin, chắc thủ đoạn này cực kỳ nghịch thiên. Cảm giác này rất mãnh liệt, dù Tô Minh không cảm giác chút nguy hiểm nào trên người ông già nhưng mấy lần chiến đấu, cảm giác đó càng đậm hơn trong lòng Tô Minh.
Người có thể tu luyện đến cảnh giới bất khả ngôn không thể nào là ngu dốt, người này dám xuất hiện, dám tiếp tục khiêu chiến sau khi hắn rống, điều này làm cho Tô Minh có hứng thú.
Đối diện hai người từng thức tỉnh, giờ thành con rối bị xóa đi ý chí và sinh mệnh, tay phải của Tô Minh hư không chộp, Tuyệt Ý Kiếm liền xuất hiện trong tay. Vạch một cái, hai luồng sáng tím rực rỡ chợt lóe. Ánh sáng tím xẹt qua, hai con rối run lên, vỡ vụn trước mắt Tô Minh, hóa thành tro bụi. Kiếm bay ra khỏi tay Tô Minh, lao hướng trán Thương Tam Nô.
Tô Minh muốn buộc Thương Tam Nô thi triển ra thủ đoạn lão cực kỳ tự tin, nhìn xem người này dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, lại dựa vào gì diệt sát ba cường giả tiền kỷ dung hợp một bản thân khác.
Ánh sáng tím của Tuyệt Ý Kiếm chớp mắt đến gần Thương Tam Nô, lão nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lập tức thụt lùi, biểu tình có sự dữ tợn. Nếu mọi thủ đoan không có tác dụng trước mặt đối phương, bao gồm đòn sát thủ cũng không chịu nổi một kích, vậy lão đành thi triển thủ đoạn cuối cùng. Thương Tam Nô tin tưởng chỉ cần lấy ra vật đó thì chắc chắn Tô Minh sẽ như ba người thức tỉnh trước bị đánh chết ngay, lão sẽ lập tức xoay chuyển cuộc chiến, trở thành người thắng cuối cùng.
Thương Tam Nô vững tin vào điều này, bởi vì vật đó cường đại đến lão chưa từng thất vọng. Lý do Thương Tam Nô không lấy ra ngay mà chờ phút cuối là vì Thương Tam Nô thích cảm giác như vậy, lão thích kích động, càng thích thấy sau khi đối phương dường như chiếm ưu thế hoàn toàn, khi đó lão ra tay đảo ngược mọi ưu thế, khiến đối phương đầu tiên là tự tin, sau đó tuyệt vọng. Lão thích nhìn thấy biểu tình đó của đối phương, bởi vậy dù tam nô bị hủy diệt thì lão cũng sẽ không đau lòng, vì lão biết sắp có được con rối mạnh hơn tam nô vô số lần.
Biểu tình Thương Tam Nô cực kỳ tự tin, điên cuồng. Khi Tuyệt Ý Kiếm tới gần thì Thương Tam Nô chợt ngửa đầu cười to, giơ lên tay phải mạnh vỗ trán. Ngực áo Thương Tam Nô nứt toác lộ ra lồng ngực, Tô Minh liếc mắt liền thấy trên ngực lão tồn tại một cánh mỏng to cỡ bàn tay, nó dán sát người lão. Khi nó hiện ra, tin thần Tô Minh cảm nhận nguy hiểm, cùng lúc đó, Tuyệt Ý Kiếm đã tới gần lão. Từ chỗ cánh mỏng toát ra hơi thở cổ xưa làm Tuyệt Ý Kiếm của Tô Minh run lên, không thể tiến tới. Mọi thứ như đứng lặng, Tô Minh nhìn chằm chằm vào cánh mỏng, đầu óc ù vang.
- Hơi thở này là..
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1318: Thương Tam Nô tự tin
Chương 1318: Thương Tam Nô tự tin