Trong thế giới kia bình an, không có tai kiếp, không có tu sĩ, là thế giới người thường, là sự chúc phúc bình an.
Duyên tu từ kiếp trước, ngưng tụ mấy ngàn năm mới tu thành một lần ta đưa ngươi đi, mang ngươi đi qua con sống tên gọi vong xuyên, chở ngươi đi bờ đối diện.
Nước sông rào rào, một chiếc thuyền cổ xưa ngừng ở bờ sông, nơi ấy có một căn nhà gỗ, bên trong có một thiếu niên ngồi. Thiếu niên yên lặng ngồi, nhìn mặt trời mọc lại lặn, nhìn bốn mùa thay đổi, chờ đợi người đến.
Xuân hạ thu đông, mãi cho tới mùa xuân năm nay, thiếu niên ngẩng đầu nghe tiếng vó ngựa, thấy một người áo trắng ngồi trên con ngựa trắng. Đó là một cô gái, khuôn mặtg xinh đẹp mà trang nhã, biểu tình dịu dàng. Mắt cô gái rất đẹp, ẩn chứa xinh đẹp mỹ miều, khi cô ấy nhìn ngươi thì ngươi sẽ quên cả thế giới, muốn hòa vào mắt cô, nhìn mãi đến vĩnh viễn.
Thiếu niên nhìn cô gái đến, mặt lộ nụ cười:
- Đợi bảy mùa, đợi người thứ nhất qua sông, nàng là Thương Lan.
Cô gái ngừng bên bờ sông, đôi mắt đẹp nhìn nước sông lại chuyển sang thiếu niên:
- Lái đò, đây là sông gì?
- Vong xuyên.
Cô gái chớp mắt, ngồi trên ngựa trắng hỏi:
- Bên kia sông là nơi nào?
- Ta chưa từng đi.
Cô gái cười khẽ nói:
- Nói nhảm, ngươi chưa từng đi thì tại sao đưa đò chỗ này?
Cô gái giục ngựa trắng muốn đi, nhưng không biết nghĩ gì mà xuống ngựa.
- Thôi, nhìn thử cũng được.
Cô gái nói, bước lên thuyền, nhìn thiếu niên.
Thiếu niên lên thuyền, khua mái chèo, trong tiếng rào rào, trong ánh chiều tà, thuyền chậm rãi lướt sóng hướng bờ bên kia. Thiếu niên ngồi ở đuôi thuyền không lên tiếng, cô gái im lặng ngồi ở mũi thuyền nhìn nước vong xuyên, biểu tình lộ chua xót.
Bỗng nhiên cảm giác đau thương, sầu muộn không tên tràn ngập trái tim, ẩm ướt, như con thuyền đi xong kiếp trước, biến thành giọt nước mắt trong suốt làm ướt áo mỏng, nhuộm nhớ nhung kiếp trước, thành lạnh lẽo ập vào mặt. Thế giới tỉnh lại nhưng lòng thành từng giọt ưu thương, muốn xóa đi nhưng không sao chống lại buồn bã trong mắt.
Mãi khi đến bờ bên kia, hoàng hôn thành vầng trăng cong cong như mày ngài ánh chiếu sông vong xuyên.
Cô gái ngồi im thật lâu sau, quay đầu nhìn thiếu niên. Bộ dạng thiếu niên đã trưởng thành thanh niên, đó là Tô Minh.
Tô Minh khẽ nói:
- Đến rồi.
Tô Minh nhìn cô gái trước mắt, biểu tình lưu luyến và đầy tình cảm.
Cô gái thì thào:
- Ta biết, ta cảm thấy nên chờ ai đó.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Hắn sẽ đến, nếu như hắn có thể lên thuyền của ta.
Cô gái cúi đầu, hồi lâu sau đứng lên, khi bước ra khỏi đầu thuyền chợt xoay người nhìn chăm chú vào thuyền trôi xa, nhìn nước vong xuyên.
- Ta chờ ngươi.
Tô Minh nghe thấy tiếng thì thào khe khẽ.
Năm nào Giang Nguyệt chiếu rọi người, người ở ven sông thấy trăng lên. Kiếp trước ngươi và ta quấn quanh duyên một đời, kiếp này ai là người đưa đò?
Người đưa đò ở góc trời.
Trời là ngày hè, nắng chiếu sông vong xuyên, góc là nước sông, trong tiếng rào rào không biết chảy đi đâu hóa thành chân trời. Uống một hớp nước vong xuyên có lẽ sẽ quên quá khứ, tựa như Tô Minh đưa đò, khua mái chèo bắn giọt nước, có một giọt rơi bên môi, cay đắng.
Vẫn là bên bờ vong xuyên, vẫn là nhà gỗ mục nát dường như năm tháng không lắng đọng. Tô Minh ngồi dưới mái hiên nhìn bầu trời, nhìn thế giới, nhìn chúng sinh lên xuống, nhìn xem có lẽ tiếp theo sẽ có ai đó đến trong đêm mưa.
Mùa hè năm nay nước mưa mang đến mát mẻ trong nóng cháy, đêm đó, bên ngoài nhà gỗ lại có một người tới.
Đó là người đàn ông mặc áo dài, thân hình vạm vỡ, diện mạo hiên ngang. Người đàn ông đứng bên nhà gỗ, yên lặng nhìn nước sông, biểu tình lạc lõng.
Người đàn ông khẽ lên tiếng:
- Lái đò.
Tô Minh ngồi trong nhà gỗ ngẩng đầu lên, khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhìn người đàn ông, nở nụ cười. Đưa Thương Lan xong thì Đại sư huynh đến.
Người đàn ông nhìn nước sông, nhẹ giọng nói:
- Con sông này tên là vong xuyên đúng không?
- Đúng vậy.
- Bờ đối diện là bỉ ngạn?
- Ta không biết.
- Ta đang chờ một người.
Người đàn ông quay đầu nhìn Tô Minh, ánh trăng rơi trên mặt gã, ánh mắt tràn ngập lưu luyến và nỗi sầu biệt ly khó tả.
Tô Minh cười, đứng dậy đi lên đuôi thuyền, ngoái đầu bình tĩnh nhìn người đàn ông.
Người đàn ông im lặng một lúc bật cười, tiếng cười ngày càng lớn. Cười cười, giọt nước mắt rơi, người đàn ông nhấc chân bước lên đầu thuyền, khoanh chân ngồi.
Chiếc thuyền con đi tới, đêm vong xuyên, nước mưa rơi giữa sông phát ra tiếng vang liên miên, rơi vào trong thuyền, gõ thuyền gỗ như đang kể ra câu chuyện kiếp trước.
Kiếp trước là huynh đệ sư môn, đời này cùng thuyền qua vong xuyên. Tô Minh nhìn phía xa, khuôn mặt mỉm cười dần hóa thành tiếng thở dài. Cho tới khi đến bên bờ, người đàn ông im lặng đứng dậy, bước ra đầu thuyền.
- Người ta chờ là tiểu sư đệ của ta, làm phiền lái đò nếu có thấy hắn thì nhắn lại là... hắn... phải đến!
Người đàn ông không quay đầu lại, cất bước đi nhanh ra xa.
Tô Minh nhìn bóng lưng người đàn ông, thật lâu sau nhẹ gật đầu.
- Ta sẽ.
Tô Minh xoay người đứng trên thuyền, trở lại nơi hắn chờ người tiếp theo.
Đêm mưa mùa này dai dẳng hơn, mấy tháng sau mưa vẫn rơi không dứt, dù là ba ngnày hay đêm, như có ai ở trên trời rơi lệ, nước mắt rơi xuống nhân gian trở thành mưa.
Đặc biệt là ban đêm khi gió thổi đến, mưa rơi tí tách ở nơi khác nhau, hoặc là bùn đất, hoặc là lá cây, hay thuyền gỗ, hay nước sông, hay mái hiên nơi Tô Minh ngồi, thanh âm khác nhau cùng truyền đến, hợp thành thiên âm nếu ngươi không nghe kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua.
Tô Minh ngồi dưới mái hiên, hòa trong bóng đêm, nghe mưa rơi, tĩnh tâm, nhìn phương xa, yên lặng qua rét lạnh mùa mưa. Đêm khuya khoắt, một ngọn đèn đốt lên, Tô Minh đặt dưới mái hiên, cẩn thận thêm lồng chụp khiến gió không thể thổi tắt. Ngọn đèn này thành ánh sáng duy nhất trong đêm tối, người đến sẽ thấy chỗ này, sẽ không lạc hướng.
Tô Minh nhìn ngọn nến, hắn không suy nghĩ quá khứ, không nghĩ tu vi của mình, không để ý tai kiếp sắp giáng xuống và chuyện Tam Hoang. Điều duy nhất Tô Minh để ý là một trăm hai mươi năm này hắn phải làm người đưa đò, đưa bạn bè, người yêu đi bờ bên kia.
Không biết từ khi nào, một tấm áo tới phủ lên lòng Tô Minh, một chiếc mũ rơm che đi hồn hắn. Tô Minh cúi đầu, đôi mắt dưới cái mũ nhìn ánh lửa trong chụp đèn. Tô Minh thấy thế giới trong ngọn lửa, thấy mọi người buồn vui giận hờn mà hắn quen thuộc trong thế giới kia.
Mãi khi bình minh sắp đến, có một con quỷ tới bên Tô Minh. Một con quỷ giấu trong bóng tối, đứng đối diện Tô Minh, cùng nhìn ngọn lửa trong chụp đèn. Quỷ nhìn ngọn lửa, trong mắt chất chứa phức tạp ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
Quỷ cười nhưng nụ cười thật chua xót:
- Ngươi lừa được người khác nhưng không thể gạt được ta, nếu đây là sự quyết định của ngươi thì ta chỉ hy vọng có một ngày còn được thấy tiểu sư đệ của ta. Kiếp này ngươi là lái đò, đi đi, mang ta qua sông.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn con quỷ trước mắt, nhìn Nhị sư huynh của hắn, im lặng đứng dậy, vung mái chèo tới bờ bên kia. Quỷ đứng ở đầu thuyền chậm rãi nói:
- Ta không có tiền đò.
Tô Minh lắc đầu, nói:
- Kiếp trước đã đưa rồi.
Tô Minh nhìn Nhị sư huynh. Nhị sư huynh nghe Tô Minh nói câu này dường như mỉm cười, nụ cười lưu luyến, quay đầu lại, hai người cách vong xuyên, cách thuyền con rõ ràng thấy nhau.
- Đây vốn không phải là trách nhiệm của ngươi.
- Đây là điều ta muốn.
- Thuyền đi xa, vong xuyên vong xuyên, cách kiếp trước kiếp này, cách quá khứ và hiện tại, có lẽ ngăn cách vĩnh viễn không gặp lại. Không chia rõ là hắn đưa y hay là y tiễn hắn?
Hắn / y là ai? Tô Minh hiểu, Nhị sư huynh hiểu, có lẽ người ngoài cũng hiểu.
Đưa Thương Lan, đi, đưa Đại sư huynh đi, nhìn Nhị sư huynh khuất xa, Tô Minh trở về nơi hắn ở trong một trăm hai mươi năm nay, bên cạnh nhà gỗ không bị thời gian làm mục nát. Nhưng mà, nhà gỗ không mục, khuôn mặt Tô Minh lại chẳng còn là thanh niên, biến thành trung niên.
Tô Minh trung niên mặt có râu, người có chút tang thương, đa phần gương mặt giấu dưới mũ, ánh nắng không thể chiếu tới, ánh mắt càng không thấy rõ. Có lẽ chỉ có ngọn đèn trước mặt hắn là thấy rõ khuôn mặt ưu sầu.
Ngày mưa sắp qua. Lại một đêm mưa, Tô Minh nhìn ánh lửa, quay đầu lại thấy bên cạnh nhà gỗ không biết là năm nào tháng nào nở một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Đóa hoa rất đẹp, run rẩy trong mưa nhưng vẫn cố chấp nở, đó là một đóa hoa huyên. Huyên trong mưa, kiên cường trong xinh đẹp, như là cô gái ấy.
Huyên lặng lẽ nở trong mưa, không có mùi hương nồng nàn, không ung dung hoa quý, rất đơn giản, rất bình thường. Nhưng trong đêm mưa, nó là duy nhất trong mắt Tô Minh.
Tô Minh nhìn hoa huyên trong mưa, bước đến, trong tay có một cây dù che mưa trong đóa hoa huyên trắng. Cây dù không lớn nhưng có thể che đậy mọi mưa gió, cho ấm áp. Đóa hoa nhỏ màu trắng nở rộ như có cô gái mỉm cười hiện ra trong đầu Tô Minh. Nụ cười kia rất đẹp, Tô Minh nhìn, mặt cũng mỉm cười, yên lặng nhìn đóa hoa như nhìn cuộc đời.
Mùa mưa đã qua, gió thu thổi đến.
Tô Minh cất đóa hoa trắng nhỏ vào chậu qua đặt trước mặt mình, dùng nhiệt độ thân thể che chở nó, thành đồng bạn cùng hắn nhìn gió thu. Nhìn từ xa trông như bên cạnh Tô Minh có một nữ nhân ngồi song song, nhìn mặt trời mọc, chờ mặt trời lặng, nhìn trăng treo cao, lại đêm ngôi sao.
Gió thổi lá cây rụng, có một lá rụng tới trước mặt Tô Minh. Lá cây lạc vào lòng bàn tay giơ lên, als cây có sắc thu, đường chỉ rõ ràng như ẩn chứa cuộc đời ai đó, đi đếm từng vằn.
Ngày thu đẹp nhất không phải là lá cây bay trong gió mà là hoàng hôn, bầu trời nhuốm màu đỏ chiều tà chậm rãi lặn xuống, ánh tịch dương rơi xuống mặt đất kéo dài cái bóng Tô Minh ngày càng dài. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái bóng càng lúc càng dài đang từ từ biến nhạt, cho đến khi hoàng hôn qua đi, cái bóng sẽ biến mất. Ngươi không chia rõ là nó hòa vào mặt đất hay ẩn vào bóng đêm. Tựa như không chia rõ khi nào thì năm tháng kết thúc, không chia rõ trong thế giới xa xôi, mình với bọn họ có chăng ngày gặp lại. Tựa như ngày thu cho người bi thương. Tô Minh nhìn lá thu trong tay, tiếng thở dài chất chứa nhớ nhung nửa đời sau trong một trăm hai mươi năm này.
Hoàng hôn qua đi, cái bóng Tô Minh nhập vào trong sông vong xuyên. Tô Minh không thấy cái bóng sau lưng, cũng không thấy bên cạnh cái bóng ảnh ngược nữ nhân.
Thời gian như đứng lặng, hình ảnh rất đẹp, lá cây rơi vào trong sông vong xuyên dây lên gợn sóng làm bóng Tô Minh dao động, làm bóng nữ nhân sắp hòa tan, khiến hình ảnh này không còn bình tĩnh nữa.
Cúi đầu, đóa hoa trắng nhỏ sắp tàn, dường như chỉ vì muốn cùng hắn lâu hơn một chút mà bướng bỉnh tồn tại.
Ngẩng đầu, trong hoàng hôn có một cô gái mặc đồ đỏ, mang theo kiêu ngạo, cõng một thanh kiếm từ xa đi tới. Chân cô không đạp đất, khi xuất hiện như hút hét mọi ánh mắt, không phải vì cô quá đẹp mà là khí chất mạnh mẽ. Khác với nữ nhân bình thường, đó là sức hấp dẫn trưởng thành, như quần áo cô mặc, đỏ tựa mặt trời. Từ xa nhìn lại tựa một con ngựa thoát cương, nếu ngươi có bản lĩnh chinh phục thì từ nay nàng thuộc về ngươi. Còn không thể chinh phục thì nàng sẽ đi xa.
Cô gái trời gần, đứng lại bên nhà gỗ, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Minh.
- Lái đò, có rượu không?
Tô Minh ngẩng đầu, mỉm cười.
Cô gái nhìn Tô Minh, đi gần vài bước, cẩn nhận nhìn mặt hắn:
- A? Lái đò, tuổi ngươi không nhỏ nhưng bộ dạng hơi dẹp trai đấy.
Tô Minh cười nói:
- Không có rượu, có lẽ bờ bên kia có.
Cô giá cười nói:
- Vậy ngươi còn chờ ở đây làm gì? Sao không mau đưa thuyền!
Nụ cười như hoa hồng nở, cô xoay người bước lên thuyền, ngoái đầu lại thấy Tô Minh đứng dậy đưa đóa hoa trắng nhỏ sắp héo tàn lên đuôi thuyền.
Khi hoàng hôn tắt thì trên sông vong xuyên, thuyền lướt sóng, thân thuyền ảnh ngược ba bóng người.
Thương Lan đi rồi, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hứa Tuệ, Vũ Huyên đều ngồi trên thuyền của Tô Minh đi bờ bên kia sông vong xuyên. Tô Minh đến và trở về trên sông vong xuyên như vòng tròn luân hồi vòng đi vòng lại. Năm tháng trôi qua, bất giác bao nhiêu xuân thu rời đi, khuôn mặt Tô Minh không còn là trung niên mà biến thành ông lão tóc bạc.
Nhìn từ xa, bóng dáng trong hoàng hôn như ông lão câu cá ngồi trong thuyền con.
Một người yên lặng khoanh chân ngồi bên ngoài nhà gỗ, một trăm hai mươi năm cứ thế trôi qua, từ đầu tới cuối Tô Minh không bước vào nhà gỗ nửa bước, dường như ngưỡng cửa nhà gỗ là khe rãnh giữa trời với đất. Bên kia khe rãnh là mọi thứ thức tỉnh, bên này là nhà nhà lên đèn trong ánh lửa mà Tô Minh khoanh chân ngồi nhìn vào ngọn nến.
Mùa đông năm nay đến rất sớm, bông tuyết rơi phủ lên mặt đất, nhìn xa xa không thấy sắc xanh, một mảnh lạnh lẽo như đóng băng mọi thứ. Chẳng qua sông vong xuyên vĩnh viễn không ngừng trôi là khói lửa mà băng giá không cách nào đông lại.
Bờ bên kia sông, nhìn cách vong xuyên dường như bên ấy vẫn là xuân rực rỡ, ngăn cách, mông lung nhìn xinh đẹp và rực rỡ. Một dòng sông cách luân hồi, cách thế giới, cách mỗi một ngươi và ta.
Gió rét rít gào, tuyết bay lất phất. Một buổi chiều ngẩng đầu nhìn phía chân trời tuyết mịt mù, có tiếng vó ngựa xé gió lao đến, nghe tiếng vó ngựa thì không phải một người mà là cả đội đến.
Phương xa trong gió tuyết có gần mười vạn người mặc áo giáp, cưỡi chiến mã xé gió lao tới, người dẫn đầu ngồi trên con ngựa to màu đỏ thẫm, mặc áo giáp vàng theo gió tung bay, khoác áo da lông bên ngoài. Bốn vó ngựa đóng đinh sắt để ngừa trơn trượt, khiến trong tiếng vó ngựa không vang tiếng trong trẻo mà là thanh âm trầm đục. Mười vạn người trừ tiếng vó ngựa ra không có thanh âm khác, mỗi người ngồi trên ngựa im lặng đi theo người khoác áo đỏ, dường như có thể đi theo y xuyên qua từng ngọn núi, qua từng giới, qua kiếp này và kiếp sau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1357: Đối Diện Là Bờ Bên Kia
Chương 1357: Đối Diện Là Bờ Bên Kia