Khi Tô Minh nhìn Thất Nguyệt tông bên dưới chân núi thì vùng đất Cổ Táng quốc, trong bảy tông mười hai môn có một tông một môn xuất hiện chấn động, tiếng nổ vô hình.
Đó là Nhất đạo tông, còn có Tu La môn trong mười hai môn.
Nhất Đạo tông, truyền thuyết là tông môn cổ xưa nhất trừ hoàng tộc Cổ Táng quốc ra, nội tình thâm sâu, tông môn khác khó tghể sánh bằng, đặc biệt là hiếm ai tìm ra chỗ tông môn này.
Có một ngôi miếu, trong miếu có ba pho tượng đứng, hình dạng hiền từ, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, pho tượng có vết rạn. Rất nhiều vết rạn giao thác nhau hình thành một hình ảnh, người nhìn sẽ kiềm không được liên tưởng phải chăng trong hình ảnh khe nứt giao nhau tồn tại một thế giới? Nhất đạo tông ở trong thế giới khe nứt ba pho tượng giao thác nhau. Hoặc nói chính xác hơn Nhất đạo tông là tông môn tồn tại trong trừoi đất này, trong mọi nứt vỡ. Chỉ cần chỗ nào có vết nứt là nơi đó có Nhất đạo tông. Bởi vậy nó bí ẩn, quái dị, người ngoài e ngại.
Giờ phút này, mười hai đại trưởng lão trong Thất Nguyệt tông thức tỉnh, bố trí trận pháp thì tất cả khu vực trong Thất Nguyệt tông, hễ nơi nào có vết nứt thì cùng một lúc phát ra tiếng két két, lại tăng nhiều thêm.
Đặc biệt có một ngọn núi, từ xa nhìn có màu đỏ thẫm, bên trên có mấy khe nứt nhưng không tan vỡ. Trong ngọn núi tồn tại một ao nước sôi, nóng kinh người, dường như rơi vào sẽ bị đốt cháy khô. Trong ao này có một viên đá to lớn, tràn ngập vết nứt, có một người đàn ông lỏa nửa người khoanh chân ngồi, toàn thân làn da nứt ra, không có một khối hoàn chỉnh. Tóc người đàn ông đỏ thẫm hòa cùng ao nước sôi.
Giờ phút này, người đàn ông chợt mở mắt lộ ra con ngươi bên trong, thậm chí con ngươi tràn ngập khe nứt, nnhìn thoáng qua như có tơ máu.
Người đàn ông nhếch môi cười, mắt lộ sát khí:
- Hoàng đệ của ta, ngươi cũng bái vào tông môn rồi sao? Nhìn dao động thì đây là Thất Nguyệt tông?
Người đàn ông cười to bảo:
- Nhưng không biết ngươi là tỉnh táo hay vẫn mờ mịt? Nếu ngươi tỉnh thì cảm giác người trong thiên hạ đều say chỉ mình ngươi tỉnh là vị gì? Nếu ngươi mờ mịt thì tức là người trong thiên hạ đều tỉnh, mà ngươi một mình mờ mịt, cảm giác này lại là gì? Dù sao thì chắc rất tốt đẹp, hệt như ta từng nói, tranh đấu giữa chúng ta chỉ mới vừa bắt đầu.
Người đàn ông cười cười, tóc đỏ phủ lên nửa khuôn mặt bay phấp phới lộ ra mặt đầy vết rạn.
Nếu Tô Minh ở đây thì chắc chắn nhận ra ngày, người này giống Lôi Thần, nhưng càng giống Diệt Sinh lão nhân lúc còn trẻ trung.
Tương tự, vào giây phút này phía chính tây Cổ Táng quốc, trong sa mạc có một bia đá to dựng đứng, bên trên không có chữ viết nhưng nếu ai tu vi không tầm thường nhìn thấy bia đá thì tinh thần sẽ rung động như thấy huyết hải, vô số mãnh thú dữ tợn.
Tấm bia đá là một cánh cửa, tên gọi là Tu La môn đi hướng Tu La giới.
Tu La giới là một thế giới được tạo ra, bên trong tồn tại một tông môn mạnh nhất có tên là Tu La.
Giờ phút này, trong Tu La giới, trong trời đất tối tăm có một mãnh thú to lớn cỡ vạn mét, có hình người nhưng trên đầu có ba cái sừng xoắn ốc. Nó khoanh chân ngồi trên mặt đất, xung quanh là xương bùn. Trên đầu thú to như người có một thanh niên khoanh chân ngồi, thanh niên mặc áo trắng, hình dạng bình thản, tóc đen bay bay. Thanh niên mở mắt lộ ra tia sáng sắc bén kinh người, mơ hồ thấy trong mắt phải tồn tại một thân hình, đó là một người đàn ông mặc đế bào.
Thanh niên mỉm cười nói:
- Rèn luyện ba ngàn năm, không biết ngươi lúc này so với năm xưa có gì khác? Có phải vẫn là hoàng đệ vì tĩnh nghĩa là ngu dốt một đời không? Nếu ngươi vẫn cứ như vậy thì có lẽ không cần tới ba ngàn năm, ngươi sẽ bị đào thải.
Thanh niên mỉm cười, thân hình mặc đế bào trong mắt phải lộ ánh mắt châm chọc. Khi ánh mắt châm chọc xuất hiện, nụ cười đông trên mặt thanh niên.
- Ngươi chính là ta, ngươi là phân hồn năm đó ta phái đi làm loạn Huyền rèn luyện, nhưng cố tình khi ngươi trở về lại không chịu dung hợp!
Thanh niên lạnh lùng chậm rãi nói.
Trong mắt phải của thanh niên chính là Đế Thiên, cười lạnh tràn ngập châm chọc:
- Buồn cười, trẫm là Đế Thiên, là sinh mệnh sinh ra trong thế giới Tang Tương thứ chín trăm sáu mươi bảy kỷ, liên quan gì đến ngươi? Buồn cười là ngươi không tự biết!
Thanh niên giơ tay phải lên chỉ vào mắt phải của mình:
- Thời đại Tang Tương đã phá vỡ vài kỷ nguyên, bị Huyền tộc ta nuốt rồi. Ký ức của ngươi thật ra là giả dối, ta bỏ thêm vào để làm loạn rèn luyện của hắn. Cái gì là thật, là giả sao ngươi còn chưa biết?
- Đế Thiên ta biết cái gì là thật, thế giới ta ở mới là thật, thế giới của ngươi chỉ là giả dối. Đây là thế giới xuất hiện khi Tô Minh đoạt xá, đây là cuộc đoạt xá ngươi!
Đế Thiên cười to, ánh mắt lộ ra cố chấp nhìn ngón tay đến gần, mặt lộ biểu tình thống khổ như bị phong ấn.
- Tô Minh, nếu ngươi có thể thức tỉnh thì chính là người mặc áo đen ngồi trên la bàn, nếu ngươi trầm mê, tin vào thế giới này thì ngươi... Không còn là ngươi!
Giọng Đế Thiên từ từ yếu đi. Khi thanh niên thu tay lại, trong mắt phải không còn bóng dáng Đế Thiên, đã bị phong ấn trong người.
Thanh niên bình tĩnh nói:
- Ngươi đã lạc lối thì hãy bị luyện hóa trong người ta đi. Đoạt xá, cái loại suy nghĩ vớ vẩn này chắc là ý niệm của hoàng đệ ta. Tô Minh, thì ra hắn luôn cho rằng mình tên gọi là Tô Minh.
Khóe môi thanh niên cong lên, nhắm mắt lại.
Trong Thất Nguyệt tông, Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn tông môn bên dưới. Bên tay phải ngọn núi, giữa sườn núi có một vách đá nhô ra, Tô Minh chọn một gian nhà có vẻ như không ai cư ngụ. Gian nhà đơn giản, không điêu lan ngọc thế, không tinh xảo hoa mỹ, là một gian nhà gỗ bình thường. Trong gian nhà trừ bàn ghế, một chiếc giường ngủ ra không có trang sức nào khác. Gọn gàng, sạch sẽ, đơn giản. Tô Minh liếc xung quanh, giơ tay phải vung ra ngoài, xung quanh xuất hiện một tầng cấm chế. Tô Minh khoanh chân ngồi ngoài nhà, tựa như hắn từng một mình ngồi dưới nhà gỗ bên sông vong xuyên.
- Thất Mệnh thuật.
Mắt Tô Minh chợt lóe, cúi đầu nhìn lệnh bài màu lam trong tay, lệnh bài điêu khắc hình dãy núi, chìm trong suy tư.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã ba tháng. Trong ba tháng này bên ngoài nhà gỗ của Tô Minh không ai quấy rầy, nhưng những tu sĩ trong ngọn núi đa số biết Tô Minh tồn tại. Người cư ngụ trên ngọn núi thiên ngoại thiên tầng thứ năm không phải đệ tử mà là tư tu. Tu sĩ thuộc loại bối phận như Lan Lam, coi như là Thất Nguyệt tông nhưng không thuộc về Thất Nguyệt tông. Tô Minh đã phát hiện ra trong núi trừ Lan Lam còn có một nữ nhân, người này cũng là đệ tử của người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính, giống cô ở trong núi này nhưng không phải đỉnh núi mà là chân núi.
Ba tháng qua Tô Minh khoanh chân ngồi ngoài nhà, nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay. Thất Mệnh thuật làm Tô Minh dào dạt hứng thú, dường như là thuật đại đạo giúp hắn tăng cao tu vi cảnh giới hiện giờ. Trước đó tuy nói Tô Minh đã đến cảnh giới nhất trọng Đạo Thần nhưng cách tăng tiến hơi mơ hồ, giờ nghiên cứu thì hắn dần hiểu ra.
- Thất Mệnh thuật nhìn như phức tạp nhưng thật ra nguyên lý khá đơn giản, đem bóng của mình nhạt thành bảy tầng, hóa thành thất mệnh, giống như phân thân, dùng ảnh đổi mệnh.
Lại qua một tháng, mắt Tô Minh chợt lóe, dưới ánh chiều tà cúi đầu nhìn cái bóng của mình. Tô Minh trầm ngâm giây lát, giơ tay phải lên chỉ hướng bóng của mình. Cái bóng của Tô Minh vặn vẹo, mơ hồ, hắn thi triển Thất Mệnh thuật mình hiểu ra. Chợt có tiếng chuông vang từ thiên ngoại thiên tầng thứ tư.
Tiếng chuông từ xa truyền tới quanh quẩn trong dãy núi hình thành hồi âm, chấn động tám hướng. Tại tầng thứ ba thiên ngoại thiên cũng có tiếng chuông, rồi tầng thứ hai, thứ nhất vang tiếng chuông ngân. Tô Minh nhíu mày từ bỏ thử nghiệm, ngẩng đầu nhìn phương xa.
Tô Minh thấy phía xa, bên trên Thất Nguyệt tông, trên bầu trời xuất hiện vô số ấn ký phù văn, chúng giao nhau hình thành vòng tròn trông như la bàn to lớn. Nhưng la bàn hơi mơ hồ, bởi vì nó tồn tại không phải ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên mà là tầng thứ tư, nên Tô Minh mới thấy mơ hồ.
Con ngươi Tô Minh co rút nhìn la bàn, ngọn núi đối diện nơi hắn ở có một cầu vồng xé gió lao hướng la bàn do phù văn tổ thành.
Đó là Diệp Long!
Diệp Long mặc áo trắng cất bước giữa không trung đi thẳng tới la bàn to lớn do phù văn tổ thành, nhnìn quét bốn phía, khoanh chân ngồi. Tô Minh thấy hình dạng Diệp Long mơ hồ, vì thế giới người này ở khác với hắn. Diệp Long không thấy Tô Minh, nhưng hắn có thể thấy y.
- Đệ tử Diệp Long phụng mệnh sư phụ ở bốn tầng thiên ngoại thiên khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh Thất Nguyệt tông ta!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1392: Thất Mệnh Thuật
Chương 1392: Thất Mệnh Thuật