Tô Minh ngẩng đầu nhìn ngọc giản, biểu tinh suy tư. Một lúc sau Tô Minh đứng dậy, vung tay áo, thân thể văn sĩ trung niên đã tắt thở thành tro bụi trước mắt hắn.
-Cường giả mạnh nhất Thất Nguyệt tông, đại trướng lão mạch thứ nhất, cổ Thái được gọi là tông lão.
Tô Minh không xa lạ với cổ Thái đại trướng lão, dù gì hắn đi đến Thất Nguyệt tông cũng được năm mươi năm rồi, cộng thêm lúc trước thức tỉnh đi du lịch nghe Thiên Tà Tử chi điểm làm hắn hiểu nhiều về cổ Táng quốc.
-Người này lúc trước nhắc nhở ta nếu muốn dung hợp Thất Mệnh thuật thì không phá không thể xây mới.
Mắt Tô Minh chợt lóe, xóa tan suy tư, trở lại bình thường. Tô Minh giơ tay phải lên nhận lấy ngọc giản, đạp bước đi hướng hư vô. Tô Minh bước ra một bước này, ngọc giản trong tay tỏa ánh sáng chói mắt, trong phút chốc hóa thành một vòng xoáy cuốn lấy hắn biến mất trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên.
Tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, mười ba đại trướng lão, bao gồm người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn khoanh chân ngồi trong đại lục thứ nhất, trên tế đàn cao thẳng tắp. Trung tâm tế đàn hiện ra vòng xoáy, vòng xoáy tan biến, mười ba người nhìn, Tô Minh dần lộ thân hình.
-Bái kiến các vị đại trướng lão.
Tô Minh liếc bốn phía, chắp tay cuối đầu. Tuy Tô Minh không có cảm giác hướng về tông nay, tới đây vì mục đích riêng nhưng khi đối diện Nhất Đạo tông thì Thất Nguyệt
tông chọn đối đầu, Tô Minh nhìn thấy hết nên hơi cảm động, bởi vậy giờ mới cúi đầu.
Mười ba đại trướng lão nhìn Tô Minh, trong số họ có nhiều người lần đầu tiên ngay mặt nhìn hắn. Người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào màu xanh da trời, sư phụ của Tô Minh trong Thất Nguyệt tông nở nụ cười.
-Đồ nhi, đừng quá gò bó, chúng ta sớm biết thân phận của ngươi rồi, vì vậy lúc trước lão phu mới nóng lòng trở thành sư phụ của ngươi, xin tam hoàng tử đừng trách tội.
Tô Minh nghe vậy mặt ngoài bình tình nhưng lòng thì bất ngờ, chẳng ngờ sư phụ này thẳng thắn thừa nhận, làm hắn hơi tôn trọng sư phụ ở Thất Nguyệt tông này.
-Mời tam hoàng tử ngồi.
Người nói chuyện là cổ Thái đại trướng lão trong mười ba đại trướng lão. cổ Thái đại trướng lão cười tủm tỉm, vẻ mặt khen ngợi nói chuyện với Tô Minh.
Tô Minh không từ chối, khoanh chân ngồi xuống.
Cổ Thái đại trướng lão lạnh nhạt nói:
-Chắc tam hoàng tử có huyết mạch hoàng tộc, lấy tu vi, trí tuệ của ngươi tất nhiên nhìn ra manh mối từ tu vi của hcúng ta. Nơi này trừ Đạo Hàn đại trướng lão nhập môn sau này, tu vi là tam trọng đạo tiên cảnh ra, trong mười ba người có tám là thất trọng đạo tiên cảnh. Ngoài ra bốn người khác là Đạo Thần ngũ, lục trọng. Đám người chúng ta là trụ cột Thất Nguyệt tông, có chúng ta ở thì Thất Nguyệt tông tồn tại, nếu chúng ta chết nghĩa là Thất Nguyệt tông không còn.
Tô Minh không lên tiếng, chỉ khoanh chân ngồi, vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe.
Cổ Thái đại trướng lão nhìn chăm chú vào Tô Minh, chậm rãi nói:
-Đừng trách Hứa Trung Phàm, hắn hơi sốt một muốn trở thành sư phụ của ngươi, chi như vậy mới sinh ra chút liên hệ với mệnh cách của ngươi, mới có cơ hội đánh cược khả năng trở thành đạo tiên cảnh. Nhưng ngươi nên biết loại cược này cần có quyết tâm, từ khi hắn nói muốn trờ thành sư phụ của ngươi thì sống chết của ngươi là việc hắn để ý nhất. Ngươi thắng hay thua đã định là cuộc khiêu chiến hắn không thể tránh khỏi.
-Nếu ngươi thua thì hắn bồi vào tu vi của mình, tuổi thọ còn lại, tất cả vận mệnh. Hắn bỏ tiền đặt cược rất lớn, lão phu hy vọng ngươi hiểu. Cho dù bây giờ ta ra tay với ngươi, ngươi có tín là sư phụ của ngươi sẽ cắn răng trở mặt, quyết cứu ngươi ra không? Vì mệnh cách của hắn và ngươi đã sinh ra liên kết không thể chặt đứt.
-Bởi vậy nên lão phu mới có quyết đoán cuốn Thất Nguyệt tông vào cuộc tranh đoạt này, hết sức giúp đờ ngươi. Vì Hứa Trung Phàm cũng tốt, mười một đại trướng lão có mặt tại đây cũng thế, đều là đệ tử của lão phu.
Tô Minh nghe cổ Thái đại trướng lão nói, rất rung động, hắn không biết chuyện này.
Cổ Thái đại trướng lão tiếp tục bảo:
-Nhưng sau khi bọn họ thành đạo thì ta yêu cầu họ đừng gọi ta là sư phụ, đệ tử của ta có liên hệ với mệnh cách của ngươi, ta làm sư phụ cũng bị liên lụy vào. Vi vậy sau này Thất Nguyệt tông, mười ba người chúng ta, mấy chục vạn đệ tử tông môn sẽ hết sức giúp đờ ngươi!
Tô Minh im lặng, nghiêng đầu nhìn sư phụ mình. Sư phụ của Tô Minh trong Thất
Nguyệt tông, Hứa Trung Phàm có vẻ áy náy, nhưng không biết là áy náy vì Tô Minh hay sư phụ của gã.
Cuối cùng Tô Minh đưa mắt nhìn cổ Thái đại trướng lão.
Tô Minh bình tình hỏi:
-Ta cần làm cái gì?
Giọng điệu không còn là thân phận đệ tử Thất Nguyệt tông mà là ngang hàng với mọi người.
Cổ Thái đại trướng lão thốt lời:
-Đại hoàng tử có Nhất Đạo tông trợ giúp. Nhất Đạo tông mạnh mẽ, đứng đầu bảy tông. Nhị hoàng tử có Tu La môn trợ giúp, Tu La môn là tông môn nước ngoài, Thực lực cũng sâu không lường được, thậm chí một vài mặt vượt qua Nhất Đạo tông. Bởi vì trong Tu La môn có Thiên Tu Lạ, một trong ba cừu trọng Đạo Thần trong truyền thuyết cổ Táng quốc.
Mười hai trướng lão xung quanh cùng biến sắc mặt, hiển nhiên đây là lần đầu tiên họ nghe nói đến chuyện này.
-Nhưng Thiên Tu La tiền bối đã bế quan rất lâu rồi, trừ phi Tu La môn gặp nguy hiểm sống chết, nếu không thì tiền bối ấy sẽ không xuất quan, không tham gia loại tranh giành này. Vì nếu Thiên Tu La tham gia, đầu tiên phải đối mặt là phụ hoàng của tam hoàng tử ngươi, cũng là cổ Hoàng, một trong ba cừu trọng Đạo Thần của cổ Táng quốc ta. Nhất Đạo tông, Tu La môn, đây là hai địa địch mà ngươi phải đối mặt, vì khí vận của hai tông
môn này giống như Thất Nguyệt tông ta, có liên kết không thể phân tách với ba hoàng tử các ngươi.
-Bởi vậy tông và môn khác sẽ trong mấy năm nay lấy ba phe chúng ta làm trung tâm chậm rãi ngưng tụ lại, mãi đến ba ngàn năm sau, trận đại chiến cuối cùng. Nhưng điều kiện là ngươi sẽ không chết trước khi đại chiến đến, đây là điều ngươi cầng ghi nhớ. Nếu ngươi chết thì Thất Nguyệt tông sẽ bị đào thải khỏi cuộc tranh đoạt.
-Đây là điều thứ nhất, còn thứ hai là tu vi của ngươi dù đã là đạo tiên cảnh nhưng không ổn định, cần gõ đạo tiên âm thuộc về ngươi, đây là việc lớn. Thất Nguyệt tông ta sẽ chuẩn bị kỹ càng, khi đó sẽ khiến ngươi gõ đạo linh âm, khiến tông môn cổ Táng quốc chính mắt thấy, cái này giúp ngươi tạo thế.
-Thứ ba là tu vi của ngươi vẫn chưa đủ, chuyện liên quan tu vi thì chúng ta không thể
giúp đờ nhiều được, mỗi vạn kỷ một lần chứng đạo quả cần chín, đây là cuộc tranh đoạt nguyên cổ Táng quốc. Chứng đạo quả mỗi năm ngàn kỷ sẽ nở hoa một lần, lại qua năm ngàn kỷ mới kết thành chứng đạo quả. Lần này chi có hai quả, một lớn một nhỏ. Lớn có thể luyện hóa thành chú bảo, dung nạp thiên địa vạn vật, diệu không thể tả. Nhỏ là quý giá nhất, sau khi nuốt vào bế quan ba tháng sẽ khiến tu vi tăng cao từ nhất đến tam trọng Đạo Thần cảnh. Nhưng nuốt vào cần có đạo tiên cảnh, sau khi có hiệu lực cực hạn dưới đạo tôn. Lần này là lần thứ tám khai hoa kết quả từ lịch sử đến nay.
-Thứ bốn, ngươi thiếu pháp bảo. Pháp bảo trong Thất Nguyệt tông không thích hợp cho ngươi dùng, về Tinh Thần Thượng Nhân tuy là Lan Lam trưởng lão cố ý kêu ra nhưng cũng hợp ý của chúng ta. Trông ngươi đã có chút manh mối, roi có thể lay động sao của hắn, chúng ta sẽ hết sức tim giúp ngươi.
-Thứ năm, điều cuối cùng ngươi cần làm là hoàn thành những điều này, từng bước
một đi đến đỉnh. Cuối cùng khi ngươi trở thành vua thì Thất Nguyệt tông ta một bước lên trời, mười ba người chúng ta đầy khí vận, có thể đạp bước đại đạo tôn, còn lão phu thì... Có hy vọng thành cửu trọng Đạo Thần.
Cổ Thái đại trướng lão từ từ nói, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Tô Minh im lặng một lúc sau hỏi:
-Từ xưa đến giờ mọi đại đạo tôn đều đi từng bước như vậy?
Cổ Thái đại trướng lão nhìn Tô Minh, bình tình nói:
-Không phải, đây là đường tắt, nếu không thì sao Nhất Đạo tông, Tu La môn thích chuyện như vậy?
Tô Minh chợt nói:
-Chuyện khác đều được nhưng trong Thất Nguyệt tông không phải không có pháp bảo ta cần.
Tô Minh thốt lời, khóe môi cong lên nụ cười quái dị.
-Nói đi, lão phu biết ngươi chọn đi tới Thất Nguyệt tông tất nhiên nhìn trúng thứ gì, nên mới che giấu thân phận lẫn vào.
Tô Minh không do dự, cũng không che giấu, lên tiếng:
-Ta muốn hạt châu trong tay hắn!
Tô Minh nhìn người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn.
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nghe Tô Minh nói thì nhíu mày.
-Đây không phải là hạt châu, nó là...
Cổ Thái đại trướng lão im lặng một lúc, hiển nhiên không ngờ Tô Minh muốn thứ đó. Cổ Thái đại trướng lão giơ tay lên, người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn lập tức thả lỏng bàn tay. Hạt châu luôn nằm trong tay người đàn ông trang niên áo đỏ Đạo Hàn bay lên, lao hướng cổ Thái đại trướng lão, bị lão cầm lấy.
Cổ Thái đại trướng lão nhỏ giọng nói:
-Đây là... Chứng đạo quả, mới nãy ta nói với ngươi chứng đạo quả có một lớn một
nhỏ, đây là lần trước trong cuộc tranh chứng đạo, lão phu lấy tu vi đỉnh cao cửu tô nhất sinh tranh đoạt lại chứng đạo quả. Vật này tên là Nghịch Linh Châu, bị luyện chế trớ thành chí bảo truyền thừa trấn tông Thất Nguyệt tông.
Cổ Thái đại trướng lão trầm ngâm.
Tô Minh nhìn hạt châu trong tay cổ Thái đại trướng lão, bình tĩnh nói:
-Ta không cần có được nó mãi mãi, chi muốn mượn dùng.
-A?
Cổ Thái đại trướng lão ngẩng đầu liếc Tô Minh, mỉm cười, vung tay phải lên, hạt châu bắn hướng Tô Minh.
-Thất Nguyệt tông ta có thể áp khí vận vào ngươi thì ngoại vật bình thường không ngại cho ngươi!
Tô Minh giơ tay đón lấy hạt châu, khi ngón tay chạm vào Nghịch Linh Châu liền phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng biến đổi như có tiếng rít truyền ra, dường như có tiếng hoan hô xen lẫn kêu gọi làm tình thần Tô Minh chấn động.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 1415: Nghịch Linh Châu
Chương 1415: Nghịch Linh Châu