Lâm Chính nhìn ông tổ nhà họ Mãn một cách lạnh lùng, không do dự cầm đao xông tới.
Ông tổ nhà họ Mãn vội vàng bò dậy, mặt mũi xám xịt, chật vật chạy trốn.
Ông ta đã mất hết dũng khí chém giết.
Bây giờ ông ta chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn sống sót…
Nhưng Lâm Chính đã nổi ý định giết người, hôm nay không diệt ông tổ nhà họ Mãn thề không bỏ qua.
“Lâm minh chủ, tha cho tôi! Núi Thiên Thần cậu cứ lấy! Nhà họ Mãn chúng tôi không tấn công liên minh Thanh Huyền các cậu nữa, tha cho tôi! Tha cho tôi!”.
Ông tổ nhà họ Mãn vừa chạy như bay vừa gào lên.
“Tôi không đời nào thả hổ về rừng”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, cầm đao chém.
Keng!
Mấy luồng đao khí màu vàng kim bay tới, đập mạnh lên người ông tổ nhà họ Mãn.
Sau lưng ông tổ nhà họ Mãn bị chém cho bong da tróc thịt, máu chảy không ngừng.
Cơ thể ông ta lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất nhưng không dám dừng lại, vội vàng điều chỉnh tư thế chạy như điên.
Thân pháp của ông ta rất đặc biệt, lúc chạy nhìn có vẻ như một bước vượt qua nghìn dặm, Lâm Chính khó mà rút ngắn khoảng cách với ông ta.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chịu dừng lại.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chạy ra khỏi chiến trường.
“Giết!”.
Người của liên minh Thanh Huyền thấy Lâm Chính đã thắng thế, không do dự nữa, toàn bộ lập tức ra quân, xông về phía các thế tộc nhà họ Mãn, Phương Thôn Cốc, Thiên Trì,…
Người nhà họ Mãn đã chết gần hết trong vụ nổ lúc nãy. Mãn Yến và những người cấp cao đều chết tại chỗ. Mãn Long nhờ lùi ra phía sau nên chỉ bị thương nặng. Còn Phương Thôn Cốc thì bị diệt toàn quân, Khổng Dương hóa thành hơi nước.
Bây giờ lực lượng duy nhất còn người sống là Thiên Trì.
Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì không muốn chiến đấu tiếp nữa.
“Rút!”.
Nữ Hoàng Thiên Trì cắn răng quát, dẫn mọi người rời đi.
“Rút!”.
“Rút lui!”.
Bọn họ chạy tứ tán, vô cùng chật vật.
Người của các thế tộc nhỏ đều sửng sốt.
“Chưởng môn, phải làm sao đây?”.
“Phải làm sao?”.
“Còn làm sao được nữa? Chạy mau!”.
Cả đám mất hết hồn vía, nào còn dám đối địch với người của liên minh Thanh Huyền, tháo chạy như điên.
Bọn họ vừa định rời đi thì các thế tộc vẫn luôn âm thầm quan sát đột nhiên chặn đường bọn họ.
“Hồng Mộc Tông, các người muốn làm gì?”.
Chưởng môn Điểm Thạch Phái quát lên giận dữ.
“Làm gì à? Các người xâm nhập liên minh Thanh Huyền, xúc phạm Lâm minh chủ, chúng tôi phải bắt các người cho Lâm minh chủ!”.
Tông chủ Hồng Mộc Tông bực dọc phất tay: “Đưa tất cả đi, giao cho Lâm minh chủ xử lý!”.
“Vâng!”.
Đệ tử Hồng Mộc Tông lập tức xông tới.
Chưởng môn Điểm Thạch Phái nổi giận, liên tục giậm chân.
“Đám các người rõ ràng là muốn lấy lòng Lâm minh chủ! Đám khốn nạn! Khốn nạn!”.
Bọn họ mắng chửi, nhưng không được tích sự gì.
Bọn họ nóng ruột ra mặt theo phe trước tiên, bây giờ đứng sai phe, người chết đạo tan.
Đám người này lại đến lợi dụng cơ hội.
Đúng lúc này lại có một nhóm người đứng ra, không phân địch ta giết về phía bọn họ.
Bất kể là người của Hồng Mộc Tông hay người của Điểm Thạch Phái đều giết tất.
Nhìn lại thì là cao thủ của Độc Cô Thành!
“Đám người Độc Cô Thành, các người… các người làm vậy vì cái gì?”.
Tông chủ Hồng Mộc Tông không tin nổi gào lên.
“Điểm Thạch Phái, Thương Kiếm Môn giúp nhà họ Mãn tấn công Lâm minh chủ, tội ác cùng cực, đáng giết! Hồng Mộc Tông các người cũng không phải kẻ tốt lành gì, đáng giết!”.
Thành chủ Độc Cô Thành lên tiếng, vẻ mặt khinh thường.
“Các người…”.
Tông chủ Hồng Mộc Tông hiểu ra, thành chủ Độc Cô Thành chỉ muốn hưởng lợi một mình.
Chung quy Độc Cô Thành cũng là thế tộc bá chủ, bọn họ đâu phải là đối thủ.
Không lâu sau, các thế tộc nhỏ bị tàn sát, hiện trường máu chảy thành sông, thi thể chất đầy.
Đợi Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành và những người khác đuổi tới, người của Độc Cô Thành đã đang quét dọn chiến trường.
“Thành chủ Độc Cô Thành?”.
Trang chủ Vân Tiếu nhíu mày.
“Trang chủ Vân Tiếu, các vị, đã lâu không gặp”.
Thành chủ Độc Cô Thành chắp tay, mỉm cười nói.
“Sao các người lại ở đây?”.
Sở Thu nghi hoặc hỏi.
“Chúng tôi nghe liên minh Thanh Huyền xảy ra biến cố nên đến đây chi viện, hi vọng chúng tôi không đến muộn”.
Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.
“Thế à?”.
Trang chủ Vân Tiếu lạnh lùng hừ một tiếng, không có cảm xúc gì, nói: “Hi vọng không phải các người âm thầm quan sát, đợi tình hình đã định mới nhảy ra giành công”.
“Không có, tuyệt đối không có chuyện đó”.
Thành chủ Độc Cô Thành xua tay, mỉm cười nói: “Độc Cô Thành chúng tôi có quan hệ mật thiết với Lâm minh chủ như thể tay chân, sao có thể sống chết mặc bây? Chúng tôi thật sự đến muộn rồi”.
Trang chủ Vân Tiếu há lại không biết tâm tư của lão hồ ly này?
Nhưng ông ta không có chứng cứ, chỉ đành hạ giọng nói: “Được rồi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, các người tự tiện!”.
Nói xong thì dẫn người rời đi.
Thành chủ Độc Cô Thành âm thầm thở phào, khóe miệng không khỏi giương lên.
“Thành chủ, may là ban đầu chúng ta không ra mặt đứng theo phe nào, nếu không thì tiêu rồi”.
Ông lão bên cạnh mỉm cười nói.
“Đúng vậy, không ngờ Lâm Chính lại đột nhiên đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, Độc Cô Thành chúng ta không thể đắc tội. Nếu có thể kết giao với Lục Địa Thần Tiên, Độc Cô Thành chúng ta chắc chắn có thể một bước lên mây!”.
Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.
Bọn họ đồng loạt gật đầu.
Trên một ngọn núi hoang cách đó nghìn dặm, hai bóng người đang liều mạng chạy như bay.
Ông tổ nhà họ Mãn không ngừng thở dốc, trán đầy mồ hôi, chật vật vô cùng.
Ông ta quay đầu nhìn sau lưng, Lâm Chính vẫn đang đuổi theo.
“Lâm minh chủ, tha cho tôi đi!”.
Ông tổ nhà họ Mãn không ngừng van xin.
Khí tức trong cơ thể ông ta không còn đủ cho ông ta cầm cự chạy được xa bao nhiêu.
Nếu cứ như vậy, một khi bị Lâm Chính đuổi kịp thì sẽ chết chắc.
Ông tổ nhà họ Mãn không ngờ khí kình của Lâm Chính lại hùng hậu như vậy.
Phải làm sao?
Thấy Lâm Chính không trả lời.
Ông tổ nhà họ Mãn run rẩy.
Chợt hai mắt ông ta sáng lên, dường như ý thức được gì đó, bỗng nhiên tăng tốc, chạy đến một ngọn núi lớn ở không xa…
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !