“Độc Cô Thành?”
Sở Thu tỏ vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những người này chỉ biết khoanh tay đứng nhìn! Lúc trước tôi không thấy bọn họ ra tay giúp đỡ, đến khi cục diện trận chiến đã định thì bọn họ lại lao ra, nói rằng muốn giúp liên minh của chúng ta, đám người này chỉ biết đứng ngoài cuộc ra vẻ đạo mạo! Cực kỳ đáng ghét!”
Lâm Chính lắc đầu: “Trong tình hình này, một khi đứng nhầm phe thì sẽ phải chịu số phận vạn kiếp bất phục, Độc Cô Thành không dám hấp tấp chọn bừa cũng là một chuyện hợp tình hợp lý mà thôi, cho họ vào trước đi”.
“Rõ, thưa minh chủ!”
Sở Thu sai người khiêng thi thể của Vu Hồng đi chôn cất đàng hoàng, rồi lập tức đi đón người của Độc Cô Thành vào phòng khách.
“Thế gia Độc Cô kính chào Lâm minh chủ!”
Người của thế gia Độc Cô vừa bước vào phòng khách đã chắp tay hành lễ với Lâm Chính, thái độ vô cùng cung kính.
“Thành chủ Độc Cô Thành, các người đến đây là vì chuyện gì vậy?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Lâm minh chủ là thế này, để phát triển tốt hơn và cũng xuất phát từ sự ngưỡng mộ quý trọng với Lâm minh chủ, Độc Cô Thành chúng tôi đã tổ chức rất nhiều cuộc thảo luận, quyết định gia nhập liên minh Thanh huyền, xin Lâm minh chủ cho Độc Cô Thành chúng tôi một cơ hội!”
Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.
Bây giờ Lâm Chính là Lục Địa Thần Tiên, nếu có thể dựa vào gốc cây to này thì Độc Cô Thành ba trăm năm nữa cũng chẳng cần lo lắng.
Không chỉ riêng Độc Cô Thành muốn gia nhập, các tông môn thế gia khác ai mà chẳng trông mong, hy vọng nhận được sự bảo hộ này chứ?
“Gia nhập liên minh?”
Lâm Chính khó hiểu nhìn về phía thành chủ Độc Cô Thành: “Trước kia lúc liên minh Thanh Huyền thành lập đã mời rất nhiều các cường hào gia nhập liên minh, lúc đó Độc Cô Thành mấy người trì hoãn không có chút tin tức nào, bây giờ lại muốn gia nhập liên minh... không phải là hơi muộn rồi sao?”
“Minh chủ, lúc đó là do chúng tôi có mắt không tròng, xin minh chủ hãy rộng lượng bỏ qua!”
Thành chủ Độc Cô Thành vội vàng chắp tay lại nói.
“Độc Cô Vấn đang ở đâu?”, Lâm Chính nhìn một vòng, không nhìn thấy Độc Cô Vấn ở đây nên hỏi.
“Ồ, A Vấn... cơ thể A Vấn không được khỏe nên không đến, nếu minh chủ muốn gặp nó thì tôi lập tức cử người dẫn nó đến đây!”, thành chủ Độc Cô Thành cười nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu liên tục: “Ông không gọi được anh ta đến đâu, đừng nói là ông cử người đi gọi, cho dù đích thân ông đi thì anh ta cũng sẽ không đến!”
Thành chủ Độc Cô Thành ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì Độc Cô Vấn là người còn tỉnh táo duy nhất của Độc Cô Thành các người, cũng là người duy nhất biết xấu hổ, anh ta không đến đây là do anh ấy cảm thấy hổ thẹn khi gặp tôi!” Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tất cả người của thế gia Độc Cô đều sững sờ.
“Lâm minh chủ...”
Lâm Chính phất tay, bình tĩnh nói: “Sở Thu đã nói với tôi rằng lúc Thương Kiếm Môn chuẩn bị chạy trốn đã bị mấy người chặn lại giết chết, khi nghe được tin này tôi đã đoán rằng thực ra mấy người vẫn luôn bí mật theo dõi trận chiến, định đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi. Chuyện này tôi không phản đối vì chắc hẳn đó là vì lợi ích của gia tộc, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi là một người rất có nguyên tắc, mấy người gió chiều nào theo chiều đấy như thế thì làm sao tôi cho mấy người gia nhập liên minh chứ, cho nên, mấy người về đi...”
Vẻ mặt của thành chủ Độc Cô Thành đột nhiên thay đổi, ông ta há miệng nhưng không biết nên nói những gì mới tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Chính, ông ta đã biết được việc gia nhập liên minh nhất định đã không còn hy vọng nữa, đành thở dài một hơi.
“Nếu Lâm minh chủ đã không đồng ý, chúng tôi... cũng không ép buộc, tạm biệt...”
“Về sớm một chút, sẵn chuẩn bị sớm luôn!”
Lâm Chính lại vẫy tay.
“Chuẩn bị sớm luôn?”
Thành chủ Độc Cô Thành ngẩn người một lúc: “Lâm minh chủ, câu này của cậu.... có ý gì?”
“Ngày mai tôi sẽ dẫn người đến và đích thân đánh dẹp Độc Cô Thành, vào lần chiến đấu với nhà họ Mãn này, có bao nhiêu người thừa dịp giậu đổ bìm leo thì tôi sẽ tìm và tính sổ với bấy nhiêu người, Độc Cô Thành... các người là đầu tiên!”
“Cái gì?”
Tất cả người của thế gia Độc Cô đều tái mét mặt mày vì sợ hãi.