Hoàng cung Kiếm Vương Triều.
Những tiếng kêu thảm thiết của một cô gái vang lên.
Các thủ vệ, thái giám và cung nữ trong cung đều tái mét mặt, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Tiếng kêu kéo dài khoảng 10 phút mới dừng lại.
“Không đủ! Không đủ! Tiếp đi! Tiếp đi!”.
Trong tẩm cung vang lên giọng nói tức giận của Quốc Vương.
Thái giám nghe thấy thế, vội vàng chỉ vào một cung nữ có nhan sắc xinh đẹp ở bên cạnh: “Mau! Đưa cô ta vào đi, mau đưa cô ta vào!”.
Thị vệ lập tức đi tới, định bắt cô gái đi vào trong.
Cung nữ sợ hãi biến sắc, giãy giụa như phát điên.
“Đừng mà! Công công! Xin hãy tha cho tôi! Tôi không muốn vào đó! Đừng mà!”.
Mặc cho cô cung nữ giãy giụa thế nào cũng vẫn vô ích.
Trong cung điện nhanh chóng vang lên tiếng hét thảm thiết.
Hai thị vệ vừa đi vào đồng thời khiêng một cô gái cả người chi chít vết thương, chỉ còn hơi tàn đi ra.
Quần áo cô gái không đủ che thân, thần trí không còn tỉnh táo, dường như đã điên loạn.
Công công nhìn cô gái, phất tay: “Khiêng đến thai phòng dưỡng đi, nếu không mang long thai thì đưa đến dược phòng!”.
“Vâng!”.
Thị vệ khiêng cô gái đi.
Đúng lúc này, mội tiểu thái giám bỗng đi tới.
“Công công, đây đã là người thứ sáu mươi lăm rồi nhỉ? Nếu vẫn không mang long thai thì cũng chẳng còn ai nữa…”, tiểu thái giám dè dặt nói.
“Câm miệng! Muốn rơi đầu à?”.
Thái giám già trừng mắt nhìn tiểu thái giám, nhỏ giọng nói: “Nếu không còn ai thì đến dân gian tìm! Thái tử mất sớm, bệ hạ không có con nối dõi, giang sơn rộng lớn của Kiếm Vương Triều chúng ta phải giao cho ai đây? Thế nên bây giờ Quốc Vương ngày đêm muốn để lại long chủng, sau này còn có người kế thừa đại nghiệp!”.
“Nhưng cứ thế này cũng không phải cách, nghe nói thai phòng sắp chật kín người, dược phòng thì ngày nào cũng có người vào… Nhưng đến giờ vẫn chưa có một ai mang long thai… Cứ thế này, e là đưa hết các cô gái trên cả nước đến long sàng của bệ hạ cũng không đủ…”
Tiểu thái giám nhăn nhó nói.
Thực ra hắn là thái giám giả, có mối quan hệ nhân tình với một cung nữ trong cung. Sở dĩ hắn nói như vậy là vì lo lắng nhân tình của mình cũng bị đưa lên long sàng.
Thái giám già nghe thấy thế thì biến sắc, quay lại tát một cái rất mạnh vào mặt tiểu thái giám.
“Thằng nhãi này, cậu muốn chết à? Tôi nói cho cậu biết! Chỉ cần có thể mang được long thai, cho dù đưa hết phụ nữ đến đó cũng được, sau này cấm nói những lời như vậy nữa, nếu không cái đầu của cậu chỉ là chuyện nhỏ, còn làm liên lụy đến chúng tôi nữa!”.
Tiểu thái giám ôm mặt, ấm ức cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới.
“Thẩm công công! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Thị vệ cuống quýt kêu lên.
“Suỵt!”.
Thái giám già vội vàng ngăn thị vệ lại nói: “Cậu muốn chết à? Nói nhỏ thôi, nếu làm kinh động đến bệ hạ thì cẩn thận cái đầu của các cậu!”.
Nhưng thị vệ mặc kệ, cuống quýt nói: “Thẩm công công, có người đang làm loạn ở trong thành, bây giờ đang đánh thẳng tới hoàng cung, thuộc hạ đến để bẩm báo với bệ hạ!”.
“Cái gì?”.
Thái giám già kinh ngạc, sau đó vội nói: “Các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Tại sao không bắt đám loạn thần tặc tử đó lại?”.
“Thẩm công công, đối phương có thực lực rất mạnh, chúng tôi… chúng tôi không ngăn cản nổi! Hơn nữa… hơn nữa còn có không ít dân chúng giúp đỡ! Sao chúng tôi có thể xuống tay được?”.
Thị vệ kia tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thái giám già nghe thấy thế liền lập tức hiểu ra.
Vì con nối dõi, thời gian này Quốc Vương đã cưỡng ép đưa không ít dân nữ vào cung, khiến dân chúng oán thán khắp nơi.
Nếu không trấn áp thì chắc chắn sẽ đại loạn!
“Cậu chờ ở đây, để tôi vào diện kiến thánh thượng!”.
Thái giám già trầm giọng nói, vội vàng chạy vào tẩm cung.