TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 89: Sóng gió nổi lên. (1)

Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan luyện anh, Trảm Linh vấn đạo, từng bước thăng tiên, tổng cộng có bảy đại cảnh, muốn đạt đến cấp tiên, đạp toái hư không, khó khó khó!

Tin đồn như vậy đã truyền ra rất nhiều nơi ở khắp Nam Vực, nhưng Triệu quốc dù sao cũng là nơi hẻo lánh, tin tức không nhạy, chỉ có trưởng lão mấy đại tông môn mới mơ hồ biết được chuyện này.

Lúc này Mạnh Hạo đang cau mày, đi sâu vào trong núi, bảy ngày trước trời đất đại biến, ngay cả tử khí trên người hắn cũng nhiều lên. Cũng may mấy hôm nay bắt đầu tiêu tán, ước chừng chỉ tầm hai mươi ngày nữa có thể tiêu tán đi toàn bộ.

Tử khí này thật phiền nhiễu, nếu không phải thứ tử khí này tồn tại như chỉ dẫn, há gì ta phải bôn ba thế này. Mạnh Hạo mấy hôm nay tâm trạng cực kỳ phiền chán. Bảy ngày trước đại biến khiến cho tu sĩ Triệu quốc đều lũ lượt đổ ra ngoài, làm cho Mạnh Hạo không thể không cẩn thận trốn, có vài lần hiểm, tý nữa bị phát hiện.

Nhưng cứ thế này không phải là biện pháp tốt, Mạnh Hạo mặc dù không muốn giết người, nhưng hôm nay cũng dần dần có sát cơ.

Thật sự không được, chỉ có thể ra tay giết người, tuy là sẽ thêm phiền toái nhưng cũng dễ chịu hơn kiểu trốn chui trốn lủi thế này. Mạnh Hạo đang trầm ngâm thì bỗng nhiên ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía trước. Nơi đây dãy núi bao quanh, bốn bề yên tĩnh, Mạnh Hạo dừng lại, sau khi nhìn mọi nơi một lúc lâu cũng không tìm ra manh mối nào.

Nhưng trong lòng luôn có chút cảm giác nguy hiểm khiến Mạnh Hạo nhíu mày, tay phải bỗng nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức một mảnh lông chim từ bảo phiến bay ra, hướng thẳng về phía cây cối phía trước.

Oanh một tiếng, có gió đảo qua bốn phía, khiến lá cây rung lên, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại, không một chút lạ thường, nhưng sắc mặt Mạnh Hạo lại biến đổi. Mặc dù bảy ngày trước trời đất dị biến, nhưng hôm nay lại trở nên bình thường, chim thú cũng không có con nào chết, dựa theo đạo lý, nơi này là thâm sơn, tiếng nổ vang ra tất nhiên sẽ có chút chim thú phân tán bốn phía, nhưng đằng này lại rất yên tĩnh.

Mạnh Hạo không chút do dự, xoat người vỗ túi trữ vật, bảo phiến bay ra nâng cơ thể hắn lập tức bay lên, thay đổi phương hướng. Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh truyền ra, dãy núi bốn phía xuất hiện không ít hắc quang, những thứ hắc quang này liên tiếp sáng lên cùng một chỗ nhưng lại trực tiếp bao phủ bốn phía, giống như đang phong ấn.

Mà vị trí của Mạnh Hạo tuy rằng cũng là trong phong ấn nhưng lại không phải trung tâm, mà là khu vực bên cạnh. Nếu lúc trước hắn không cẩn thận mà cứ tiếp tục tiến về phía trước thì giờ đây đã đi vào khu vực trung tâm phong ấn này rồi.

Cùng lúc đó có támbóng người từ bốn phía xuất hiện, thân thể của họ lúc mới xuất hiện còn mơ hồ, nhưng rất nhanh rõ dần, giống như có một tầng hơi nước vô hình bao trùm thân thể khiến cho Mạnh Hạo lúc trước không thể phát giác ra được.

Trong tám người sáu nam hai nữ này, có một nữ tử mặc váy dài màu trắng, sắc mặt tái nhợt, hai tay giơ cao một viên châu màu thủy lam. Viên châu này phát ra từng đợt sóng gợn lăn tăn, chính bảo vật để nữ tử này ẩn giấu tung tích của nhóm người, lúc này viên châu xuất hiện từng khe nứt như muốn vỡ ra, hiển nhiên là pháp bảo dùng một lần.

Nàng không tới gần mà bất động ở xa, mấy người khác rất nhanh tiếp cận bao vây Mạnh Hạo, một trong số đó chính là Nghiêm Tử Quốc.

Mạnh Hạo sắc mặt trầm lặng, lạnh lùng nhìn những tu sĩ xung quanh, trong mắt đám người Nghiêm Tử Quốc này tràn đầy sát khí. Trong số mọi người, tu vi Nghiêm Tử Quốc không phải cao nhất, người cao nhất lúc này cũng không ở trên mặt đất mà là một nam tử lơ lửng trên không giống như Mạnh Hạo. Ng này đạp trên một thanh phi kiếm, mặc đạo bàoxanh da trời, thần sắc lạnh nhạt hai mắt bình tĩnh, nhưng có một loại khí chất cao cao tại thượng khó tả phát ra từ trên thân người này.

Tu vi y dĩ nhiên là Ngưng Khí tầng chín!

Thân là Ngưng Khí tầng chín địa vị trong tông môn ở Triệu quốc rất đặc biệt. Nếu trong một giáp có thể thành công lên Trúc Cơ thì sẽ trở thành trưởng lão trong tông môn. Còn nếu qua một giáp chưa đạt đến Trúc Cơ cũng không thể xem là đệ tử nội môn, mà là nghi trượng trong tông môn. chấp sự: dưới trưởng lão

Như Thượng Quan Tu của Kháo Sơn Tông, trên thực tế, nếu vào lúc Kháo Sơn Tông cường đại, gã không phải là trưởng lão mà chỉ là nghi trượng.

Nam tử trung niên này trở thành Ngưng Khí tầng chín chưa tới hai năm, có thể nói tương lai vô cùng sáng lạng, một khi thành công tiến Trúc Cơ, thân phận lập tức hoàn toàn khác biệt.

Cũng là người gian xảo, chả trách có thể lừa được người của Tử Vận Tông, nhưng cho dù ngươi chưa đi vào trung tâm, chỉ cần bước vào trong trận pháp này, có Lưu sư huynh ở đây, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Khôn hồn thì lấy chí bảo chân chính ra đây, còn có thể cho ngươi toàn thây. Nghiêm Tử Quốc lạnh lùng nói, nhìn về phía bảo phiến dưới chân Mạnh Hạo với ý tham lam cực kỳ rõ ràng. Mấy ngày nay gã đã điều tra không ít chuyện về Mạnh Hạo, lại từ Tôn Hoa biết được giao dịch giữa Mạnh Hạo cùng Tử Vận Tông, lòng tham đối với bảo vật của Mạnh Hạo càng mãnh liệt hơn.

Mạnh Hạo thần sắc âm lãnh, không để ý gì đến Nghiêm Tử Quốc, mà nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên Ngưng Khí tầng chín kia.

Người này chính là Lưu sư huynh trong miệng Nghiêm Tử Quốc. Y thần sắc bình thản, căn bản là không nói lời nào, chắp tay sau lưng đứng trên phi kiếm, một luồng khí tức cường hãn từ trên cơ thể người này tỏa ra, khí tức này rất mạnh khiến hai mắt Mạnh Hạo có chút nheo lại.

Muốn lấy chi bảo của Mạnh mỗ cần phải trả giá rất nhiều. Mạnh Hạo thản nhiên nói, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức ngân quang sáng lên, một trường thương màu bạc lóng lánh bất ngờ xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, bị hắn đâm thẳng vào bảo phiến dưới chân, ghim cố định tại đó.

Trường thương màu bạc này vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh, kể cả Lưu sư huynh cũng ghé mắt chăm chú nhìn.

Ngay lúc bọn họ nhìn về phía trường thương, hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, tay phải vung mạnh lên, lập tức cuộn tranh xuất hiện mở ra, từng tiếng rít gào từ trong truyền ra, sương mù tạo thành mãnh thú ba đầu gào thét lao thẳng về phía mọi người.

Nhân lúc loạn, Mạnh Hạo rất nhanh bấm tay niệm thần chú chỉ một cái, lập tức một đạo hắc quang bay ra với tốc độ nhanh đến khó có thể hình dung. Trong nháy mắt khi Nghiêm Tử Quốc tâm thần chấn động, hắc quang đó xé rách hào quang pháp bảo bao phủ bên ngoài thân thể gã. Mặc cho thân thể gã lui về phía sau, dưới vẻ mặt hoảng sợ của Nghiêm Tử Quốc, hắc quang như tia chớp xuyên thẳng nhập vào mi tâm gã.

Vật đó chính là Đoạt Hồn Đinh.

Tính cách của Mạnh Hạo không ra tay thì thôi ra tay nhất định phải ra tay trước! Nếu Nghiêm Tử Quốc này muốn chết, Mạnh Hạo hắn sẽ tiễn gã xuống hoàng tuyền!

Gần như trong chớp mắt khi Đoạt Hồn Đinh kia nhập vào mi tâm Nghiêm Tử Quốc, từng đợt sương đen từ giữa trán hướng ra phía ngoài nhanh chóng khuếch tán đi, nháy mắt đã bao phủ toàn thân gã. Phịch một tiếng Nghiêm Tử Quốc mở to mắt, tròng mắt mở lớn, sau cái chớp mắt đầy mờ mịt, cơ thể gã bị chia năm xẻ bảy trở thành nhiều khối thịt màu đen bị đóng băng, rải rác khắp nơi.

Đọc truyện chữ Full