TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 91: Cơn phong ba khác nổi lên. (1)

  • Ba người kia không đáng quan tâm, giết chúng không khó, nhưng tên họ Lưu này, tu vi đã đến Ngưng Khí tầng chín, bản thân cũng không thiếu pháp bảo, lúc trước hắn tốc chiến tốc thắng nhưng y lại không dùng thuật pháp, vậy một khi dây dưa y không đánh được Mạnh Hạo suy nghĩ một lúc, khóe miệng cười nhạt, hắn kết luận Lưu sư huynh kia dù Ngưng Khí tầng chín nhưng đan dược cũng không nhiều hơn hắn, kéo dài thời gian cũng đủ đem đối phương tha đến mệt mỏi không chịu nổi.

Mạnh Hạo hạ quyết tâm, vỗ túi trữ vật xuất ra ba viên Địa Linh Đan nuốt vào, trong lòng có chút xót xa.

- Lãng phí tám cọng lông chim phục chế, giờ lại phải lãng phí đan dược, mỗi lần đánh nhau đều như vậy, kéo dài tình trạng này thì càng đánh càng nghèo mất thôi. Còn có túi dự trữ vật của Nghiêm Tử Quốc vừa rồi đi vội chưa kịp lấy đi, sau này phải chú ý đến việc này nhiều hơn. Mạnh Hạo trong lòng có chút buồn bực, lúc này Địa Linh Đan hòa tan, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tràn đầy, tốc độ nhanh hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã đến hoàng hôn, đoạn đường này Mạnh Hạo bay nhanh không ngừng, khi thì cho bảo phiến trượt, khi thì bay nhanh ở trên mặt đất. Phía sau hắn tên Lưu sư huynh liên tục cười nhạt, tu vi y là Ngưng Khí tầng chín thâm hậu hơn Mạnh Hạo không ít, mặc dù phi kiếm dưới chân tốc độ không bằng bảo phiến của Mạnh Hạo nhưng y vẫn như trước, tự tin mười phần.

Ba tên đệ tử Phong Hàn Tông phía sau y lúc này bị bỏ lại khá xa, bây giờ kêu khổ liên tục, ba người này không dám dừng lại sợ một khi rời đi sẽ chọc Lưu sư huynh không vui.

Hoàng hôn buông xuống, Mạnh Hạo đang bay nhanh bỗng nhiên thần sắc ngưng tụ, tử khí trên người hắn lại lắc lư thổi về phía xa, trong lòng Mạnh Hạo biến động, nhìn về hướng đó. Chỉ thấy ở đó có một đạo cầu vồng đang gào thét, dưới mặt đất còn có hơn mười bóng người đang chạy nhanh đến.

Trong cầu vồng có hai thanh niên tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi nhưng lại đều là Ngưng Khí tầng tám, đạp trên một ống sáo màu xanh biếc dài khoảng nửa trượng. Hai người này ánh mắt như điện, nhất là người áo dài màu đỏ trong đó, tu vi tán ra ngoài kia chỉ kém một tia là đạt đến Ngưng Khí tầng chín.

Trên mặt đất có hơn mười người, một trong số đó là Tôn Hoa, trong tay gã cầm một viên châu, từng trận tử khí bị viên châu hút vào.

- Mạnh Hạo, ngươi quả nhiên còn ở trong Triệu quốc!

Tôn Hoa liếc mắt thấy được Mạnh Hạo, lập tức cười lớn lên, ánh mắt lộ vẻ tham lam.

- Chu sư huynh, Từ sư huynh, người này chính là Mạnh Hạo, trên người hắn có chí bảo của Kháo Sơn Lão Tổ, chí bảo này từng làm cho Tử Vận Tông chú ý. Người này gian xảo đắc tội với Tử Vận Tông, tốt ở chỗ chí bảo kia vẫn chưa bị đổi đi! Tôn Hoa vội vàng mở miệng, tim đập thình thịch, gã biết rõ trên người Mạnh Hạo có những pháp bảo gì, lần đó nhìn thấy một cảnh kia, sau khi trở về đến cả mơ gã cũng cực kỳ khát vọng giành được.

Cũng may mấy ngày trước gặp được Hàn sư muội của Phong Hàn Tông, lúc hai người thân thiết thì đối phương lỡ miệng nói ra, bị gã liên tục dụ dỗ rốt cuộc hỏi được tin tức của Mạnh Hạo. Vì thế gã nhanh chóng tìm đến sư huynh trong tông môn, lấy viên châu hấp thụ tử khí tìm được tung tích của Mạnh Hạo.

Mấy người vừa xuất hiện, chớp mắt lập tức thấy được phía sau Mạnh Hạo, trong sấm gió đang cuồn cuộn đến, Lưu sư huynh vẻ mặt sát khí, thần sắc đều biến động.

Hai mắt Tôn Hoa lóe sáng, trên không trung hai người Chu, Từ này hừ lạnh một tiếng, muốn ngăn cản Mạnh Hạo, đồng thời bấm tay niệm thần chú, lập tức ống sáo dưới chân truyền ra tiếng động ô ô. Âm thanh đó tạo ra cảm giác âm trầm nhưng trong nháy mắt tràn ra chút sương mù, đám sương mù này quay cuồng hóa thành một bàn tay lớn chộp thẳng đến Mạnh Hạo.

- Cút đi! Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, quát khẽ một tiếng, tay phải vung về phía trước, lập tức một con Hỏa Mãng dài khoảng tám chín trượng xuất hiện, mang theo lửa cực nóng hướng thẳng về phía bàn tay kia.

Ngay sau đó, Mạnh Hạo vung tay phải lên, hai thanh kiếm gỗ lập tức bay ra, mang theo chớp quang trở thành răng nanh của con Hỏa Mãng kia, nháy mắt phóng đi.

Tiếng nổ vang cuồn cuộn bàn tay sương mù kia dù sao cũng là sự liên thủ của hai đệ tử Ngưng Khí tầng tám của Khúc Thủy Tông thi triển ra, Mạnh Hạo chỉ là lực lượng đơn phương còn không địch lại, cho nên hắn mới lấy ra hai thanh kiếm này trong túi trữ vật của mình, ngoại trừ gương đồng thì đây là thanh kiếm gỗ thần bí nhất.

Hai thanh kiếm gỗ này là vật năm đó Vương Đằng Phi nhất định phải có, nay sau khi ở trong tay Mạnh Hạo bay ra thì nổ vang tại đó. Hai thanh kiếm trực tiếp xuyên thấu bàn tay to sương mù, chớp mắt lao thẳng đến hai người Khúc Thủy Tông.

Kiếm khí không có gì sắc bén, nhưng trong chớp mắt lại làm cho linh khí bốn phía hỗn loạn, như là muốn cuộn trào lên. Một chiêu này khiến hai người Khúc Thủy Tông sắc mặt đại biến, không chút do xoay người tránh né, Mạnh Hạo hừ một tiếng không tiếp tục truy kích, bảo phiến dưới chân xông lên, trong lúc hai người kia tránh ra thì nháy mắt đi xa.

Hai thanh kiếm gỗ quay ngược về được Mạnh Hạo thu hồi lại, đầu không quay lại mà tốc độ còn nhanh hơn.

Phía sau hắn, Lưu sư huynh hai mắt nheo lại, tham lam trong mắt đã mãnh liệt hơn.

- Tên họ Mạnh này nhiều pháp bảo như vậy, kiếm gỗ cực kỳ huyền diệu, nhưng càng như vậy, lại càng làm nổi bật ra thanh ngân thương được Tử Vận Tông xem trọng quả là chí bảo không tầm thường! Nhưng sao đến giờ hắn vẫn chưa xuất ra ngân thương?

Hai mắt Lưu sư huynh lóe lên, tiếp tục đuổi theo, chỉ là y cũng giống như Mạnh Hạo không thể phi hành lâu dài được, cần mượn địa thế cao thấp mới có thể trượt đi được.

Sắc mặt ba người Tôn Hoa của Khúc Thủy Tông khó coi, nhất là hai người Chu, Từ thần sắc u ám hơn, lúc này hừ lạnh một tiếng nháy mắt đuổi theo, Tôn Hoa cũng cắn răng tức tốc theo sau. Giữa không trung hai người Chu, Từ gào thét hóa thành cầu vồng, cùng Lưu sư huynh của Phong Hàn Tông có một khoảng cách nhất định, nhưng là cùng mục đích truy kích Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo sắc mặt có chút khó coi, đám người Lưu sư huynh của Phong Hàn Tông còn chưa buông tha, nay lại thêm đám Tôn Hoa xuất hiện, hai nhóm tu sĩ cùng nhau truy kích mình, khiến Mạnh Hạo nhíu mày.

- Thiếu linh thạch, nếu ta có đủ linh thạch phục chế đủ Thiên Linh Đan có thể đột phá đến Ngưng Khí tầng chín Nếu đến Ngưng Khí tầng chín thì những người này nhất định không dám tiếp tục đuổi theo. Mạnh Hạo trong mắt hiện lên nỗi trầm ngâm.

- Lẽ nào thật sự phải bán đi một ít pháp bảo hay sao Mạnh Hạo nghĩ tới lấy sự huyền diệu của gương đồng, phục chế pháp bảo đem đi bán, nhưng Triệu quốc quá nhỏ, cũng chỉ có vài tông môn, một khi bán đi pháp bảo, nếu sau này bản thân lấy ra những cái giống như thế khó tránh khỏi khiến mọi người hoài nghi.

Trong khi suy nghĩ hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, lúc lộ ra quyết đoán, thì thân mình hạ xuống mặt đất chạy nhanh, không bao lâu, sau khi nuốt vào vài viên Địa Linh Đan giữ linh lực trong cơ thể dư thừa, lại lần nữa đạp lên bảo phiến hướng về phía xa mà đi. Đáng tiếc bốn phía này tuy rằng không ít núi hoang, nhưng yêu thú không nhiều lắm, dù có cũng chỉ toàn loại cực kỳ yếu ớt, khó có thể để Mạnh Hạo sử dụng phương pháp trước đây ngăn cản bọn người truy kích kia.

Đọc truyện chữ Full