TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 146: Bảo vật xuất hiện(2)

- Những thứ này rốt cuộc là cái gì?

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong lòng trầm xuống, không kịp lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hắn trực tiếp nuốt vào một viên Trúc Cơ Đan, với tu vi hiện giờ của hắn thì khi dùng viên đan dược này thì thân thể sẽ không có biểu hiện gì khác, mà linh lực của đan dược này lại có thể phá đi băng hàn trong cơ thể.

Chuyện này cũng chỉ có Mạnh Hạo mới làm được, chứ nếu là người khác hẳn là không thể nào xa xỉ đến như vậy!

Thân thể hắn tựa như hóa thành một đạo quang mang, thỉnh thoảng nương nhờ lực kéo, khoảng cách tới động khẩu kia càng gần hơn, giờ phút này đã không đến hai trăm trượng.

Chẳng qua lúc này đám thân ảnh xung quanh hắn, với đám tóc kia cũng chỉ còn cách chân hắn khoảng hai ba trượng mà thôi, ở sâu trong cổ động này, khoảng tám trăm trượng sâu bên trong, dần dần trồi lên một cái đầu lâu.

Trên mi tâm của đầu lâu đó là một sợi dây màu đỏ, vẫn đang bị kéo ra ngoài.

Đây là một nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ, khó có thể hình dung được, tựa như không nên tồn tại trên thế gian này, nàng mở to hai mắt, đầy vẻ mờ mịt, khó hiểu, tựa như trước khi chết có một sự khó hiểu, mà không thể nào tìm được đáp án.

Khoảng cách hai trăm trượng đối với Mạnh Hạo mà nói thì không là gì, với tu vi của hắn, dùng toàn tốc lực thì mấy cái hô hấp là có thể vượt qua được, nhưng lúc này ở trong hắc động, bốn phía tràn ngập hàn khí với sương mù, không ngừng làm ảnh hưởng tới tốc độ của hắn, truy kích cùng nguy cơ phía sau, càng khiến cho Mạnh Hạo không thể không phân tâm ứng biến.

Đám tóc đang kéo tới kia chuẩn bị chạm tới hai chân Mạnh Hạo, thì tay phải hắn khẽ nâng lên, nhấn mạnh lên một mặt nham bích bên cạnh.

Chỉ một nhấn này mà toàn thân lực lượng của hắn bùng nổ, sau đó kích phát toàn bộ thủ đoạn mà hắn giấu bên trong này, chỉ một chớp mắt, ở nơi cách hắn chỉ mười trượng, nơi đám hắc tơ kia đã tràn qua lập tức có tới hơn chục thanh phi kiếm lập tức lao ra ngoài, ở phía bên dưới động sâu, truyền tới những âm thanh ầm ầm không ngừng làm cho cổ động chấn động không thôi. Nhờ lần này hắn mạnh mẽ lao ra ngoài, kéo mạnh sợi dây kia để đề cao tốc độ hơn.

Bên ngoài sơn cốc lúc này thì sắc mặt bảy người đều tái nhợt, trong đó đã có ba người phun máu, thân hình lảo đảo lui về sau, còn lại bốn người vẫn luôn cắn răng kiên trì, hơn mười con độc thú thì lúc này đều tựa như đã thoát lực vậy.

- Chẳng lẽ lần này lại kéo ra được bảo vật gì hay sao, bằng không thì sao lại có thể nặng như vậy chứ?

- Đúng thế, ngày đó lấy ra Phong Linh Thạch cũng nặng như vậy...

- Ha ha, hẳn là còn có thể kéo ra được bảo vật, mọi người đừng quá tiết kiệm đan dược, lúc này nói thế nào cũng phải lôi được bảo vật kia ra ngoài!

Ba tên tu sĩ mặt tái nhợt bỗng nhiên cắn răng, lấy ra đan dược nuốt vào, đầy vẻ phấn chấn và kỳ vọng, lại tiếp tục tăng thêm lực mà kéo dây.

Ở dưới cổ động, Mạnh Hạo nhờ vào lực lượng của sợi dây mà thân thể trực tiếp lao thẳng lên trên trăm trượng, tạo ra một khoảng cách khá xa với đám tóc đen bên dưới.

Đến được đây thì hai mắt hắn hiện lên tinh quang, không hề chậm trễ nhấn mạnh lên thành động, đám phù lục mà hắn giấu ở đây liền phát ra quang mang kim sắc, từng tia sáng lượn lờ, hóa thành một đạo thân ảnh, thân ảnh đó mơ hồ không thấy được rõ, chỉ là khi hắn xoay người thì một cỗ uy áp nhất thời buông xuống, khiến cho thân ảnh ấy lao thẳng tới phía dưới, đuổi theo mái tóc đen với đám quỷ ảnh.

Một tiếng nổ vang lên, sóng xung kích giúp cho thân hình Mạnh Hạo phóng đi, lúc này đám quỷ ảnh bên trong cổ động cũng thét gào thê lương, đuổi gần thêm, khi bọn chúng gần đuổi kịp, hai mắt Mạnh Hạo phóng ra lãnh ý, miệng phát ra một chữ.

- Bạo!

Một chữ kia vừa ra thì đám phù lục nguyên bản còn dư lại một lần sử dụng, lập tức phát nổ, khiến cho âm thanh trong cổ động lại vang vọng không ngừng. Mạnh Hạo cũng nhờ lực lượng đó mà trực tiếp nhảy lên, khoảng cách với động khẩu chỉ còn không đến mười trượng mà thôi, hắn không hề do dự, bắt luôn lấy sợi dây kia, nhờ lực kéo của nó mà trực tiếp vượt qua mười trượng còn lại, chui ra khỏi cổ động!

Ngay khi hắn vừa rời khỏi cổ động, thì mười đạo quỷ ảnh cũng đánh tới, chỉ là chúng phải dừng ngay lại ở cửa động, chứ không dám ra ngoài, âm thanh thê lương thét gào lại truyền ra mãnh liệt không thôi, vang vọng khắp cả sơn cốc, thế nhưng lại chẳng thể nào truyền ra bên ngoài. Tựa như cấm chế bên trong quá mạnh mẽ, khiến cho âm thanh không thể nào truyền ra được, tựa như không muốn cho mấy kẻ bên ngoài tuy hộc máu không ngừng nhưng thần sắc phấn chấn kia phát hiện.

Mạnh Hạo đứng trên không trung, nhìn sợi dây đỏ đang bị kéo đi, cúi đầu nhìn xuống thì hắn chợt nghe thấy âm thanh của một nữ tử, mang theo sự nghi vấn, cùng một cỗ oán khí ngập trời làm cho Mạnh Hạo chấn động, truyền ra từ tận cùng của cổ động.

- Đạo...thế nào là đạo!

Thanh âm thê lương vô cùng, khiến cho trái tim Mạnh Hạo đau đớn, nhưng thân thể hắn thì càng cách xa đáy cốc, vượt qua khỏi tầng sương mù, bay thẳng ra bên ngoài.

- Đã ra, ha ha, mau xem, đó là bảo vật gì!

- Không biết chừng lại là một khối Phong Linh Thạch, cho dù là cái gì thì lần này chúng ta cũng không phí sức đâu!

Thần sắc đám người phấn khởi, ngay khi lôi được Mạnh Hạo ra ngoài, đều dùng ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn lại, nhưng cả đám cùng sửng sốt, ngơ ngác nhìn cái "thứ" mà mình thiên tân vạn khổ mới lôi ra được này. Khi thấy Mạnh Hạo xuất hiện, cả đám liền đánh rơi cả sợi dây đang cầm trong tay.

Bảy người trợn mắt há mồm, đầu óc lại càng đờ đẫn, trong một khắc này bọn họ tựa như ngớ ngẩn, bởi một màn này thực là vượt qua được dự đoán của bọn họ, bảo vật mà bọn họ mong chờ, cuối cùng lại biến thành Mạnh Hạo, thực là khiến cho bọn họ không thể tin nổi nữa.

- Đây... đây...! Đầu óc cả đám người ong ong, cho dù là lão giả cưỡi cóc cũng phải ngẩn người ra, không kịp phản ứng, cái tên tu sĩ mất đi linh xà kia là người nhận ra Mạnh Hạo đầu tiên thì ánh mắt lộ ra vẻ tức giận.

- Cái tên ngoại lai đáng chết này...

Linh Xà tu sĩ tức giận vô cùng, lập tức bước về phía Mạnh Hạo, bởi vì gã không cam lòng, do kéo Mạnh Hạo ra mà gã đã phải phun ra đến bảy tám ngụm máu rồi, giờ phút này thực sự nổi giận không thôi.

Nhưng ngay khi gã muốn tới gần, thần sắc Mạnh Hạo lại bình thản, quay qua liếc mắt nhìn gã một cái khiến cho tên này phải run lên không thôi, trái tim của gã trong chớp mắt tựa như muốn ngừng đập, linh lực trong cơ thể lại tựa như ngừng lại, không thể vận chuyển, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, một cỗ uy áp tựa như làm cho thân mình gã run run như sắp sụp đổ, bởi khí tức đó chính là từ một cái liếc mắt của Mạnh Hạo dành cho gã mà xuất hiện.

Đó là áp chế, là do trên phương diện tu vi có chênh lệch lớn cho nên tạo ra áp chế, tựa như đối phương chỉ cần nâng tay lên liền có thể giết chết mình ngay lập tức. Một nỗi sợ hãi mãnh liệt nhanh chóng xuất hiện, khiến cho gã trực tiếp phun ra một ngụm máu, nhưng lại không dám lùi về phía sau dù chỉ nửa bước.

Không chỉ có gã như vậy, mà sáu người còn lại cũng cảm thấy chấn động trong lòng, bởi bọn họ giật mình khi thấy Mạnh Hạo, bọn họ có cảm giác tựa như đang đứng trước một ngọn núi lớn, chỉ cần ngọn núi đó giận dữ thì chính là băng sơn địa liệt, hủy diệt tất cả.

- Hắn... hắn đứng trên không trung!

Ở trong một khắc này, lão giả cưỡi cóc nháy mắt liên tục, bởi lão nhìn ra Mạnh Hạo không hề giống bọn họ mà đạp lên mãnh thú... mà đó là đứng trên hư không!

- Cường giả Trúc Cơ!

Bốn chữ này chỉ trong khoảnh khắc hiện lên bên trong lòng bảy người, khiến sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi, cả đám đều lộ vè hoảng sợ khó tin. Bởi vì trong trí nhớ của họ thì Mạnh Hạo hai năm trước chỉ là Ngưng Khí tầng chín, thậm chí còn nghĩ rằng hắn sớm đã chết rồi nha.

Lúc này gặp lại thì kẻ đó lại biến thành một cường giả Trúc Cơ, đứng ở trên cao mà nhìn xuống, có thể quyết định được sinh tử của bọn họ, một màn khiến cho bọn họ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, lập tức ôm quyền, hướng về phía Mạnh Hạo mà vái một vái.

- Vãn bối bái kiến tiền bối...

Bảy người run rẩy ôm quyền, trong lòng sợ hãi cực điểm, sợ nhất là Mạnh Hạo trở mặt, nhất là tên tu sĩ mất đi linh xà kia, càng thêm sợ hãi, thân hình run rẩy, thấy mặt Mạnh Hạo không đổi sắc, gã lập tức quỳ xuống mà vái lạy. Ngay khi gã vừa quỳ xuống chuẩn bị vái lạy thì tay phải Mạnh Hạo vung lên, một thanh phi kiếm lập tức phóng xuất, tuy kiếm này tầm thường nhưng lại có chứa tu vi Trúc Cơ của Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, thanh kiếm này ở trên không trung tự động vỡ tan, vô số mảnh nhỏ trong nháy mắt đã cắm vào người của tên Linh xà tu sĩ kia.

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ người tên tu sĩ Ngưng Khí tầng chín này, khiến gã trực tiếp tuyệt khí mà bỏ mình, thân thể lập tức rơi xuống sương mù bên dưới sơn cốc.

- Chết tiệt, sao lại có thể như vậy chứ!

- Hắn.. hắn là cái tên tu sĩ ngoại lai kia, hắn không có chết, lại có thể không chết, sao mà lại lôi hắn lên được chứ?

Sáu người còn lại càng run rẩy hơn, nhưng không dám bỏ chạy, lúc này chỉ biết quỳ lạy ở đó, đối với việc Mạnh Hạo giết một người bọn họ cũng không dám ho he gì, bởi vì kẻ này chết cũng nằm trong dự liệu của bọn họ, dù sao lúc trước thì kẻ này oán độc sâu nhất với Mạnh Hạo.

Nếu như Mạnh Hạo mà buông tha cho đối phương thì ngược lại sẽ khiến cho sáu người cảm thấy nghi hoặc, khác thường, không biết chừng còn cho ra vài ý nghĩ linh tinh khác.

Mạnh Hạo bước chân vào Tu Chân giới tuy không có lâu, nhưng cũng đã sáu bảy năm rồi, cũng sớm trải qua không ít việc, chẳng còn là tên thư sinh mềm lòng ngày đó nữa rồi, bởi vậy hắn giết người cũng không hề có chút do dự nào.

Hai năm trước đối phương ra tay với mình, từ khi bản thân giết con linh xầ kia thì mối thù của bọn họ đã kết lại, hơn nữa tu vi đối phương là Ngưng Khí tầng chín, nói không chừng sẽ có một ngày Trúc Cơ được, như vậy thì phải bóp chết ngay miễn ngày sau gây ra họa gì ngoài ý.

Từ chuyện của Đinh Tín, Mạnh Hạo hiểu được một khi đã truy kích đối thủ thì đừng quản hắn mạnh yếu, phải dùng toàn lực mà đánh chết.

Từ chuyện của Vương Đằng Phi, Mạnh Hạo cũng học được một điều, đó là một kẻ cho dù tu vi không bằng mình, một khi đã kết thù, thì phải độc ác mà bóp chết kẻ đó.

Sáu bảy năm qua đi, cho dù là tính cách hay thủ đoạn hành sự của Mạnh Hạo, đều thành thục hơn không ít.

Nhìn sáu kẻ đang lạnh cả người mà run rẩy không thôi, Mạnh Hạo thực sự lần đầu tiên cảm nhận được, sự tôn trọng với cường giả ở Tu Chân Giới này, hoặc có thể nói không phải là tôn trọng, mà là kính sợ, đồng dạng là những kẻ này, hai năm trước khi hắn chỉ là Ngưng Khí tầng chín thì bọn chúng dám ra tay, nhưng hôm nay thì lại phải sợ hãi.

- Đem toàn bộ những chuyện có liên quan tới nơi này mà các ngươi biết nói ra, nếu như có chút giấu diếm...

Mạnh Hạo thản nhiên nói, câu nói tuy chưa có hết nhưng ánh mắt đảo qua sáu người khiến bọn họ run động tâm thần, cảm nhận được một luồng tinh mang màu đỏ sậm trong mắt hắn.

Luồng tinh mang này vô cùng yêu dị, khiến cho bọn họ sau khi thấy lập tức cảm thấy đồng tử của bọn họ bị khống chế, cũng xuất hiện hào quang như thế, tựa như có dấu ấn khắc trên linh hồn, khiến cho sắc mặt sáu người này biến hóa, sự sợ hãi trong tâm can cũng đạt đến cực hạn, cơ bản không dám giấu diếm chút gì, tới mức sợ lời nói không đủ thật, trực tiếp đem cổ tịch ra, đưa cho Mạnh Hạo, thậm chí bản đồ nơi này, cả phương pháp độc công tổ truyền của bọn họ cũng lấy ra.

Đọc truyện chữ Full