TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 242: Nhân sinh tĩnh mịch của Tang La

Mạnh Hạo bỗng vô cùng hối hận, có lẽ hắn không nên hỏi vấn đề này. Hắn không biết miếng mỡ đông này còn lải nhải bao lâu nữa. Lúc này hắn hít sâu một hơi, nhưng còn chưa kịp nói gì thì miếng mỡ đông kia bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

- Ta đã biết rồi, ngươi còn chưa có Kết Đan, cho nên nó không ra được, haha, nó không ra được…

Trong lòng Mạnh Hạo cảm giác bất lực nồng đậm, nhìn miếng mỡ đông, vẻ mặt gượng cười.

- Nếu ngươi không câm miệng, ta sẽ đuổi ngươi về Thanh La Tông!

Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo cắn răng nói, hắn chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong, trong lòng bức bối đến cực độ.

- Không việc gì, dù sao ta cũng nhận chủ rồi, không còn tác dụng nữa, cho dù luyện ta, cũng sẽ đem ngươi luyện cùng. Ồ! Đây thật là một ý hay đó, không biết chúng ta bị luyện cùng nhau sẽ có cảm giác gì, để ta suy nghĩ thử xem!

Miếng mỡ đông sau khi sửng sốt một chút, lập tức nói, bộ dạng trầm tư, thậm chí không lâu sau còn xuất hiện vẻ kỳ vọng, khiến cho Mạnh Hạo lại nhất thời bất lực.

- Rốt cuộc làm thế nào để ngươi tránh xa ta ra?

Mạnh Hạo cười gượng, hạ giọng nói.

Miếng mỡ đông vừa nghe được câu này, bỗng nhiên sắc mặt nghiêm nghị, mạnh dạn nói. Nó nói cái gì Mạnh Hạo không nghe. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, ước chừng khoảng một nén nhang sau, hắn mới thực sự chú ý lắng nghe.

- Tóm lại. ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi! Ta muốn độ hóa con chim kia, không độ hóa chết nó thì ta tuyệt sẽ không rời đi.

Mạnh Hạo luôn luôn cảm thấy định lực của mình rất mạnh, thậm chí lúc bình tâm trạng sẽ không bị dao động. Nhưng giờ đây hắn lại phát hiện, đó là hồi trước khi hắn chưa gặp được miếng mỡ đông này.

Vật này đừng nói là chính hắn, e là một tuyệt thế cường giả, cũng có thể bị thanh âm thao thao bất tuyệt của nó ép đến phát điên trong một ngày… Mạnh Hạo hít sâu, có chút hiểu được tính cách của miếng mỡ đông này, biết rằng tuyệt đối không thể cho nó đề tài nói chuyện. Lúc này hắn vội cúi đầu, dùng gần như nửa canh giờ, mới có thể từ từ xem nhẹ được những thanh âm bên tai, mặc kệ miếng mỡ đông ở nơi đó không ngừng mà lải nhải. Hắn thì lấy ra La Địa Lan, chăm chú xem xét, còn nhìn đến rất nghiêm túc.

Nhưng loại lải nhải kia há có thể dễ dàng bị xem nhẹ như vậy, nhất là miếng mỡ đông này, thân mình nó bay lên, hạ xuống bên người Mạnh Hạo. Dường như nếu Mạnh Hạo không nghe, thì đó là sự nhục nhã rất lớn đối với nó.

- Ngươi như thế là không được, như thế là vô văn hóa.

Miếng mỡ đông tức giận nói, rồi lại nói luyên thuyên.

Cho đến khi bóng đêm buông xuống, Mạnh Hạo vẻ mặt mệt mỏi, bên tai vù vù, trong mắt mang theo tơ máu, không để ý tới miếng mỡ đông kia một chút nào. Nhưng hắn trong tuyệt vọng phát hiện, cái miếng mỡ đông chết tiệt này cho dù không có đề tài để nói, thì vẫn có thể tự mình kiếm chuyện để lải nhải.

Cho đến khi trời sáng, rồi màn đêm lại buông xuống, trăng sáng treo cao.

Miếng mỡ đông này dường như thực sự không kiếm ra đề tài nữa, nhưng khi Mạnh Hạo vừa thở nhẹ ra, miếng mỡ đông lại bay ra phía bên hồ…tiếp tục lải nhải với những con cá trong hồ.

Tuy là như vậy, nhưng Mạnh Hạo vẫn nhẹ nhàng thở ra, lấy gương đồng ra dùng linh thạch của Tiếu gia, sau khi phục chế thêm một viên La Địa Lan xong, hắn suy nghĩ một chút, tay phải nâng lên đưa ra một miếng ngọc giản, khắc lại dấu ấn linh thức vào đó. Không lâu sau, thiếu nữ Tiếu gia kia nhanh chóng đi đến, phía sau còn mang theo một con linh hầu.

Con linh hầu này la lối om xòm, cùng thiếu nữ đi tới, còn hướng về phía nơi miếng mỡ đông mà gào thét. Ánh mắt của thiếu nữ cũng nhìn về phía cái mũ quan do miếng mỡ đông biến thành đang ở bên hồ.

- Tiếu Thải Phượng bái kiến tiền bối.

Ánh mắt thiếu nữ rất nhanh thoát ra khỏi miếng mỡ đông, nhìn Mạnh Hạo qua màn lôi vụ, hạ thấp người cúi đầu xuống, sau đó đưa ra dây thừng trên cổ con linh hầu. Mạnh Hạo trong lúc khoanh chân chợt mở mắt ra, không nói gì, tay phải vung lên, một viên La Địa Đan đột nhiên bay ra, chui thẳng vào miệng linh hầu, trong chốc lát đã hòa tan.

Linh hầu này thét lên vài tiếng chói tai, ánh mắt quay tít. Hai mắt Mạnh Hạo chợt sáng lên, tập trung quan sát, còn tản ra linh thức dung nhập vào cơ thể con khỉ. Đúng lúc này, mặt trăng trên bầu trời phát đến một tia sáng, nhanh chóng được con khỉ hấp thụ. Không lâu sau thần sắc nó dần dần thoải mái trở lại.

Cho đến khi quan sát được chừng hai canh giờ, Tiếu Thải Phượng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Mạnh Hạo lúc này mới khẽ gật đầu.

- Không có việc gì.

Hắn thản nhiên nói, lúc này Tiếu Thải Phượng mới nhẹ nhàng thở ra, chắp tay hướng về phía Mạnh Hạo, mang theo linh hầu khí tức đã mạnh lên rất nhiều, ra khỏi quầng sáng.

Mạnh Hạo cúi đầu, suy nghĩ một chút, lấy ra linh thạch của Tiếu gia, bắt đầu phục chế La Địa Đan. Viên đan này tên đầy đủ là La Nguyệt Đại Địa Đan, nên dùng vào ban đêm, lấy ánh trăng làm thuốc dẫn, như thế hiệu quả càng cao.

Chỉ là phục chế viên thuốc này thực sự cần rất nhiều linh thạch, Tiếu gia lại không phải dòng dõi đại gia tộc gì, có được linh thạch vốn đã rất khó rồi, lúc này cũng đã đưa cho Mạnh Hạo hơn phân nửa, nhưng cũng chỉ có thể luyện ra sáu viên La Địa Đan mà thôi.

- Lãng phí một viên, nhưng nhất định phải cẩn trọng.

Sáng sớm Mạnh Hạo nhìn trước mắt sáu viên La Địa Đan, trầm ngâm hai mắt nhắm nghiền. Hắn còn không biết chính mình cần bao nhiêu La Địa Đan mới có thể mở ra tòa đạo đài thứ tư, chỉ có thể biết được tòa đạo đài thứ ba đã hoàn toàn viên mãn. Tòa đạo đài thứ tư, nếu không phải là Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì sớm đã có thể xuất hiện rồi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến giữ trưa. Miếng mỡ đông bên hồ, vẫn đang lải nhải với mấy con cá. Khi linh thức Mạnh Hạo nhìn lại, sớm đã nhìn thấy những con cá trong hồ đã lặn xuống, duy nhất chỉ có một con bị vây khốn, lúc này đang dùng đầu không ngừng mà đụng trái đụng phải, dường như cũng khó có thể thừa nhận sự tra tấn kinh sợ này.

Trong lòng Mạnh Hạo vẫn còn sợ hãi, cẩn thận thu hồi linh thức, sợ làm cho miếng mỡ đông chú ý, khiến nó đang hưng phấn bừng bừng nói luyên thuyên bị gián đoạn, một lần nữa có thể dây dưa làm phiền đến hắn.

Dường như trong chớp mắt khi linh thức của Mạnh Hạo thu hồi, thì bỗng nhiên thần sắc hắn biến đổi, ánh mắt nhìn xuyên qua lôi vụ, xuyên qua quầng sáng, nhìn ra phía bên ngoài.

Hiện tại, trên bầu trời của sơn trang xuất hiện hai đạo cầu vồng, đang gào thét mà đến. Người phía trước cầu vồng kia, là một tu sĩ áo đen. Vị này có cái đầu nhỏ bé, hiển nhiên là một người lùn, bộ áo đen rộng thùng thình kia đã che đậy bộ mặt y, trông lại càng lôi thôi luộm thuộm, khiến cho người đầu tiên nhìn thấy, dường như sẽ bỏ qua dáng mặt tủn mủn ẩn sau lớp áo của y, nhìn qua giống như một bộ hắc y đang nhảy múa vậy.

Bên cạnh dáng mặt tủn mủn này chính là Tử Lạc Đê với vẻ mặt âm trầm, sát cơ tràn ngập. Còn cái người mặt tủn mủn kia hiển nhiên là Tang La tiên sinh được y mời đến.

Hai kẻ này tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới gần Tiếu gia sơn trang, từng tiếng cười khặc khắc chói tai truyền ra từ miệng tên tủn mủn mặc hắc bào, cuồn cuộn như sấm, truyền khắp Tiếu gia, khiến sắc mặt Tiếu Thải Phượng tái nhợt, còn Tiếu Trường Ân nơi đó thì hai mắt co rút lại, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Không đợi bọn họ ra ngoài, một tiếng nổ vang vọng, khiến cho toàn bộ mặt đất Tiếu gia chấn động, có nhiều chỗ trên quầng sáng bảo vệ nháy mắt đã vỡ vụn, cái cổng dựng đứng bên ngoài hồ nước của Tiếu gia cũng đã bị dập nát, giờ đây đổ nát ngổn ngang, như bị cuồng phong quét qua vậy.

Thậm chí ngay cả trang viện trong Tiếu gia, cũng đều ở trong chớp mắt này bị chấn động, một số nơi còn trực tiếp sụp đổ. Theo tiếng là hét thất thanh vang lên, đám người tộc nhân không thể tu hành, thân thể run run sợ hãi, sắc mặt Tiếu Trường Ân tái nhợt, mang theo đoàn người, rất nhanh liền đi ra. Khi thấy được tu sĩ mặt tủn mủn từ ngoài cửa lớn vỡ vụn cất bước đi tới, thì sắc mặt ông nhất thời liền hoảng sợ, đầu óc thì ong lên một tiếng.

- Lại là gã hung nhân này… chẳng lẽ hôm nay là ngày tàn của Tiếu gia ta…

Thân mình Tiếu Trường Ân lảo đảo, lúc này ông căn bản là không kéo dậy nổi một chút ý chí chiến đấu nào, tất cả, đều bởi vì ánh mắt ông khi nhìn thấy bóng người mặt tủn mủn kia.

Tang La tiên sinh, tiếng tăm của người này xung quanh đây ai ai cũng biết đến, ngoại trừ Huyết Yêu Tông gã không dám trêu chọc ra, những gia tộc tu chân này, hầu như không ai dám động đến gã.

Mà tu vi gã lại thâm hậu, đã là Trúc Cơ hậu kỳ rồi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào Giả Đan…hơn nữa tính khí hung tàn, một lời không hợp liền ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cho nên hung danh cực thịnh.

Nếu chỉ như thế, có lẽ người này đã không thể sống yên ở nơi này, dù sao những gia tộc tu chân ở đây, đều từng có quan hệ với Huyết Yêu Tông, nhưng…Trên thực tế Tang La này, từng là đệ tử đương thời của Huyết Yêu Tống, nhưng vi phạm môn quy, bị đuổi ra khỏi tông môn, nhưng không có thu hồi tu vi, mà Huyết Yêu Tông cũng không có ngăn cản gã ở ngoài làm loạn.

Thậm chí Tiếu Trường Ân còn nghe nói qua, tên Tang La này còn có một ca ca. Người này không có dạng bộ tủn mủn, thiên tư rất mạnh, là một trong ngũ đại thiên kiêu của Huyết Yêu Tông.

- Tiếu Trường Ân bái kiến Tang La tiên sinh.

Sắc mặt của Tiếu Trường Ân trắng bệch, nhìn thấy Tang La đi tới, bên cạnh lại còn có Từ Lạc Đê sát cơ tràn ngập, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng liền thở dài. Ông cũng đã thôi hy vọng vào Mạnh Hạo, dù sao thì linh vật của Mạnh Hạo dù có mạnh thế nào, thì tu vi bản thân hắn vẫn thật sự quá yếu.

Tang La nghênh ngang hừ một tiếng, mang theo Từ Lạc Đệ đến gần Tiếu gia, ánh mắt trong hắc bào đảo qua bốn phía.

- Tiếu Trường Ân, mau đem tên tu sĩ ngự linh mà ngươi mời đến, ra đây!

Từ Lạc Đê quát.

- Chẳng lẽ không dám ra, tên ngự linh kia, mau ra đây cho Từ mỗ!

Từ Lạc Đê cười lạnh, thanh âm cuồn cuộn như sấm, Tiếu Trường Ân chua xót, không dám nói lời nào. Tộc nhân phía sau ông cũng đều đang run run hoảng sợ, duy chỉ có Tiếu Thải Phượng mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn mang theo tức giận.

Tang La đứng đó, đặc biệt hưởng thụ ánh mắt của người Tiếu gia, cũng rất hưởng thụ lời nói của Từ Lạc Đê bên cạnh. Lúc này đây lại càng không khỏi cảm thán một tiếng, cảm thấy nhân sinh của mình tĩnh mịch như tuyết, cao xử bất thắng hàn*, trong lòng rất có ý muốn bị đánh bại.

*người ở chỗ cao thì cô đơn.

Nhưng gã cũng không biết, khi thanh âm của Từ Lạc Đê truyền vào lôi vụ trong quầng sáng thì Mạnh Hạo đã đứng lên, bên tai còn vang vọng thanh âm của miếng mỡ đông. Vả lại rõ ràng, theo phán đoán của hắn, dường như miếng mỡ đông bên hồ sắp nói xong rồi, phỏng chừng không lâu nữa, nó cũng sẽ quay lại làm phiền hắn.

- Phải tìm được người để nó đi tra tấn, như vậy chỗ ta mới bớt thống khổ!

Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, cất bước đi ra.

Khoảng đất trống nhấp nhô, một mảnh lôi vụ trong nháy mắt cuồn cuộn mở ra thì Mạnh Hạo sắc mặt tiều tụy cũng từ trong đó đi ra. Ở dưới chân hắn bùn đất bị xới lên, dây mây trong khoảnh khắc xuất hiện rung động, trận trận gào thét ác liệt, cũng có từng tiếng gào thét bén nhọn từ những sợi dây mây này truyền ra.

Hai mắt hắn vằn lên những tia máu, đó là bị miếng mỡ đông tra tấn. Lúc này sau khi đi ra, Mạnh Hạo nhìn thoáng qua Từ Lạc Đê, lại nhìn cái gã mặt tủn mủn kia một chút, đã chọn mục tiêu, hắn cảm thấy Trúc Cơ hậu kỳ, có lẽ có thể kiên trì thêm một chút thời gian.

Đọc truyện chữ Full