Mạnh Hạo cười gượng, nhìn cuốn sách nhỏ trong tay. Một cơn gió nhẹ thổi tới, lật cuốn sách ra, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co lại, lấy ba viên linh thạch ra đưa cho Hứu Lưu Sơn.
Hứa Lưu Sơn vội vàng đứng dậy rời đi, trong lòng thở dài thầm nghĩ, buôn bán càng lúc càng không tốt, cuốn sách nhỏ này, thực tế chính là tự gã làm ra. Gã đã ở bên cạnh miệng giếng thượng cổ này rất lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy quầng sáng thì liền vẽ ra một phần, thời gian trôi qua, gã lại lấy ra bán kiếm tiền.
Mạnh Hạo cũng không để ý tới Hứa Lưu Sơn kia, mà nhìn sách nhỏ trong tay, lật từng tờ từng tờ, nhìn từng hình dường như giống nhau như đúc, nhưng dần dần, hai mắt hắn lộ ra quang mang kỳ dị, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về thân ảnh trong quầng sáng.
- Thân ảnh vẽ trong sách này nhìn thì như giống nhau, nhưng trên thực tế lại có điểm bất đồng rất nhỏ…
Mạnh Hạo nhìn quầng sáng trên miệng giếng, cho đến trưa thì quầng sáng kia mới dần tiêu tán. Tại trong nháy mắt khi nó biến mất, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, hắn thấy được chỗ không giống, hắn thấy được thân ảnh trong quầng sáng kia, trong cơ thể kia như tồn tại … một luồng khí!
Luồng khí này không phải lúc nào cũng di động, cho nên mới làm cho những tranh vẽ trên sách này nhìn thì như giống nhau, nhưng trên thực tế lại có điểm bất đồng nhỏ, ngay cả người vẽ là Hứa Lưu Sơn kia cũng không thể phát hiện.
Sau một lát, khi quầng sáng trên miệng giếng hoàn toàn biến mất thì tu sĩ bốn phía dần rời đi, Mạnh Hạo vẫn khoanh chân ngồi đó, nhìn trời cao, lâm vào trầm tư.
Lần quầng sáng của miệng giếng xuất hiện tiếp theo là hai ngày sau, Mạnh Hạo chờ lúc hoàng hôn, thân hình nhoáng lên, hắn rời khỏi nơi này.
Đạo tử, thiên kiêu của Vương gia, phàm là người chảy xuôi dòng máu của Vương gia thì đều tập trung tại Tây Bộ, ở trên một tòa núi cao, cách miệng giếng không xa.
Một đêm này, nhất định không bình tĩnh.
Lúc trăng sáng treo cao, bóng người Mạnh Hạo xuất hiện bên ngoài núi này, nhìn thoáng qua lá cờ của Vương gia phất phơ trong gió, hắn vụt tiến tới, lao thẳng lên đỉnh núi.
- Kẻ nào, dám xông vào chỗ của Vương gia!
- Nơi này có cắm cờ Vương gia ta, các hạ nhanh chóng dừng lại!
Từng tiếng quát lập tức vang lên, có bảy tám bóng người cấp tốc bay ra, bay về phía Mạnh Hạo. Người còn chưa tới, kiếm khí đã rít gào, hóa thành bảy tám đạo cầu vồng, ép thẳng về phía hắn.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, hắn vung tay phải, lực lượng tám tòa đạo đài nhất thời ầm ầm bộc phát. Nhìn thì giống như một cái phất tay, nhưng tu vi nghiền ép khuếch trương mà ra, tạo thành cuồng phong quét ngang.
Tiếng nổ chấn động quanh quẩn, bảy tám luồng kiếm quang kia lập tức vỡ vụn, mà những tên tu sĩ này đều biến sắc, đều phun ra máu tươi, thân hình lùi sau.
Vậy mà không thể ngăn cản được nửa bước tiến tới của Mạnh Hạo, tùy tiện để hắn lướt qua bên người, xông thẳng lên đỉnh núi. Nhưng vào lúc này, từ trên đỉnh núi có mấy chục đạo cầu vồng gào thét mà xuống. Mà sau hơn mười người này còn có gần trăm bóng người đồng loạt bay ra, tổ hợp rất rầm rộ, vọt thẳng về phía Mạnh Hạo.
- Dám xông vào chỗ của Vương gia, mặc kệ ngươi đến từ tông môn nào, hôm nay đều phải lưu lại đây!
- Lải nhải với kẻ này làm gì, giết đi!
Thấy những người này vọt tới, từng tia sáng đạo pháp cuốn đầy trời, dù là khoảng cách rất xa, nhưng tại trong đêm khuya này lộ ra mũi nhọn kinh thiên.
Mạnh Hạo bình tĩnh vung tay, sau khi đâm phá đầu ngón tay, lấy lực lượng tám tòa đạo đài thúc dục Huyết chỉ. Một chỉ vừa ra, thế giới như thành màu máu, giữa tiếng nổ vang chấn động thiên địa như trống rỗng xuất hiện một con huyết long. Nơi huyết long xông qua chính là đám tu sĩ Vương gia, làm cho tất cả đều biến sắc, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân hình như không bị khống chế mà lùi ra sau.
Bọn họ vừa bị đẩy ra, lộ ra một con đường đi thẳng lên đỉnh núi. Tại trên con đường này, huyết long mở đường, Mạnh Hạo đi phía sau, chỉ qua hơn mười giây, từng tiếng nổ vàng không ngừng vang lên, Mạnh Hạo đã đạp lên đỉnh núi.Sau hắn, đám thiêu kiêu Vương gia đều phun máu tươi, hoảng sợ nhìn kẻ đạp bước tiến lên, không ai có thể ngăn cản.
- Người không mặt áo xanh!
Từng tiếng hít sâu từ trong đám người Vương gia truyền ra. Giờ phút này, tộc nhân của Vương gia đã xuất hiện không ít hơn trăm người, tất cả đều ngưng mắt nhìn Mạnh Hạo.
Trước mặt Mạnh Hạo là một tu sĩ áo đen với vẻ mặt âm trầm, tu sĩ này nhìn khoảng ba mươi, hai mắt thâm thúy mà bén nhọn nhìn Mạnh Hạo. Y chính là Đạo tử của Vương gia – Vương Lệ Hải.
Tu vi nửa bước Kết Đan, làm cho y đứng đó giống như ngọn núi này lại sinh ra thêm một đỉnh núi.
- Tại hạ tới đây, muốn cùng Đạo tử Vương gia chiến một trận!
Mạnh Hạo đạm mạc nói, thanh âm quanh quẩn, như chém đinh chặt sắt.
- Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!
Vương Lệ Hải lộ ra tinh quang, thân hình vọt về trước một bước. Trong lúc tiến tới, y vung tay, trước mặt y liền xuất hiện một mảnh ảo ảnh, như có dòng ngân hà, hóa thành ba chỉ, từng chỉ đâm thẳng về phía Mạnh Hạo.
Chỉ thứ nhất, như chuyển hóa sinh cơ, tử vong tới gần. Chỉ thứ hai, như hoàng tuyền hiển thế, sát cơ ngập trời… Mà chỉ thứ ba, tịch diệt vô vi, như mặt đất mênh mông.
Ba chỉ này, chính là thuật pháp của Vương gia, Chu Tước Tam Chỉ!
Trong lòng Vương Lệ Hải biết người áo xanh trước mặt này sâu không lường được, vì vậy vừa ra tay y đã không có chút khinh thường nào, mà trực tiếp dùng thuật pháp mạnh nhất của y.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn mang, cũng bước tới nửa bước, đồng thời nâng tay phải vung lên, dùng Huyết chỉ, một trong tam thuật Huyết Tiên, một chỉ đâm tới.
Tiếng nổ chấn động thiên địa, đánh mạnh khuếch tán ra xung quanh, trong thời gian ngắn như có gió giật quét qua, thân hình Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, đâm thẳng lên trời cao.
Trên đỉnh núi, mọi người đều đưa mắt nhìn về người Vương Lệ Hải còn đứng đó. Vương Lệ Hải vẫn bình thường như trước, chỉ ngẩng đầu nhìn về bóng người Mạnh Hạo đi xa, sau một lúc y mới phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo lùi sau vài bước, mà ngón tay phải của y cũng run rẩy, không thể co lại.
- Ta thua rồi!
Thanh âm thì thào của y truyền ra, lập tức làm cho người Vương gia đều như bị tiếng sấm nổ vang trong đầu.
Một đêm này, bại không chỉ có Vương Lệ Hải, còn có Đạo tử Tống gia Tống Vân Thư, còn có Đạo tử Kim Hàn Tông!
Trên thiên chu của Tống gia, lúc Mạnh Hạo vừa rời đi, Tống Vân Thư chống tay dựa vào tường, từng giọt máu tươi nhỏ xuống, sắc mặt tái nhợt. Gã gắt gao nhìn bóng lưng phía xa, sau hồn lâu mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ vẻ không cam lòng.
Ngoài sơn cốc Kim Hàn Tông, tiếng nổ kinh thiên trước bình minh, chỉ kéo dài trong chớp mắt liền chấm dứt. Nhưng sau khi chấm dứt, Đạo tử Kim Hàn Tông cũng lập tức bế quan, chỉ có ít người ngẫu nhiên nhìn thấy một trận chiến này mà lâm vào chấn động.
Thanh danh của Người không mặt áo xanh, qua ngày thứ hai liền như cơn lốc dữ cuốn ngang qua Tây Bộ Nam Vực, gần như không ai không biết, không ai không hiểu. Liên tiếp đánh bại thiên kiêu các tông, Đạo tử Nhất Kiếm Tông – bại, Đạo tử Vương gia – bại, Đạo tử Tống gia – bại, Đạo tử Kim Hàn Tông, cũng bại!