- Phong Chính!
Lời nói vừa ra, trước mắt Mạnh Hạo động phủ nháy mắt xuất hiện trọng điệp, ẩn ẩn có một cỗ hơi thở, nháy mắt từ trong động phủ này, từ trong núi thấp này phóng thích đi ra.
Khí tức này, quỷ dị đa biến, trong cảm thụ của Mạnh Hạo không phân rõ được là cái gì nhưng hắn ẩn ẩn có điều minh ngộ, đây là.... yêu khí vạn vật!
Hai mắt hắn chợt lóe, linh thức khoảnh khắc dung nhập vào trong khí tức này, đầu óc trực tiếp oanh một tiếng, trong giây lát, tầm nhìn của hắn mở rộng ra vô hạn, giống như thấy được mấy trăm dặm bốn phía núi thấp này vậy.
Đắm chìm trong linh thức dung hợp cùng yêu khí, thấy được tất cả mọi thứ trong phạm vi phụ cận ba bốn trăm dặm, đang muốn thu hồi thì bỗng nhiên, hắn mạnh mẽ nhìn về một nơi cách bốn trăm dặm về hướng tây bắc. Tại một chốn loạn thạch rất tầm thường, một âm thanh mà ngày thường Mạnh Hạo phát hiện không được, duy chỉ có trong hình thức, trạng thái đặc thù này mới có thể phát hiện, từ trong tấm loạn thạch truyền ra.
- Quý Thương không chết, lão phu không nhắm mắt được.... Quý Thương.... ngươi cho dù lại trấn áp lão phu ba vạn năm, lão phu cũng tuyệt không đạp lên Tiên Đài!
Thanh âm tang thương, mang theo thê lương, quanh quẩn trong cửu thiên.
- Là ai!
Thanh âm này vừa mới quanh quẩn, đột nhiên, truyền ra thanh âm ai đó mạnh mẽ mở miệng, trong cảm giác của Mạnh Hạo, như có một đạo ánh mắt như thiên uy nháy mắt nhìn về phía chính mình.
Mạnh Hạo chấn động tâm thần, mạnh mẽ mở mắt ra, hai ngón tay phải lập tức từ trên mặt đất nâng lên, cả người như bị một cỗ đại lực, bị cường chế đẩy ra từ trong trạng thái kỳ dị khi nãy.
Mạnh Hạo chớp chớp hai mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mảnh loạn thạch, ánh mắt như có thể xuyên qua động phủ nhìn đến ngoại giới.
- Lại là một người hận thù Quý gia nữa, nhưng người này không giống như đỉnh vuông trong phúc địa thượng cổ, y có thể phát hiện ra ta đã nói rõ, người này còn có ý thức!
Mạnh Hạo trầm mặc, sau khi hơi suy nghĩ một chút, thân mình chớp mắt đi ra khỏi động phủ, khoảnh khắc liền từ trong khe núi thấp đi ra.
Ngoại giới lúc này là buổi trưa, thái dương gay gắt như muốn thiêu đốt mặt đất, Mạnh Hạo rời khỏi núi thấp, nhìn về hướng loạn thạch, sau một phen suy tư, vung vẩy ống tay áo, thân mình nháy mắt lao ra.
Không bao lâu sau, hắn ngay tại giữa không trung xa xa thấy được khu vực tấm loạn thạch phía dưới kia, nơi đây phạm vi không lớn, bộ dạng ước chừng hơn mười dặm, trên mặt đất có lượng lớn đá tảng hình thù kỳ quái, có một nửa chôn ở trong đất bùn, còn lại toàn bộ đều là lộ ở bên ngoài.
Làm cho người ta một loại cảm giác thê lương, dường như mỗi một khối đá này đều đã tồn tại nhiều năm tháng lắm rồi.
Mạnh Hạo không có tiếp cận, mà ở giữa không trung nhìn thật lâu, nhưng không có phát hiện chút manh mối nào, dường như nơi này tất cả đều cực kỳ tầm thường, trong nội tâm hắn trầm mặc cảnh giác, linh thức tản ra, nhìn lại thì cũng như cũ, không thu hoạch được gì.
- Đúng vậy, nơi đây vốn nên là như thế, người ngoài rất khó nhìn ra manh mối, cho dù là ta, cũng phải ở trong trạng thái đặc thù mới cảm nhận được kỳ dị của nơi này.
Mạnh Hạo không có lỗ mãng đi trước, mà là xoay người rời đi.
Đến khi hắn rời đi, nơi này cũng vẫn là không hề có biến hóa.Một lần nữa về tới trong động phủ, trong đầu Mạnh Hạo nhớ lại thanh âm tang thương thê lương nghe được lúc trước, trong thanh âm này lộ ra chính là thù hận khắc cốt ghi tâm đối với Quý gia.
- Quý Thương.....
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, sau khi đã trải qua đủ loại sự tình, lòng hiếu kỳ của Mạnh Hạo đã bị áp chế nhiều lắm rồi. Hắn hiểu được con đường tu chân, từng bước nguy cơ, hơi không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục.
Cho nên đối với thanh âm tang thương thê lương kia, Mạnh Hạo trầm mặc bỏ qua, lựa chọn không nhìn, trừ phi là hắn có lực tu vi cường hữu, nếu không thì hắn không cho rằng, lấy trình độ Kết Đan sơ kỳ của mình, có thể đi mạo hiểm như thế. Dù sao đối phương tuy nói là cũng cừu hận Quý gia, nhưng điều này không có nghĩa là, vô hại đối với Mạnh Hạo.
- Mượn dùng cổ yêu khí này, linh thức của ta có thể mở rộng thêm mấy lần... Không biết, nếu Phong Chính thuật này tu luyện đến đại thành, ý thức của ta có có thể cùng những hơi thở này dung hợp hay không. Hóa thành một cái hóa thân của mình?
Sau khi không suy nghĩ gì về thanh âm kia nữa, Mạnh Hạo đem tâm tư đặt trên Phong Chính thuật, lúc trước lần đầu thử nghiệm, khiến cho hắn cảm nhận được sự bất phàm của Phong Chính thuật này.
- Có lẽ có liên quan đến việc ta tu hành Đạo Thần kinh, khiến linh thức của ta vượt qua các tu sĩ cùng giai.
Mạnh Hạo tỉnh táo phân tích, cho đến khi ngoại giới sắc trời dần tối, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt. Trong đầu tiếp tục minh ngộ Phong Chính thuật, hắn ẩn ẩn cảm thấy, tồn tại của thuật ấy, đối với chính mình mà nói là cực kỳ trọng yếu.
Một tháng sau, khi Mạnh Hạo lại mở hai mắt ra lần nữa thì hắn cảm nhận được ở ngoài động phủ, có khoảng hơn mười tu sĩ.
Những tu sĩ này là một đám vẻ mặt cung kính, đang quỳ lạy ở đó. Trước mặt mỗi người đều bày ra mấy nắm bùn đất màu tím xanh, hai tu sĩ Trúc Cơ lúc trước cũng ở trong đó.
Một tháng này, bọn họ đã trở về mấy lần, độc trên người đã được Mạnh Hạo giải hơn phân nửa, lại còn ban cho đan dược, khiến cho hai người này đã sớm quên mất việc đạo hữu bên người bị giết ngày đó. Để đạt được nhiều đan dược hơn, đơn giản là triệu tập tu sĩ quen thuộc, dần dần ở chung quanh đây hình thành một cỗ thế lực nhỏ như vậy.
Trong đó cũng có mấy lần có người mang tâm bất chính. Nhưng sau khi từ trong mặt đất chấn động, một cây dây leo dữ tợn lao ra trực tiếp đem người xé rách cắn nuốt, kinh sợ đến người bên ngoài, thì mọi người dần dần đều thu lại tâm tư.
Hơn nữa chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Hạo nơi này liền ban cho đan dược, thứ này đối với bọn họ mà nói, là đan dược chân chính hiếm thấy, đủ để cho những người này, đối với nắm bùn đất này sản sinh cuồng nhiệt.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan rất lớn với việc bọn họ cảm thấy tu vi của Mạnh Hạo sâu không lường được.
Hoàng đại tiên mặc dù tu vi không cao, nhưng ở trong thế lực này, địa vị lại có chút đặc thù, giờ phút này đang đứng ở ngoài động phủ, trên đầu có miếng mỡ đông đang nằm úp sấp, trên vai có chim anh vũ tạp mao đứng, đang đắc ý nhìn mọi người.
- Truyền khẩu dụ của Lão Tổ, các ngươi làm không tệ, đây là ban cho các ngươi.
Nói xong, y lấy ra một cái bình nhỏ, phát ra cho mỗi người một viên đan dược, những tu sĩ đạt được đan dược đều mang theo vẻ mặt kích động, lập tức ăn vào ngay tại chỗ.
Loại đan dược dược hiệu bình thường này trong túi trữ vật của Mạnh Hạo vốn không nhiều lắm, một tháng này trong khi bế quan, sau khi hắn quan sát khá nhiều người ở đây rồi, thì đã đem một viên đan dược bình thường luyện chế, hóa thành hơn mười viên.
Nhưng cho dù là như thế, đối với những tu sĩ bên ngoài kia mà nói thì cũng là trân bảo đối với bọn họ rồi, đối với những kẻ mà thường ngày chỉ có thể uống đan dịch như bọn họ mà nói, đãi ngộ này khác biệt như trời với đất vậy.