- Vực Ngoại Tâm Ma hoa...
- Không ngờ được Ô Thần bộ này, lại còn giữ lại hoa này!
- Hoa này tuy ít gặp, lại yếu giống như gân gà, nhưng nếu sử dụng một cách xảo diệu, vậy chính là chí bảo!
Đóa Lan hít thở gấp, nhìn cảnh tượng này, cảm giác quen thuộc trong lòng càng thêm mạnh mẽ, nhưng vẫn không nghĩ ra, Mạnh Hạo rốt cuộc là ai.
Trương Văn Tổ bên cạnh, lần đầu tiên có vẻ ngưng trọng, nhưng cũng chỉ ngưng trọng một chút mà thôi.
Còn La Xung, thì lại hít sâu một hơi, gã cảm thấy phức tạp, đồng thời cũng kính nể Mạnh Hạo.
Chu Đức Khôn chớp mắt, lão cũng không ngờ được, Mạnh Hạo lại còn có bảo vật như vậy.
Ngay khi mọi người trên tường thành Mặc Môn khiếp sợ, trên chiến trường, khoảnh khắc tất cả tu sĩ Nguyên Anh truy sát Mạnh Hạo, cả các đồ đằng Thánh Tổ dừng lại, Mạnh Hạo liền ra tay.
Huyết Thân đầu tiên xuất hiện, mang theo sự tham lam, khát vọng với sinh mệnh, lập tức lao về phía mười mấy đồ đằng Thánh Tổ kia. Đồng thời, Mạnh Hạo cất bước, ma thương trong tay vung mạnh, dẫn tới ma vụ ngập trời, cuốn theo vô số khuôn mặt lao về phía mọi người.
Tiếp đó, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đồ đằng mộc trên trán ảo hóa, bên người biển lửa ngập trời, còn cả sương thổ lạnh lẽo lan tràn, trong đó lực lượng thuộc tính kim, không gì không phá được, dung nhập vào trong. Bốn trong ngũ hành, giờ phút này hoàn toàn bộc phát.
Hóa thành biển lửa, thiêu rụi bốn phương, hóa thành cự mộc, diệt sát chúng sinh, hóa thành kim lực, chia cắt hư vô, hóa thành sương thổ, gió lạnh băng thiên.
Tiếng nổ vang vọng, tất cả đều xảy ra trong khoảnh khắc. Không có gào thét, nhưng từng đồ đằng Thánh Tổ khô héo, từng tu sĩ Nguyên Anh thân thể nổ vang.
Tất cả, duy trì tám nhịp thở, nhưng tám nhịp thở này, với Mạnh Hạo mà nói, là cơ hội quật khởi và nghịch chuyển trận chiến.
Bốn nhịp thở, bốn đồ đằng ngũ hành của Mạnh Hạo, ầm ầm bộc phát, quét khắp bốn phương, hóa thành xung kích, va chạm lên tu sĩ Nguyên Anh xung quanh.
Từng trưởng lão bộ lạc cướp đoạt, đối mặt với … Vực Ngoại Tâm Ma hoa, tu vi bị thiêu đốt, không chịu sự khống chế của bản thân, mất đi ý thức, lúc đối mặt với thần thông thuật pháp của Mạnh Hạo, yếu đến không chịu nổi một kích.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, đám tộc nhân bình thường của các bộ lạc cướp đoạt, ai nấy run rẩy, vẻ mặt mơ hồ, dường như linh hồn xuất khiếu, chỉ còn lại thể xác.
Cả chiến trường, trong khoảnh khắc này, trở thành tám nhịp thở thuộc về Mạnh Hạo.
- Người này tâm địa độc ác!
- Trước đó hấp dẫn tất cả cường giả chú ý, thừa cơ lấy ra Vực Ngoại Tâm Ma hoa. Người này không chỉ độc ác, mà còn có tâm cơ. Nhưng nếu hắn cho rằng chỉ dựa vào một đóa hoa, là có thể nghịch chuyển thế cục, thì quá ngây thơ!
- Tâm Ma hoa có cực hạn, tối đa mười hơi thở, sẽ tan thành mây khói, cho dù hắn có thể kích sát, thì có thể kích sát được bao hiêu? Thậm chí đám cường giả Nguyên Anh hậu kỳ kia, với sức đề kháng của bản thân, có lẽ chỉ sáu bảy nhịp thở là đã có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Vực Ngoại Tâm Ma hoa rồi.
Trên tường thành Mặc Môn, mọi người xôn xao bàn tán.
Lúc này đã bước sang nhịp thở thứ năm, Vực Ngoại Tâm Ma hoa đã khô héo quá nửa, uy lực cũng giảm xuống một chút, thậm chí những Nguyên Anh hậu kỳ kia, cũng có vẻ giãy dụa mạnh mẽ, như muốn thoát khỏi trói buộc. Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn không tiếp tục chém giết, mà bắt quyết, chỉ xuống mặt đất, bốn phương tám hướng, yêu khí vô cùng lập tức tràn tới, hình thành một vòng xoáy kinh người mà không ai nhìn thấy. Vòng xoáy yêu khí vô thanh vô tức chuyển động, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo, yêu khí ngập trời.Dưới uy áp do yêu khí hóa thành, bốn mươi vạn dị yêu của liên minh cướp đoạt mất đi Tư Long khống chế, cũng bị Vực Ngoại Tâm Ma hoa ảnh hưởng thần trí, hoàn toàn chấn động.
Trong mắt bọn chúng, Mạnh Hạo dường như hóa thành Yêu Đế, trong yêu khí kia, phát ra uy áp khiến bọn chúng không thể không thần phục. Từng con dị yêu lần lượt cúi đầu, thì tám nhịp thở, lập tức trôi qua.
Vực Ngoại Tâm Ma hoa, hoàn toàn hẽo rũ, hóa thành tro bụi.
Cả chiến trường, giống như tỉnh lại từ tĩnh mịch, tất cả mọi người, đều run mạnh người, tỉnh lại từ trong mê mang. Nhưng tiếp đó, tất cả tộc nhân của các bộ lạc cướp đoạt, đều hít sâu một hơi, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Ngay khi bọn họ tỉnh táo lại, chính là lúc Huyết Thân cắn nuốt toàn bộ sinh cơ của đồ đằng Thánh Tổ thứ năm, đồng thời xung quanh Mạnh Hạo, có mười ba người trong số các trưởng lão Nguyên Anh truy sát hắn lúc trước đột nhiên nổ tung, do tứ hành đồ đằng của Mạnh Hạo.
Nếu chỉ có vậy, vẫn chưa đáng kể. Nhưng các tu sĩ của liên minh cướp đoạt còn chưa kịp phản ứng từ chấn động, Mạnh Hạo đã lao thẳng lên trời, đứng giữa không trung, xung quanh còn có bốn mươi vạn dị yêu của hắn.
Đồng thời, từng tiếng gầm thét kinh thiên vang lên, đó là bốn mươi vạn dị yêu trên bầu trời của liên minh cướp đoạt, đám dị yêu này, đều đang gầm thét, lao thẳng về phía Mạnh Hạo. Không phải để chiến đấu, mà là vây lấy xung quanh, hòa vào một chỗ, cất lên tiếng kêu thần phục Mạnh Hạo.
Khoảnh khắc này, tám mươi vạn dị yêu, kinh thiên động địa!
Trên khắp Tây Mạc, từ viễn cổ cho tới bây giờ, chưa từng có bất cứ một người nào, có thể có được tám mươi vạn dị yêu, trong mắt tất cả mọi người, đây căn bản là chuyện không thể.
Nhưng hiện giờ, trên bầu trời ngoài Mặc Môn, tám mươi vạn dị yêu gầm thét, chấn động bầu trời, dọa sợ tất cả mọi người trên tường thành Mặc Môn. Thậm chí trong Mặc Thổ, liên minh Thiên Đình cũng bị kinh động, còn có những đại bộ có được Lão Tổ Trảm Linh đi đến Mặc Thổ, tất cả cường giả, đều bị cảnh tượng này làm chấn động.
Thậm chí, có bốn đạo thần thức mạnh không thể hình dung, đột nhiên xuất hiện từ Mặc Thổ, đó là... thần thức của những Lão Tổ Trảm Linh!
Thần thức này mạnh mẽ và dã man, xuyên thẳng qua Mặc Môn, quét ngang Tây Mạc, ngưng tụ trên người Mạnh Hạo và tám mươi vạn dị yêu của hắn.
Khoảnh khắc này, chiến trường hoàn toàn đảo ngược.
Trên Mặc Môn, tất cả mọi người đều thở gấp, ngây ra đó. Cũng chính lúc này, Đóa Lan run rẩy, nàng đột nhiên nghĩ ra, điểm quen thuộc trên người Mạnh Hạo là gì.
- Là hắn...
Vẻ mặt Đóa Lan không thể tin tưởng.
Trương Văn Tổ ở bên cạnh, lúc này cũng cực kỳ ngưng trọng, nhìn tám mươi vạn dị yêu giữa không trung, có phần dại ra.
Trên chiến trường, đã không cần Ô Thần bộ ra tay, cũng không cần Hắc Long đại bộ chém giết, Mạnh Hạo vung tay phải, tám mươi vạn dị yêu, lập tức lao thẳng đến liên minh cướp đoạt trên mặt đất. Nơi chúng đi qua, mặt đất chấn động, bầu trời run rẩy, cả không gian vang lên những tiếng chém giết.
Tiếng gào thét thê lương liên tục vang lên, tất cả tộc nhân của liên minh cướp đoạt, kể cả đám cường giả như đồ đằng Thánh Tổ, tộc công, đều bị cảnh tượng này chấn động sâu sắc.
Họ muốn giết chết Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo đã ẩn mình trong đàn dị yêu, được tám mươi vạn dị yêu vây quanh, làm sao mà giết!
Muốn đánh chết tộc nhân Ô Thần bộ hoặc Hắc Long đại bộ, ép Mạnh Hạo ra mặt, nhưng màn sương từ trận pháp của Mạnh Hạo cuồn cuộn, bóng người chạy kinh người, Hắc Long đại bộ cũng nhanh chóng xông vào trong đó, ẩn mình bên trong, không một ai xuất hiện...