Kiếm khí khủng bố, thanh kiếm từ đáy biển lao tới với tốc độ không tưởng tượng nổi.
Đệ thập tổ Vương gia biến sắc, trong tâm thần lập tức xuất hiện cảm giác sinh tử mãnh liệt, hắn đang muốn tránh né, nhưng Mạnh Hạo nhấc tay trái, nắm lấy cánh tay đệ thập tổ Vương gia đặt trên ngực mình, khóa thật chặt!
Mạnh Hạo mắt tràn tơ máu, thần sắc dữ tợn, hung thần ác sát nhìn chằm chằm đệ thập tổ Vương gia, lực lượng trên tay phải đến từ sinh mệnh của hắn, đến từ không cam lòng, càng đến từ sự điên cuồng của hắn.
- Ngươi... Đệ thập tổ Vương gia thần sắc đại biến, hắn lập tức ầm ầm phát tán tu vi ra xung quanh, tâm thần chấn động, vào thời khác sinh tử, không cho phép một chút sơ sẩy, hắn không biết Tiên Kiếm đó chạy ra từ chỗ nào, bởi vì khắp xung quanh là kiếm khí ngập trời.
Nhưng hắn có thể bao trùm bốn phía, phong tỏa toàn diện.
Ầm!
Thành Tiên Kiếm này từ dưới đáy biển, không phải trực tiếp xông ra, không phải chém về phía đệ thập tổ Vương gia, bởi vì như vậy thì tốt độ sẽ chậm một chút, mà hiện tại... thời gian là tất cả!
Nhưng Mạnh Hạo điên cuồng, không chỉ là chờ đến hiện giờ mới ra ra một lần tiên khí cuối cùng của Tiên Kiếm, mà là...
Xuyên thấu thân thể mình!
Thanh kiếm này khoảng khắc xuất hiện đằng sau lưng Mạnh Hạo, nháy mắt xuyên thấu qua, xuất hiện trước mặt đệ thập tổ Vương gia!
Đệ thập tổ Vương gia có thể phong tỏa bốn phương tám hướng, nhưng hắn lại quên... thân thể của Mạnh Hạo!
Làm sao hắn cũng không ngờ, Mạnh Hạo lại tàn nhẫn đến thế, không phải tàn nhẫn với kẻ địch, mà là tàn nhẫn với bản thân. Tiên khí xuyên thấu thân thể Mạnh Hạo, tốc độ như tia chớp trực tiếp xuyên qua ngực hắn, bắn thẳng vào đệ thập tổ Vương gia.
Đệ thập tổ Vương gia đầu óc thoáng cái bùng nổ, lần đầu tiên hắn phán đoán sai lầm, là Mạnh Hạo có thể nhẫn nhịn đến cuối cùng mới thả ra sát khí, mà lần thứ hai phán đoán sai lầm, là Mạnh Hạo lại để Tiên Kiếm xuyên thấu qua thân thể mình.
Không thể đề phòng, không thể chống đỡ!
- Nếu không thể sống, vậy thì cùng chết đi!
- Chết có gì đáng sợ, người phàm trăm năm đã là thọ, Mạnh Hạo ta sống hơn 200 năm, chết thì có xá gì!
- Từ khi bước lên con đường tu hành, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc kệ sống chết, ta chú ý... là tự do tự tại cả đời!
- Bỉ Ngạn Hoa cũng không trói buộc được ta, mà đệ thập tổ Vương gia ngươi, muốn trở thành xiềng xích trói ta, vậy cho dù ta tự chém bản thân, cũng phải chém ngươi!
Quyết tâm của Mạnh Hạo, kinh thiên động địa!
Oành!
Tiên Kiếm mang theo kiếm khí kinh người, trực tiếp đâm vào người đệ thập tổ Vương gia, thoáng cái, đệ thập tổ Vương gia phát ra tiếng gào thảm thiết, vung tay lên giãy khỏi tay của Mạnh Hạo, ném hắn bay ra, kéo theo đạo cơ hoàn mỹ thành đường màu đỏ, toàn bộ bị rút khỏi người Mạnh Hạo, tạo thành đám mây đỏ giữa không trung.
Những sợi tơ đỏ hoàn mỹ rực rỡ này đang không ngừng cắm vào tay phải của đệ thập tổ Vương gia, dung nhập vào người hắn, vốn đây phải là lúc đắc ý nhất của đệ thập tổ Vương gia.
Nhưng hiện tại, hắn gào thét thảm thiết, kinh thiên động địa.
Tiên Kiếm, xuyên thấu ngực hắn, phá hoại trái tim, máu tươi phun trào, đệ thập tổ Vương gia không ngừng lùi lại, thần sắc kinh hoàng, cùng với sợ hãi. Vết thương trên người là thứ yếu, nhưng hiện tại trong người hắn tràn lan kiếm khí điên cuồng, mới làm hắn kinh hãi.
Nhưng những thứ này, so với chấn động trong hồn phách, vẫn còn rất bé nhỏ.
Chân chính làm hắn sợ hãi, là lúc này hồn phách run rẩy, có cảm giác như bị xé rách.
- Không! Đệ thập tổ Vương gia gào lên, hắn cảm nhận được, ba hồn bảy phách của mình vốn là một khối, nhưng sau khi bị Tiên Kiếm xuyên qua, lập tức bị xé rách, hiện tại ba hồn bảy phách đang nhanh chóng tiêu tán.
- Mạnh Hạo, ngươi chết đi! Đệ thập tổ Vương gia phát điên chưa từng có, ngửa mặt gào thét, cả người nổ ầm ầm, chỗ máu me đầm đìa trước ngực nhanh chóng lan tràn, thân thể gầy yếu lúc này lại không ngừng phình ra, sợi tơ đỏ đạo cơ hoàn mỹ đang không ngừng nhập vào cánh tay hắn, bao trùm cả người, khí tức của tiên bùng nổ trên người hắn.
Nhưng dù cho khí tức của tiên phủ xuống, hắn vẫn không thể khống chế được hồn phách tan rã.
- Tiên! Ta muốn thành tiên! Đệ thập tổ Vương gia điên cuồng, gào thét, mặc kệ mọi giá lao về phía Mạnh Hạo, thần sắc dữ tợn, vung tay lên, thiên địa chấn động, tiên khí vọt tận trời.
Toàn bộ biển rộng rung chuyển, Mạnh Hạo mất đi đạo cơ, tu vi đã sớm mất hết, lúc này không còn là thanh niên, mà đã thành một lão già, khô quắt, chỉ còn lại một hơi.
Nhưng hắn đang cười, nụ cười sảng khoái, có phần tự do, có một phần dữ tợn.
- Cướp đi đạo cơ của ta, ngươi phải trả giá đắt.
Ngay khi đệ thập tổ Vương gia điên cuồng ấn bàn tay khổng lồ xuống, thiên địa biến sắc, bao phủ cả người Mạnh Hạo, đột nhiên một tiếng thở dài truyền đến từ mặt biển xa, đồng thời sương mù đen tràn ra, lập tức bao phủ người Mạnh Hạo, kéo mạnh, Mạnh Hạo liền biến mất dưới bàn tay đệ thập tổ Vương gia.
Khi xuất hiện, đã ở trên một chiếc thuyền.
Sau đó, chiếc thuyền này chậm rãi xuất hiện trong sương mù, hơi thở tang thương, dấu vết năm tháng, ván sàn nứt nẻ, còn có mùi vì xa xưa, chính là... U Luân viễn cổ!
Ở trên ván tàu, có một cái bóng đang ngồi, mặc áo giáp rách nát, Mạnh Hạo ở ngay bên cạnh hắn, lúc này nhắm mắt không biết sống chết.
Lão tổ Vương gia một chưởng ấn hút, rơi xuống biển nổ ầm ầm, xuất hiện một cái hố lớn, trong mắt đệ thập tổ Vương gia điên cuồng, ngửa đầu gầm thét, khí tức tiên càng thêm rõ ràng, nhưng thần sắc của hắn lại càng thêm điên cuồng, hồn phách đang nhanh chóng tiêu tán, mất đi một phách, hiện tại chỉ còn tam hồn lục phách.
- Ta không cam lòng mà! Hắn gào thét, oán hận với Mạnh Hạo đã đến cực hạn, hiện tại đầu óc mơ hồ, ý thức hỗn loạn, ý nghĩ duy nhất chính là phải giết Mạnh Hạo trước khi hồn phi phách tán.
Đang muốn xông tới, U Luân chầm chậm lùi về, nhìn rất chậm, nhưng mặc kệ đệ thập tổ Vương gia đuổi theo thế nào cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn U Luân biến mất trên biển.
- Giết giết giết! Đệ thập tổ Vương gia rống lớn, tai mắt mũi miệng trào máu, ngửa mặt gầm thét, vung tay hung hăng vỗ lên đầu mình, ầm ầm, hắn phun máu, nhưng ánh mắt lại thoáng tỉnh táo.
- Ta muốn thành tiên, ta muốn hồn phách hoàn chỉnh, ta không muốn chết, ta còn chưa chân chính thànhh tiên, ta sắp thành tiên! Mắt hắn đỏ lên, hiện tại thân thể lung lay, lập tức xé rách khe nứt hư không, nháy mắt biến mất.
Khi xuất hiện, đã về đến Nam Vực, về tới thiên địa Vương gia.
- Ta muốn thành tiên, ta muốn thành tiên!
- Ta không thể chết, ta không thể chết được!
- Ta đã thu được đạo cơ hoàn mỹ, ta đã dùng tiên căn, ta đã xuất hiện tiên khí!
- Sao ta có thể chết được! Đệ thập tổ Vương gia rống lớn, ý thức hoàn toàn hỗn loạn, hiện tại ý niệm duy nhất trong tâm thần chính là thành tiên, mắt hắn đỏ như máu, gầm thét xông thẳng về phía một thành trì của Vương gia phía dưới.
Trong thành toàn là tộc nhân Vương gia, có người phàm, có tu sĩ, già trẻ lớn bé đều là người người Vương gia, ngay khi đệ thập tổ xông tới, trong thành có mấy trăm tu sĩ bay ra, mỗi người nhìn thấy đệ thập tổ đều thần sắc đại biến.
- Lão tổ!
- Lão tổ ngài... A! Những người này vừa lên tiếng, đệ thập tổ Vương gia đã đến ngay, vung tay trực tiếp nắm lấy một tộc nhân Vương gia, bóp mạnh, đầu người này bẹp dúm, hồn phách vừa bay ra liền bị đệ thập hít vào mũi.
Những tộc nhân Vương gia khác hoảng sợ, còn chưa phản ứng, đệ thập tổ Vương gia đã hóa thành con gió đen, quét ngang qua người, không ngừng phát ra tiếng gào thảm thiết, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, mấy trăm người hình thần câu diệt, hồn phách đều bị đệ thập tổ Vương gia hút đi.
- Ta muốn thành tiên, ta không thể chết! Đệ thập tổ Vương gia phát điên gầm lên, mắt đỏ rực, lao thẳng xuống thành trì phía dưới, nơi đi qua không ngừng phát ra tiếng gào thảm thiết, vô số hồn phách bay ra, bị hắn hút vào miệng, chỉ trong 10 hơi thở, toàn bộ thành trì một mảnh im ắng, tất cả mọi người... đều đã chết!
Chỉ có đệ thập tổ Vương gia, bay lên trời cao, phát ra tiếng gầm rung trời.
- Hồn phách của ta, trở về đi! Hắn gầm lên lại bước đi, trong phạm vi Vương gia có tổng cộng 3 tòa thành như thế, hắn lập tức biến mất, khi xuất hiện đã ở trên tòa thành thứ hai.
Cảnh tượng tương tự, rít gào thảm thiết, vô số sinh mạng tan biến, mây đen bao phủ thành trì, tất cả tộc nhân có huyết mạch Vương gia, hồn phách đều nháy mắt bị đệ thập tổ Vương gia cắn nuốt.
Nhưng ba hồn bảy vía của hắn vẫn còn đang tiêu tán, hiện tại đã tan mất một hồn hai phách!
- Không! Đệ thập tổ Vương gia gầm lên, lao thẳng đến thành trì thứ 3, nơi đó chính là tổ trạch của Vương gia ở Nam Thiên Đại Địa, ngay khi hắn đến gần, trong tổ trạch bay ra mấy ngàn tu sĩ, trong đó còn có hai người Trảm Linh, lúc này sắc mặt đại biến.
- Lão tổ điên rồi!
- Hắn tàn sát tộc nhân hai thành trì, hắn điên rồi!
Oành!
Ở dãy núi mai táng các đời tổ tiên Vương gia, lúc này trên 7 ngọn núi truyền ra tiếng gầm rung trời, nháy mắt có 7 chiếc quan tài bắn ra, sau đó nổ tung, bên trong bước ra 7 lão già khô quắt, mỗi người đều giận dữ.
- Thập tổ. Ngươi muốn làm gì!
- Thập tổ, dừng tay! Bảy người đồng thời gầm lên, vượt xa tiếng sấm nổ, làm cho đệ thập tổ Vương gia thoáng xuất hiện một chút tỉnh táo. Ngay khi tỉnh táo, hắn biết được những gì mình đã làm, cả người run rẩy, trong tâm thần của hắn cảm nhận được vô số tộc nhân bị mình giết, chịu khổ cắn nuốt.
Cõi lòng của hắn đau nhói, nhưng chỉ là một chút mà thôi, chớp mắt sau đó, trong mắt hắn toát ra quyết đoán.
- Giết các ngươi, nuốt hồn phách của các ngươi, ta muốn thành tiên, tất cả tộc nhân đều có thể chết, chỉ có ta không thể chết!
----------oOo----------
- Vinh dự em gái ngươi! Mạnh Hạo nổi trận lôi đình, đứng trên chiến xa mắng. Hắn vốn là thư sinh, vốn không biết mắng chửi người, nhưng từ sau khi Anh Vũ tỉnh dậy năm đó, lây tính tà ác của Anh Vũ, Mạnh Hạo cũng không khỏi học lây tính xấu.
Chỉ là qua nhiều năm nay, hắn cũng chỉ biết một câu chửi như vậy mà thôi...
Truyền đến tiếng cười khàn khàn của đệ thập tổ Vương gia, trong thanh âm ẩn chứa thương tang, dường như gió lạnh từ năm tháng vô tận thổi tới.
- Lão phu đích xác có một muội muội, bất quá giờ này đã thành hài cốt. Nếu ngươi thích, lão phu có thể làm một giao dịch với ngươi, đưa tặng hài cốt kia cho ngươi, thế nào?
Mạnh Hạo sắc mặt cực kỳ khó coi. Thời khắc này tốc độ chiến xa cực nhanh, nhưng đệ thập tổ Vương gia đuổi theo phía sau hắn đã tới gần. Mạnh Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người mình đang không ngừng có làn hơi trắng tràn ra, loại đau đớn như trong cơ thể nứt ra đó, làm cho trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ lo lắng.
"Vẫn chưa tới lúc vận dụng Tiên Kiếm!"
- Đoạt Cơ Đại Pháp! Phía sau Mạnh Hạo quanh quẩn thanh âm của đệ thập tổ Vương gia, Mạnh Hạo không quay đầu lại cũng cảm giác được làn hơi trắng trên người mình, trong nháy mắt ầm ầm tràn ra với tốc độ vượt hơn trước gấp mấy lần. Ngay sau đó, trong cơ thể hắn truyền ra đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, con đau lần này làm cho Mạnh Hạo không tự chủ phát ra tiếng thét thảm thiết.
Trên mặt hắn bất ngờ xuất hiện những đường gân máu, những gân máu này đang run rẩy, di động hiện lên toàn thân hắn, dường như muốn xé rách chạy ra từ trong cơ thể hắn!
Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái, phun ra máu tươi, khí tức Tiên Nhân Chỉ Lộ không thể xuất hiện tiếp, chiến xa tức thì dừng lại, cấp tốc rút nhỏ. Mạnh Hạo nắm lấy chiến xa, chịu đựng đau nhức kịch liệt nâng tay phải lên, lấy ra Tam Vĩ Phiên, quét tới phía trước một cái, lập tức mây mù ngập trời.
Phía dưới là mặt biển màu đen vô tận, mặt biển dường như đọng lại, không có mảy may gợn sóng!
Ở phía sau hắn, đệ thập tổ Vương gia lơ lửng giữa không trung, toét miệng cười nhìn Mạnh Hạo.
Nụ cười âm trầm, mang theo ý tham lam, dường như khi nhìn về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo ở trong mắt lão chính là thức ăn, loại ánh mắt đó khiến da đầu Mạnh Hạo tê dại, đồng thời, Tam Vĩ Phiên bất ngờ cuốn lên, nhấc lên sương mù đen ngập trời, cuốn thẳng tới đệ thập tổ Vương gia.
- Kiện pháp bảo này... có hơi quen mắt! Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lóe sáng một cái, tay bấm quyết chỉ về phía trước.
- Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt! Thanh âm lão khàn khàn vừa truyền ra, lập tức nước biển màu đen phía dưới biến thành màu tím, rồi từ mặt biển bỗng nhiên dâng lên một vầng trăng đỏ. Vầng trăng đỏ vừa xuất hiện, lập tức thiên địa tràn ngập lửa, rồi hình thành một quả cầu lửa thật lớn, dâng lên ngọn lửa ngập trời cuốn thẳng tới Tam Vĩ Phiên của Mạnh Hạo.
Ngay khoảnh khắc đụng vào nhau, Tam Vĩ Phiên không hao tổn gì, nhưng sương mù đen bốn phía lại lập tức sụp đổ tan đi, chỉ là vầng trăng đỏ kia cũng trong một chớp mắt này, giống như bị dập tắt, ảm đạm tán loạn tan đi.
Ngay sau đó. Tam Vĩ Phiên lan tràn, thoáng cái liền che phủ bầu trời, rồi cuốn tới phân cách Mạnh Hạo cùng đệ thập tổ Vương gia... Đệ thập tổ Vương gia biến sắc.
- Bảo vật này... rất quen thuộc! Hình như lão phu đã gặp ở nơi nào rồi! Đệ thập tổ Vương gia thần sắc ngưng trọng, hai tay bấm quyết giơ lên thật cao, mười ngón chạm đỉnh đầu, rồi đẩy mạnh lên.
- Mặt trời mới mọc, tia sáng xua tan hết thảy bóng đêm!
Cùng lúc đó, chùm tia sáng thứ nhất xuất hiện, ánh sáng này từ trên người đệ thập tổ Vương gia tràn ra, vây quanh thân thể lão, dường như lão... trở thành mặt trời mới mọc trong bóng tối này!
Mặt trời mới mọc hiển lộ, tia sáng tản ra chiếu rọi bốn phương tám hướng: đây là lực lượng của mặt trời mới mọc, xua tan lực lượng bóng tối. Vào giờ khắc này, tất cả bóng tối vô tận ở trong tia sáng đều lập tức tiêu tan, hoàn toàn bị khu trừ!
Mạnh Hạo phun ra máu tươi, không thể thừa nhận, Tam Vĩ Phiên nổ ầm ầm, trong nháy mắt mơ hồ rút nhỏ lại, cuốn ngược. Giờ khắc này, cả thế giới đều sáng rỡ! Đệ thập tổ Vương gia chậm rãi bay lên không trung, nhìn vào lão, không biết là thân ảnh, hay là mặt trời!
Trong tâm thần Mạnh Hạo chỉ có tiếng nổ ầm ầm, loại thần thông này, loại đạo pháp này, hắn chưa từng nghe thấy!
"Đây là thần thông gì!!!" Thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động mạnh, phun ra máu tươi. Trong ánh mặt trời xua tan đêm tối kia, hắn giống như bị chỉ định trở thành một phần của bóng tối, dưới ánh mặt trời toàn thân hắn bị thiêu đốt, truyền ra tiếng gào thét thê lương. Trong mắt Mạnh Hạo cấp tốc lóe sáng màu tím, điên cuồng khôi phục, nhưng vẫn trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể rơi xuống, chìm xuống dưới Hắc Hải.
- Đây là thuật pháp của lão tổ Vương gia ta tự chế, ngươi có thể tận mắt nhìn thấy cũng có thể mỉm cười dưới địa phủ!
Đệ thập tổ Vương gia ngạo nghễ lên tiếng, sắc mặt tái nhợt thêm một chút, hiển nhiên thuật pháp này dù là lão thi triển ra cũng không phải dễ dàng, nếu không vì muốn tốc chiến tốc thắng, chắc là lão cũng không trực tiếp thi triển thần thông này.
Thời khắc này thiên địa chiếu sáng vạn trượng, nước biển mơ hồ trở thành màu tím. Trong nháy mắt Mạnh Hạo chìm vào mặt biển, lão tổ Vương gia cặp mắt lóe sáng một cái.
"Đến thời điểm này rồi, hắn còn không thi triển lực lượng của Tiên Kiếm. Lúc trước ta vừa mới phủ xuống, hắn triển khai một nửa liền không đủ sức, giờ này sắp tử vong cũng không thấy hắn thi triển... Ta có bảy thành xác định, Tiên Kiếm của hắn đã mất tác dụng!" Thân thể nhoáng một cái, lão nâng tay lên chụp về phía Mạnh Hạo.
- Đoạt Cơ Đại Pháp! Năm ngón tay tay lão tản ra ánh sáng đen, dường như tạo thành một cái hắc động, phát ra hấp lực kinh người, trong nháy mắt bay tới.
Toàn thân Mạnh Hạo giống như rửa nát, da tróc thịt bong, tóc không còn... thoạt nhìn khô héo đến cực hạn, sinh cơ lại ảm đạm, so sánh cùng đệ thập tổ Vương gia là Vấn Đạo đỉnh phong này, tu vi của Mạnh Hạo... hãy còn quá yếu!
Ngay trong nháy mắt đệ thập tổ Vương gia lại tới, trong mắt Mạnh Hạo thiêu đốt điên cuồng, cho dù là toàn thân kinh mạch hắn đều đứt đoạn, cho dù là bị thương quá nặng, nhưng tay phải của hắn vẫn còn vỗ trên túi trữ vật, lập tức xuất hiện một bầu rượu, uống vào một ngụm, phun mạnh rượu lên Tiên Kiếm trong tay.
Lập tức tiên khí trong nháy mắt dâng lên ngập trời, cực kỳ lợi hại. Trong tiếng nổ long trời lở đất, chém về phía đệ thập tổ Vương gia. Đệ thập tổ Vương gia cả kinh, nhưng rất nhanh thì cười lạnh. Lão đã có chuẩn bị từ trước, thời khắc này lão liền bấm quyết đang định thi triển thủ đoạn thế thân. Bỗng nhiên thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo dường như không nắm chắc được Tiên Kiếm trong tay, phun ra máu tươi, cả cánh tay nổ tung, máu thịt bầy nhầy, Tiên Kiếm rời tay rơi qua một bên, chìm xuống đáy biển.
Một màn này, bất luận nhìn thế nào, đều thấy là Mạnh Hạo không thể chống đỡ lực lượng của Tiên Kiếm, cưỡng ép vận chuyển nên cánh tay không thể thừa nhận, lúc này mới nổ nát.
Mạnh Hạo cười thảm, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!
- Ta không cam lòng! Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm cực kỳ bi phẫn!
Đệ thập tổ Vương gia thấy một màn như thế, nở nụ cười, lão đã xác định tám thành là Tiên Kiếm không thể uy hiếp đến mình! Thời khắc này khóe miệng lão lộ ra ý dữ tợn.
Nhưng lão có thể sống được nhiều năm như vậy, sớm đã là cáo già thành tinh, lại tính tình cẩn thận, cho dù đến giờ này, cánh tay Mạnh Hạo nổ nát, lão cũng không có hoàn toàn mất đi phòng bị đối với Tiên Kiếm.
Càng không có chủ động đi hút lên Tiên Kiếm kia vào trong tay, mà chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thấy thế nội tâm thầm oán hận, nhưng rất nhanh, trong lòng hắn xuất hiện một ý tàn nhẫn, loại ngoan độc này là nhằm vào đệ thập tổ Vương gia, cũng là nhắm vào mình!
Ngay khoảnh khắc đệ thập tổ Vương gia tới gần đứng ở trước người Mạnh Hạo, nâng tay lên, năm ngón tay lóng lánh ánh sáng đen hung hăng chụp vào trong ngực Mạnh Hạo.
Móng tay lão liền xé rách da thịt Mạnh Hạo.
- Da dày thịt béo, nhưng thật đáng tiếc, nếu thân thể ngươi có thể mạnh hơn một cảnh giới, có lẽ lão phu đúng là không thể làm gì được ngươi, bất quá bây giờ... ngươi còn chưa được!
Đệ thập tổ Vương gia toét miệng cười truyền ra tiếng nói khàn khàn, móng tay lão đâm vào trong máu thịt ngay ngực Mạnh Hạo.
- Đoạt Cơ Đại Pháp! Đệ thập tổ Vương gia trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, có khát vọng, có kích động, có hưng phấn... năm ngón tay hung hăng nắm chặt, lập tức giữa bàn tay của lão và thân thể Mạnh Hạo, xuất hiện một cái lốc xoáy hắc động.
Hắc động này tỏa ra lực hút kinh người, vào giờ khắc này, toàn bộ đánh vào trong cơ thể Mạnh Hạo.
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy kịch liệt, đau khổ không cách nào hình dung. Thân thể hắn hiện lên vô số sợi tơ màu máu, những sợi tơ này vốn đã hoàn toàn dung hợp với hắn, đó là đạo cơ hoàn mỹ của hắn! Là cơ sở thành đạo trong tương lai!
Nhưng bây giờ, những sợi tơ màu máu này đồng loạt vặn vẹo, bị hắc động ngay ngực hắn, dưới lực hút mãnh liệt kia cưỡng ép lôi kéo từ trong cơ thể hắn, từ từ co rút lại.
Từ hai chân, hai cánh tay, đầu, thân thể... hết thảy vị trí đều ngưng tụ về ngay ngực.
- Từ nay về sau, đạo cơ hoàn mỹ này thuộc về lão phu!
- Từ nay về sau, con đường thành tiên sẽ mở ra cho lão phu!
- Lão phu sẽ không còn là Ngụy Tiên, mà là Chân Tiên!
- Truy tìm con đường của tổ tiên, thành tựu đại năng thiên địa! Đệ thập tổ Vương gia hưng phấn đến cực hạn, ngửa mặt lên trời cười to, chậm rãi nâng tay lên. Theo cánh tay nâng lên, giữa bàn tay của lão và thân thể Mạnh Hạo, từng sợi tơ màu đỏ theo đó rút ra.
Những sợi tơ màu đỏ kia, mỗi một sợi, mỗi một tấc, đều cực kỳ rực rỡ khiến người ta nhìn vào, trong đầu chỉ hiện lên từ hoàn mỹ... hoàn mỹ này không tỳ vết!
Thân thể Mạnh Hạo nhanh chóng khô héo, cả người già đi, tu vi của hắn cũng trong khoảnh khắc này không ngừng giảm xuống. Hắn cảm nhận rõ ràng Ngưng Khí Cơ của mình biến mất, Đạo Đài Cơ biến mất, Kết Đan Hoàn Mỹ cũng giống vậy biến mất.
Ánh mắt của hắn trống rỗng, dường như mất đi hết thảy sức chống cự, ngơ ngác nằm ở đó, trên mặt lộ ra ý chua xót, thân thể đau nhức kịch liệt, nội tâm của hắn thời khắc này dường như đi rất xa.
Đệ thập tổ Vương gia nhìn sợi tơ màu đỏ không ngừng bị rút ra trong lòng bàn tay, trong mắt lộ ra khát vọng mãnh liệt, nội tâm tràn đầy kích động và hưng phấn! Đây là một ngày kích động nhất trong suốt cuộc đời lão!
Cũng chính vào giờ khắc này, lão hoàn toàn buông lỏng phòng bị đối với Tiên Kiếm, toàn bộ tâm thần lão đều dồn vào việc rút lấy đạo cơ hoàn mỹ này.
Ngay khoảnh khắc lão lơi lỏng phòng bị, cặp mắt trống rỗng của Mạnh Hạo, trong nháy mắt nổi lên ý âm lãnh: "Đạo cơ của ta, bất kỳ kẻ nào lấy đi, đều phải trả giá thật lớn!
- Tiên Kiếm! Ý điên cuồng trong mắt Mạnh Hạo làm cho tâm thần Vương gia lão tổ chấn động.
Tiên Kiếm đang không ngừng chìm xuống dưới đáy biển kia, đột nhiên phát ra kiếm khí long trời lở đất, tốc độ kiếm khí này cực nhanh, chớp mắt một cái bay vọt lên...
- - - - - oOo- - - - -