Nữ tử đi tới bên bờ, mưa rơi bên ngoài thân thể nàng, không hề rơi một chút nào vào quần áo cả, bộ dáng của nàng rất đẹp, nhất là loại khí tức tu sĩ càng làm cho cả người nàng xuất trần kì ảo
Dung nhan của nàng rất lạnh, nhíu mi, trong mắt lại có chua xót, mơ hồ có thể nhìn thấu lo lắng và mờ mịt trong nội tâm nàng
Nàng là Hứa Thanh
Tìm Mạnh Hạo đã rất nhiều năm, thủy chung không có tìm được
nàng gầy rồi
Men theo phương hướng trong lòng, một ngày này, nàng tìm được hồ nước này, đây cũng đã từng là quê hương của nàng
Mạnh Hạo thấy được nàng, nàng cũng nhìn thấy Mạnh Hạo thương tang, có loại quen thuộc không hiểu, khiến nàng thay đổi phương hướng, đi tới nhà gỗ
Ngươi là người chèo thuyền ở đây? Hứa Thanh liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, cái nhìn này khiến cho lòng người run rẩy, Mạnh Hạo cúi đầu, trong lòng hắn khẽ thở dài một tiếng
Thanh âm của Hứa Thanh bình tĩnh, trước sau như một mang theo cảm giác lạnh như băng, bộ dáng Mạnh Hạo thay đổi quá nhiều, cho dù là người quen đi nữa cũng rất khó nhận ra từ vẻ ngoài
Mạnh Hạo trầm mặc một lát, gật gật đầu
Ngươi ở nơi này, có từng thấy qua những người khác? Hứa Thanh nhíu mi chặt hơn, nàng tìm trăm năm, mỗi một lần tìm lại là một lần mất mát, nhưng nàng không có bỏ qua, sống phải gặp người, chết phải thấy thi thể, nếu như không tìm được
nàng sẽ tiếp tục tìm kiếm
Tính tình của nàng đơn giản, nhưng chính sự đơn giản này khiến cho nàng có sự chấp nhất của chính mình
Nàng sâu xa có loại cảm giác, nếu mình không tìm được Mạnh Hạo, như vậy có lẽcả đời này cũng đều không tìm được
Không có thấy
Mạnh Hạo lắc đầu, thong thả nói, thanh âm hắn khàn khàn, đã không có sự tương tự ngày trước
Có thể thấy được Hứa Thanh là hắn đã thấy đủ rồi, nhưng bộ dáng này của mình, hắn không muốn cùng Hứa Thanh quen biết nhau
Quen biết nhau thì có thể như thế nào, chẳng qua là ở ngoài Vãng Sinh Động có thêm một người nhớ kỹ bản thân, một khi hắn không đi ra ngoài được, lại có một bóng hình xinh đẹp cả đời bi thương ảm đạm Nếu là như thế, chẳng bằng quên đi thì hơn Ánh mắt Hứa Thanh quét khắp nơi, đáy lòng khẽ thở dài
Nàng cũng đã dùng thần thức quét qua Mạnh Hạo, thấy được chỉ là một người phàm, nhưng ở trên người Mạnh Hạo có cảm giác quen thuộc khiến nàng không nhịn được lần nữa nhìn một cái nữa
Chúng ta đã từng gặp nhau?
Không có
Mạnh Hạo lắc đầu
Hứa Thanh ngưng mắt nhìn Mạnh Hạo
Rất lâu sau đó, ánh mắt nàng lộ ra một chút phức tạp, phức tạp này rất dày đặc, dần dần hóa thành bi thương, thân thể của nàng cũng hơi run rẩy một chút
Ta đang tìm một người, hắn là đạo lữ của ta!
Nếu như ngươi thấy được hắn, giúp ta nói cho hắn biết, kiếp này
hắn sinh, ta sinh
hắn chết, ta chết! Hứa Thanh chua xót, xoay người, đi vào trong mưa, ở trong nước mưa quần áo màu trắng giống như một đóa hoa sen màu trắng xinh đẹp, tuyệt luân, càng đẹp hơn
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Hứa Thanh trong mưa, trong mắt của hắn lộ ra một chút nhu hòa, hắn thấy được mệt mỏi của nàng, thấy được nóng nảy trong lòng nàng, khẽ thở dài một tiếng
Tu hành, có người lựa chọn chính là vô khiên vô quải, niệm đầu thông suốt, mà có người lại là trong lòng có chấp niệm, lấy chấp niệm tu hành, thành tựu đại đạo thiên địa
Nàng
vốn là không nhiễm bụi trần, là sự xuất hiện của ta tạo nên gợn sóng
Chờ một chút
Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng
Trong mưa, bước chân Hứa Thanh chợt ngừng, quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Hạo, khi nhìn lại, ở trong nhà gỗ cả người Mạnh Hạo dường như bị bao phủ ở trong bóng tối, tang thương, tuổi già, mục nát
Người mà ngươi nói có phải là một thư sinh hơn 20 tuổi, mặc trường bào màu xanh
Thân thể Hứa Thanh chấn động mạnh một cái, trầm mặc một lát, gật gật đầu
Nhiều năm trước, ta thấy một người có dáng vẻ như vậy, hắn ở chỗ này, một năm sau
chết ở trong này, hắn nói nơi này là nhà hắn
Mạnh Hạo khàn khàn nói
Trước khi chết, hắn đưa cho ta một cái túi, nói rằng nếu như có người tới tìm hắn, nhờ ta đưa cái túi cho đối phương
Mạnh Hạo nói, từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi trữ vật, đặt ở một bên
Hứa Thanh cả người đứng ở trong mưa, những giọt mưa bên ngoài thân thể, xuyên thấu có sự xa lạ vô hình, rơi trên người nàng, nàng sâu đậm nhìn Mạnh Hạo, yên lặng đi lên trước, kinh ngạc nhìn túi trữ vật, khi cầm lên, trong mắt của nàng đã chảy nước mắt
Chỉ là ở trong nước mưa không phân rõ đâu là mưa đâu là nước mắt
Hứa Thanh cười thảm, sau khi liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, xoay người, cầm túi trữ vật, đi vào trong mưa
Mạnh Hạo một mực nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt phức tạp, không nói chuyện
Hứa Thanh đi được bảy bước, đưa lưng về phía Mạnh Hạo rồi dừng lại, nàng không quay đầu lại, nhưng thanh âm quanh quẩn
Mặc dù ta chậm chạp, không đủ thông minh, nhưng takhông phải người ngu
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn biết lời của mình không thể lừa gạt được Hứa Thanh, nhưng có một số thời điểm, thật và giả không quan trọng, một cái kết quả là đủ rồi
So với để Hứa Thanh cứ như vậy hành hạ bản thân tiếp tục đi tìm, Mạnh Hạo hy vọng nàng có thể chặt đứt hết thảy, làm một cái kết thúc, từ nay về sau vẫn là không nhiễm bụi trần, thật đơn giản
Quên hết đi
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, tâm của hắn cũng đau nhói
Hứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu bỗng nhiên cười, trong nụ cười mang kiên quyết, mang chấp nhất, mang dứt khoát
Tay phải nàng nâng lên, một đạo kiếm quang từ trong tay bay ra, chạy thẳng tới mặt đất, kiếm này sắc bén đâm vào mặt đất, tầng tầng xoay tròn, đào ra một cái hố sâu dài
Cùng lúc đó, trong núi rừng xa xa, một khối núi đá bay tới, khi tới trước mặt Hứa Thanh, nàng vung tay phải lên, núi đá lập tức xoay tròn, các góc bị cắt dần, cuối cùng hóa thành một cái tấm bia đá
Tay phải nàng nâng lên nhẹ khắc lại dòng chữ ở trên tấm bia đá
"Mạnh Hạo, Hứa Thanh chi mộ
" Phịch một tiếng, tấm bia đá này rơi vào hố sâu bên cạnh, Hứa Thanh quay đầu, trong mắt lộ ra kiên quyết cùng quyết đoán, nhìn Mạnh Hạo
Trên Đại Thanh Sơn, ta và ngươi gặp nhau
Ở trong Kháo Sơn Tông, Dưỡng Nhan Đan duyên, một tiếng sư tỷ, hẹn tam sinh
Nam Vực phúc địa, lúc ta tuyệt vọng, bóng dáng ngươi tức giận ngập trời ánh vào trong mắt ta, nước mắt ta cũng không thể khiến thân ảnh của ngươi mơ hồ
Trong Thanh La Tông, sự xuất hiện của ngươi, tương trợ ta vu hồn tan, lúc gần đi mỉm cười, khiến lòng ta rung động
Trong Vãng Sinh Động, một khắc ngươi xoay người, bóng lưng đã đi vào trong lòng của ta
Tam sinh không quên! Tây Mạc Tử Hải, ta tìm ngươi rất lâu, nước mắt tích tụ trong Tử Hải, ta không biết ngươi có cảm thụ được hay không
Trong Yêu Tiên Tông, khi chúng ta gặp nhau, ngươi có biết hay không ta vui sướng, đoạn ngày kia là lúc ta vui vẻ nhất, sinh sống bình tĩnh, ta bồi tiếp ngươi, ngươi bồi tiếp ta, cùng nhau tu hành
Cho đến ngày đó, ta không thể tu hành, lòng của ta đã loạn, không hiểu bất an, ta muốn đi
tìm ngươi!
Ngươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết! Hứa Thanh nhẹ giọng nói
Mạnh Hạo tâm thần chấn động mãnh liệt, hắn mạnh mở hai mắt ra, hai mắt vẩn đục, nhưng lúc này cho dù là lại vẩn đục, cũng vẫn nhìn chăm chú
Hắn nhìn Hứa Thanh, nhìn mộ bia, thấy được Hứa Thanh quyết đoán, thấy được bi thương trên mộ bia Ngươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết! Đây không phải là lời tâm tình gì cả, đây là một cái ước định
Ta tính tình đơn giản, nhưng người đơn giản không phải là không có chấp niệm, một khi có
không thể quên được, đường tu hành xa xa, ta một mình không đi tiếp được
Nếu như thế, cùng với ngươi cùng nhau xuống Hoàng Tuyền thì như thế nào, chỉ hy vọng nếu có kiếp sau, chúng ta còn có thể gặp nhau
Hứa Thanh nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm không lớn, nhưng cho dù là bốn phía nước mưa ào ào, thanh âm này vẫn rõ ràng bị Mạnh Hạo nghe được
Tâm Mạnh Hạo bị chấn động mãnh liệt, trầm mặc một lúc, hắn chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi nhà gỗ, tùy ý mưa dính ở trên người, đi tới trước mặt Hứa Thanh
Mặt đất trơn trợt, gió rét thổi tới, thân thể Mạnh Hạo rét lạnh, bộ dáng của hắn càng thêm thương tang
Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, cho dù Mạnh Hạo biến thành hình dáng nào, ở trong mắt nàng, đều là thiếu niên trên Đại Thanh Sơn năm xưa, đều là sư đệ của nàng
Mưa ở bên cạnh họ rơi xuống, cũng có một chút rơi xuống giữa hai người, nhưng mành mưa này không thể cản trở ánh mắt hai người ngắm nhìn lẫn nhau
Mang ta đi, Vãng Sinh Động! Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chấp nhất mãnh liệt hơn, hắn phải tiếp tục sống, hắn muốn vãng sinh ra lần luân hồi thứ hai của bản thân! Vì mình, vì sự không cam lòng trong lòng mình, vì Hứa Thanh, vì tất cả thân bằng hảo hữu trên thế giới này của hắn! Hứa Thanh cười, khẽ gật đầu, đi lên trước, kéo tay Mạnh Hạo, trên mặt có chút ít đỏ ửng, tựa vào lồng ngực đã gầy yếu đi của Mạnh Hạo
Dường như vào lúc này, thời gian vĩnh hằng đọng lại
Không biết khi nào mà mưa đã ngừn, khi cầu vồng rực rỡ xuất hiện trong sáng sớm, ở trong cầu vồng rực rỡ, Hứa Thanh và Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới chân trời xa xa
Mạnh Hạo không thể phi hành, nhưng hắn có pháp bảo phi hành, dưới sự khống chế của Hứa Thanh, phi toa ở trong cầu vồng phảng phất như màu sắc rực rỡ thứ tám của cầu vồng, dần dần đã đi xa
Thời gian trôi qua, với lực lượng của phi toa, từ Triệu Quốc năm đó đến Vãng Sinh Động chỉ cần 10 ngày, mười ngày sau, khi bọn hắn xuất hiện ở vòng ngoài Vãng Sinh Động, sắc mặt Mạnh Hạo càng tái nhợt hơn
Càng đến gần Vãng Sinh Động, thì Mạnh Hạo càng cảm thấy, sinh cơ sớm đã khô kiệt trong cơ thể mình càng khô héo, khí tức tử vong càng nồng đậm hơn
Cái này và năm đó khi hắn đi tới nơi này không giống nhau, có lẽ khi đó, vì Sửu Môn Đài phủ xuống khiến mọi thứ trong này có sự thay đổi, mà lúc này, Sửu Môn Đài đã đi vào trong Vãng Sinh Động khiến tất cả mọi thứ lại khôi phục thành bộ dáng vốn có
Tử huyệt của sinh mạng
Vãng Sinh Động
Người sống không thể đến
Khí tức tử vong khiến thân thể Mạnh Hạo càng hư nhược hơn, nhưng đồng thời cũng tại khí tức nồng đậm này, Mạnh Hạo cảm nhận được một tia cơ hội tồn tại
Trước khi chết tiến vào vãng sinh, sau khi chết mới có mệnh nghịch thiên! Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đi về phía trước, mới vừa đi ra vài bước, Hứa Thanh đã đỡ cánh tay hắn, khi Mạnh Hạo quay đầu lại, Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, không nói chuyện, trong mắt kiên định, còn hơn thiên ngôn vạn ngữ
Người sống, không thể vào chỗ này
Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng
Hứa Thanh cười nhạt một tiếng, lôi kéo Mạnh Hạo, đi vào trong phạm vi Vãng Sinh Động
Khoảnh khắc khi bọn họ đi vào, trong nháy mắt, Mạnh Hạo hư nhược mãnh liệt, thân thể hắn nhanh chóng khô héo, cả người dường như thiêu đốt vô hình, mỗi một bước đi ra, mỗi lần lại gần Vãng Sinh Động, thân thể hắn, linh hồn của hắn, mọi thứ của hắn, đều đang kịch liệt hao phí
Cùng lúc đó, trong Vãng Sinh Động, lúc này có hơn 10 cổ ý thức, từ trong động lan tràn đi ra, lạnh như băng nhìn Mạnh Hạo và Hứa Thanh bước chân vào phạm vi Vãng Sinh Động
oOo