Mạnh Hạo đi ra khỏi Vãng Sinh Động.
Trong khoảnh khắc hắn bước ra, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, toàn thân hắn như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, kiếm khí ngập trời, sát khí tỏa ra khiến không gian xung quanh trong chớp mắt đều bị đóng băng.
Dưới chân Mạnh Hạo xuất hiện một đám sương mù lạnh lẽo, rất nhanh tràn ra xung quanh, rừng đá bốn phía lập tức bị đóng băng. Hắn bước ra từng bước một, thần thức đang phóng ra xung quanh chợt dừng lại, hắn thấy được một bóng dáng quen thuộc. Giờ phút này, bóng dáng kia đang đứng bên ngoài Vãng Sinh Động, mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Vãng Sinh Động
- Ê mập... Mạnh Hạo bước tới một bước, khi xuất hiện đã đứng ngay bên cạnh tên mập.
- Kẻ nào!!! Tên mập rõ ràng bị giật mình, nhảy cẫng lên, lui nhanh về sau, hàng loạt tiếng "bùm bùm" lập tức truyền ra, quanh ngươi hắn ít nhất phải hiện ra mấy chục món pháp bảo.
Sau khi thấy được Mạnh Hạo, tên mập sửng sốt một chút, sau đó lập tức hét toáng lên.
- Mạnh Hạo! Mạnh Hạo!!!
Trên mặt Mạnh Hạo hiện ra nụ cười, hắn và tên mập đã xa cách quá lâu rồi, giờ phút này gặp lại, cảm nhận được thân tình của tên mập, hai người cũng không nhiều lời, tiến lên ôm nhau.
- Mau đi cứu Hứa sư tỷ!!! Tên mập nhìn Mạnh Hạo, trong lòng vốn đang kích động vui sướng, chợt nghĩ tới Hứa Thanh, hắn lập tức biến sắc kêu lên.
Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Hạo liền lóe lên.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không có, không có gì... Tên mập chần chờ một chút, rồi lắc đầu lảng tránh.
Mạnh Hạo trầm mặc, cũng không truy hỏi, lắc mình một cái bay lên. Hắn không cần phải hỏi nữa, mọi việc cứ đi tới Thanh La Tông là sẽ có đáp án.
Mắt thấy Mạnh Hạo bay đi, với sự hiểu biết của tên mập đối với Mạnh Hạo, sao hắn còn không biết Mạnh Hạo đang nghĩ gì chứ? Hắn liền nghiến răng, rống lớn: - Mạnh Hạo, mau đi cứu Hứa sư tỷ đi, nàng vì giúp ngươi lấy đan dược, đã bị trấn áp dưới sơn môn Thanh La Tông. Toàn bộ Thanh La Tông, giờ này đang luyện hóa nàng đó!!!
- Ngươi nói cái gì?! Mạnh Hạo đang ở giữa không trung chợt khựng lại, cơn phẫn nộ và sát khí chưa từng có từ trước tới giờ lập tức bùng phát. Trong một sát na, trong đầu hắn vang lên những tiếng "ầm ầm", thân thể hắn run lên, không gian bốn phía cũng bị ảnh hưởng, chấn động "ầm ầm" như muốn vỡ vụn.
- Mau đi cứu nàng, nếu chậm... sẽ không kịp mất!
- Nàng là người đầu tiên trong những năm qua ra khỏi Vãng Sinh Động, tin tức này sớm đã lộ ra, đan dược cũng là do nàng liều mạng, vì ngươi mà lén đem ra...
-... Mà nàng, không ngờ lại bị Thanh La Tông bắt đi, bởi vì nàng từ trong Vãng Sinh Động đi ra, trong cơ thể đã lây dính khí tức Vãng Sinh Động, cho nên lão tổ Thanh La Tông muốn luyện hóa nàng thành bảo đan, sau khi nuốt vào, sẽ hấp thu được khí tức vãng sinh. Mập mạp nghiến răng nói một mạch, nếu đã nói, thì dứt khoát nói hết ra luôn.
Trong đầu Mạnh Hạo kêu lên "ong ong", tựa như có hàng vạn luông lôi đình long trời lở đất đang giáng xuống đầu hắn, như muốn chia năm xẻ bảy thần thức của hắn ra vậy.
Trong phút chốc, sát khí của Mạnh Hạo đã tràn ngập trời đất, từng hình ảnh đang chẫm rãi hiện lên trong đầu hắn, đó là hình ảnh Hứa Thanh dùng sinh cơ của nàng độ cho hắn, đó là hình ảnh ở chốn cũ Triệu Quốc, Hứa Thanh đào mộ huyệt lên.
Đó là ánh mắt Hứa Thanh kiên định nhìn hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết!
Chưa từng có một nữ nhân nào đối với hắn như thế, chưa từng có một nữ nhân nào quan tâm đến tính mạng của hắn như vậy, chưa từng có...
Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gào thét thê lương, tiếng gào thét khiến thiên địa biến sắc, gió cuốn mây tuôn, tu vi toàn thân Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, hình thành một trận gió lốc quét ngang bát phương, không gian xung quanh hắn cũng trở nên vặn vẹo, vài chỗ bị vỡ vụn.
- Thanh La Tông!!!
- Nếu các ngươi dám khiến nàng bị chút thương tổn nào, Mạnh Hạo ta dù tan xương nát thịt, cũng sẽ cùng các ngươi không chết không thôi!!!
Mạnh Hạo giơ tay phải vỗ túi trữ vật, chiến xa lập tức bay ra, hắn đạp trên chiến xa, Tiên Nhân Chỉ Lộ trong cơ thể đã khôi phục như thường, khi vận chuyển, tiên khí liền truyền thẳng vào chiến xa, chiến xa lập tức kêu ầm một tiếng, trong nháy mắt biến mất.
- Mạnh Hạo, Hứa Thanh đã đối xử với ngươi như vậy, nếu ngươi phụ bạc nàng... trời đất không dung đâu! Tên mập nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo rời đi, lẩm bẩm nói.
- Hứa Thanh, chờ ta, ta tới cứu nàng!
- Hứa Thanh, ráng kiên trì, ta tới, ta tới đây! Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra sát khí ngập trời, sự phẫn nộ, điên cuồng của hắn, trong chớp mắt này đều dung nhập vào trong sát khí.
Tu vi của hắn là Trảm Linh đệ nhị đao, nhưng cảnh giới lại là Vĩnh Hằng, hắn chính là đệ nhất nhân dưới Vấn Đạo!
Hắn có tư cách đi làm điều mình cần phải làm, hắn càng có tư cách đi đối kháng một tông môn!
Cho dù đó là Thanh La Tông!
Cho dù sâu trong lòng đất Thanh La Tông, ẩn chứa vô số tàn hồn!
Cho dù Thanh La Tông được xưng là siêu cấp tông môn tại Nam Vực!
Nhưng những điều này, Mạnh Hạo không để trong lòng, điều đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Một nam nhân, nếu như trong lúc này còn suy tính thiệt hơn, lo lắng cho tính mạng của mình, thì hắn... không phải là người nữa!
Chiến xa bay nhanh, cuồng phong gào thét, cơn gió như mang từng đến từng hình ảnh trong ký ức, Mạnh Hạo thấy được Đại Thanh Sơn, thấy được Kháo Sơn Tông, thấy được vùng đất thượng cổ, thấy Thanh La Tông, thấy Vãng Sinh Động.
Từng hình ảnh từ khi hắn và Hứa Thanh gặp nhau đến nay, đều lần lượt hiện lên theo cơn gió quất tới trước mặt, Hứa Thanh nhu hòa, Hứa Thanh đơn giản, Hứa Thanh chấp nhất. Tất cả đều in sâu, mọc rễ trong đáy lòng Mạnh Hạo.
Nhất là việc nàng lấy sinh cơ của mình độ cho Mạnh Hạo, càng khiến cho tim hắn đau nhói, sát cơ của hắn vào giờ khắc này, đã đạt tới cực hạn của sinh mạng.
- Hứa Thanh, nàng có thể bỏ ra sinh mạng vì ta, Mạnh Hạo ta vì nàng, cũng có thể!
- Hứa Thanh, từ nay về sau, nàng chính là đạo lữ của ta, lời này thiên địa chứng giám, ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết!
Thanh La Tông, sơn môn mênh mông trập trùng, thập vạn đại sơn vây quanh, làm nổi bật lên 99 núi ở chính giữa. Trên 99 ngọn núi này có một chiếc đỉnh chổng ngược trông vô cùng nguy nga, tráng lệ. Nơi này sinh trưởng vô số đằng liễu, những rặng liễu này rủ xuống, ngắn thì mấy trượng, dài thì mấy trăm trượng, xung quanh mây mù lượn lờ, khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh.
Nơi đây có rất nhiều kiến trúc tinh mỹ, lầu các san sát, đại điện mọc lên khắp nơi. Giữa 99 ngọn núi có những mái vòm bảy màu như cầu vồng nối liền với nhau, trông vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Dưới chân núi, nước chảy rì rào qua những lèn đá chằng chịt, khiến cho toàn bộ tông môn hiện ra vẻ xinh đẹp khó tả. Thi thoảng lại có từng hồi chuông ngân nga quanh quẩn, khiến người ta cảm thấy rất yên bình.
Giờ phút này, trong ngoài Thanh La Tông đều có một màn sương mù dày đặc, đen như mực bao phủ. Bên ngoài màn sương mù là trận pháp hộ tông của Thanh La Tông đã được vận chuyển, tràn ra lực lượng mênh mông cuồn cuộn, tạo thành một đóa hoa sen.
Đóa hoa sen này có 99 cánh, trên mỗi cánh hoa lại có 99 đóa sen nhỏ, tạo thành chiếc đỉnh khổng lồ luyện hóa bên trong, đủ để cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bên trong trận pháp, các đệ tử Thanh La Tông, mỗi người đều chuyên chú khoanh chân ngồi trên mặt đất. Giờ phút này từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được, mấy chục vạn đệ tử trên 99 ngọn núi Thanh La Tông, bất kể có tu vi gì, đều đang ngồi xuống.
Mà 99 núi ngọn này, cũng hợp thành một cái trận trong trận. Lúc này toàn bộ trận pháp đều vận chuyển, dường như muốn tập hợp mấy chục vạn tu sĩ, tập hợp toàn bộ lực lượng Thanh La Tông sáp nhập vào... truyền thừa chí bảo của tông môn trên ngọn núi thứ nhất.
Đó là một cái lư hương, đặt tại đỉnh núi thứ nhất của Thanh La Tông, lư hương cao chọc trời, được đời đời thờ phụng, bên trong có ba que hương to lớn đang cháy, dường như vĩnh hằng bất diệt không bao giờ tắt. Khói từ chân hương bay ra, mang theo mùi thơm dìu dịu vĩnh cửu, theo gió bay đi tiêu tán trong không trung, khiến người ta nhìn vào từng làn khói kia, như thấy được nhân sinh vô thường trong đó.
Mà giờ phút này, xung quanh lư hương đang có ba lão già khoanh chân ngồi, vẻ mặt mỗi người đều rất tang thương, ngày thường bọn họ không rời khỏi Thanh La Tông nửa bước, mà tu vi của bọn họ, đều là Trảm Linh!
Bọn họ, chính là trụ cột của Thanh La Tông hiện tại.
Trong ba người này, lão già mặt đỏ chính giữa chính là Mộ Dung Đoạt, người có tu vi cao nhất, Trảm Linh đệ tam đao!
Hai người kia, một người là Trảm Linh đệ nhị đao, người còn lại là Trảm Linh đệ nhất đao.
Bọn họ chính là lão tổ của Thanh La Tông!
Ba người đang khoanh chân, mượn lực lượng của trận pháp, mượn lực lượng tất cả tu sĩ trong toàn tông môn, cùng chung sức vận chuyển chí bảo tông môn, luyện hóa người ở bên trong thành đan!
Loại pháp thuật này, gọi là Thiên Địa Luân Hồi Luyện, luyện hóa bảy bảy bốn chín ngày, nhưng không ai có thể chống đỡ nổi 49 ngày đó, toàn bộ đều bị hóa thành máu loãng, sau đó ngưng tụ thành một viên đan dược.
Mà giờ phút này, bên trong lò luyện đan có một thân ảnh mơ hồ, chỉ có thể thấy đó là một nữ tử, không thấy rõ hình dáng, trên người nàng dán đầy phù văn, những phù văn này gắn chặt vào trong máu thịt nàng, sáng nhấp nháy, đang không ngừng luyện hóa.
Thân hình của nữ tử run rẩy, dường như đang cắn răng chịu đựng, dường như tùy thời đều có thể bị hòa tan...
Trên người của nàng đang không ngừng tràn ra khí tức Vãng Sinh Động, những khí tức này vừa xuất hiện, lập tức bị lư hương hút đi, lư hương dần dần nóng lên, tỏa ra ánh sáng đỏ ngập trời.
- Không ngờ nàng ta lại kiên trì được 37 ngày!
- Nữ đệ tử gọi là Hứa Thanh này, không ngờ tính cách cũng thật kiên cường, đáng tiếc trên người nàng đã dính khí tức Vãng Sinh Động, trở thành người duy nhất sau bao nhiêu năm, có thể còn sống sót đi ra...
Nàng đã được định sẵn, phải bị luyện thành Vãng Sinh Đan, có viên đan dược này... lão tổ Thanh La Tông đang ngủ say, sẽ có khả năng tỉnh lại!
- Đáng tiếc trên người nàng có tàn hồn phượng tổ, niết bàn truyền thừa, e là sẽ bị thất truyền từ đây. Tuy nhiên hy sinh nàng, mất đi một đạo truyền thừa, đổi lại thành toàn cho cả tông môn, chuyện này nàng có chết cũng đáng!
- Chuyện này, không chỉ có Thanh Dương Tông chúng ta đang tiến hành, mà ngay cả La Âm Tông cũng đang chung sức vận chuyển, dù sao lão tổ chúng ta, cũng là vua của bọn hắn! Ánh mắt ba người chớp động, truyền âm lẫn nhau, khi nhìn về phía lư hương, trong mắt đều hiện ra vẻ cuồng nhiệt.
Giờ phút này, bên trong lư hương, thân ảnh mơ hồ kia đang không ngừng run lên, truyền ra tiếng thì thào run rẩy của nàng.
- Mạnh Hạo, ngươi vẫn khỏe chứ... Nếu như ngươi sống lại, lúc ra ngoài, nhớ không được tìm ta đó... là ta không tuân thủ lời hứa hẹn, ta không trách ngươi.
- Nếu ngươi không sống lại, như vậy ta... cũng nên đi bồi tiếp ngươi.
- Chúng ta đã nói, ngươi sống, ta sống, ngươi chết, ta chết...
Đúng lúc này!
Bầu trời bên ngoài trận pháp Thanh La Tông ầm ầm rung chuyển, một chiếc chiến xa phong cách cổ xưa, vượt qua lôi đình kinh thiên, mang theo sát khí và phẫn nộ ngập trời, xé rách hư không, ầm ầm xuất hiện!
Trên chiến xa, Mạnh Hạo mặc áo bào xanh, tay phải nhấc lên, trong tay xuất hiện một cây Tam Vĩ Phiên, lá cờ đón gió tung bay, tạo thành một mảng không gian đen tối như muốn bao trùm bầu trời phía sau hắn. Hắn phất cờ lên, hai mắt hiện ra sát ý chưa từng có từ trước đến nay.
Hắn, đã tới!
Mang theo hứa hẹn, đã tới!
----------oOo----------