Liễu Thanh Nghi vốn không dám để cho hắn làm như vậy nhưng lúc này cũng không thể nào ngăn được sự nhiệt tình của Lưu Phong. Hơn nữa nàng vốn là bán thân làm nô tỳ, đừng nói là bàn chân mà bây giờ Lưu Phong có yêu cầu lên giường cùng nàng, nàng cũng sẽ không cự tuyệt. Bất quá Liễu Thanh Nghi đối với con người của Lưu Phong cũng cảm thấy khó hiểu, Không thể nào tưởng tượng được một thiếu gia nhà giàu lại tự tay tẩy rửa, xoa bóp chân cho nha hoàn. Chuyện như vậy có lẽ ngàn năm mới có một thuở. Thật là hi hữu! Mắt nhìn thấy Lưu Phong giúp mình cởi giày, Liễu Thanh Nghi sắc mặt đỏ lên nói: -Để nô tỳ tự làm. Dứt lời tự mình động thủ cởi giày ra, đệ lộ ra bàn chân trắng muốt, ngâm vào chậu nước nóng. Lưu Phong được dịp thưởng ngoạn bàn chân của nữ nhân cổ đại quả thực là đúng với câu "gót sen nhỏ nhắn không quá ba thốn". So với bàn chân của nữ nhân thời hiện đại thì đẹp hơn rất nhiều. Lưu Phong tại kiếp trước cũng không phải là hiểu biết quá nhiều về việc xoa bóp chân nhưng hắn cũng không xa lạ gì. Hơn nữa trải qua mấy năm tu hành tại Vân Mộng tiên sơn thì gân mạch, vị trí huyệt đạo. đối với hắn cũng đã trở nên hết sức quen thuộc. Cho nên bây giờ áp dụng vào xoa bóp bấm huyệt cũng rất dễ dàng. Đợi Liễu Thanh Nghi ngâm chân trong nước chừng nửa canh giờ, Lưu Phong ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy hai chân trắng muốt của nàng, tìm đúng huyệt vị, nhẹ nhàng xoa bóp. Đầu tiên là huyệt Dũng Tuyền, sau đó cứ thế mà day day bấm bấm xoa xoa khắp bàn chân nàng. Liễu Thanh Nghi đột nhiên bị Lưu Phong nắm lấy bàn chân ngọc ngà của mình không khỏi cảm thấy thẹn thùng, đỏ cả mang tai, thân thể run rẩy, trống ngực đập liên hồi. Vài lần đã định giãy dụa lấy chân ra nhưng lại sợ Lưu Phong tức giận không thể làm gì hơn là cúi đầu, để cho hắn tùy ý xoa bóp. Dần dần nàng cũng thích ứng được với việc xoa bóp của Lưu Phong, khuôn mặt từ trạng thái thẹn thùng chuyển sang trạng thái hưởng thụ, cảm giác được bàn tay người khác mân mê trên cơ thể thật là mỹ diệu.
Đang lim dim mắt hưởng thụ, chợt Liễu Thanh Nghi nghe Lưu Phong nói: -Thanh Nghi, cảm giác của ngươi bây giờ như thế nào? Bàn chân có còn đau hay tê rần nữa không? Liễu Thanh Nghi vội vàng định thần, cảm nhận cảm giác của bàn chân. Quả thật là so với lúc trước, chân nàng bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Lưu Phong cười cười: -Chân bị tê rần, đau đớn là do ban ngày làm việc mệt nhọc, khí huyết không thông, gân mạch sẽ đau đớn. Nước nóng có thể làm cho các mạch máu khuếch trương lớn lên, giúp máu tuần hoàn tốt hơn. Sau đó ta chỉ việc xoa bóp làm cho gân mạch, huyết khí tốt hơn. Liễu Thanh Nghi vô cùng bội phục hắn, nói: -Công tử, người thật là học rộng biết nhiều. "Mà phương pháp xoa bóp này người học từ đâu vậy?" Liễu Thanh Nghi tò mò hỏi, nàng quyết định nhân cơ hội này muốn học phương pháp xoa bóp thần kỳ này để sau này mỗi ngày đều có thể xoa bóp cho công tử gia của mình. Lưu Phong thuận miệng trả lời: "Chỉ là tìm tòi trong ký ức mà nghĩ ra thôi.""A!" Liễu Thanh Nghi không chút nào nghi ngờ, trong lòng bội phục càng thêm bội phục. "Công tử, Thanh Nghi cũng muốn học."Sự thật thì Lưu Phong cũng đang muốn dạy cho ả thủ pháp này. Sau này mỗi ngày đều có thể hưởng thụ mùi vị được ả xoa bóp. -Thanh Nghi, ta cũng đang có ý này, cả ngày mai cũng không có việc gì, chi bằng bây giờ sẽ dạy cho ngươi. Liễu Thanh Nghi trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Lưu Phong lúc này kết hợp kiến thức tại kiếp trước về xoa bóp và vị trí huyệt đạo. giảng giải qua cho Liễu Thanh Nghi-Các bộ phận trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng đều có một vị trí tương ứng trên bàn chân. Bàn chân vốn bắt đầu bởi tam âm kinh, kết thúc bằng tam dương kinh, 6 kinh mạch này đều được phân biệt bởi 6 huyệt vị ở bàn chân. Từ mắt cá chân trở xuống có 33 huyệt vị, hai chân tổng cộng có 66 huyệt vị chiếm 1/10 tổng số huyệt vị trên cơ thể. Khi xoa bóp những huyệt đạo như Dũng Tuyền, Thái Trùng, Ẩn Bạch, Côn Lôn. sẽ sinh ra nhiệt lực kích thích làm cho huyết mạch trong cơ thể lưu thông tốt hơn, điều hòa âm dương, đả thông kinh mạch, thân thể tráng kiện. Sau khi nói sơ qua cho Thanh Nghi về vị trí các kinh mạch, Lưu Phong bèn giải thích thêm cho nàng một số kiến thức của y học hiện đại, từ từ, tỉ mỉ giảng giải cho nàng hiểu.
Bàn chân, chỉ là một bộ phận nhỏ của cơ thể, thoạt tiên thì có vẻ đơn giản nhưng thực ra khi tiến hành tìm vị trí huyệt đạo thì rất khó khăn, cái này phải có nhiều kinh nghiệm mới có thể thông thạo. Lưu Phong vốn tưởng dạy cho Liễu Thanh Nghi phải cả tháng nàng mới hiểu, ai ngờ đầu hắn chỉ mới nói qua một lần thì nàng đã lĩnh ngộ được căn bản, lập tức muốn tiến hành thực tế trên bàn chân của hắn. Lưu Phong đương nhiên là không ngại ngùng, có một đại mỹ nữ xoa bóp cho mình dĩ nhiên là hắn không từ chối, vội vàng cởi giày, mặc cho nàng mân mê sờ mó.
Rất nhanh chóng hắn phát hiện ra Liễu Thanh Nghi ngộ tính quả thực không phải là bình thường, mặc dù chỉ lần đầu tiên xoa bóp, thế nhưng thủ pháp cũng hết sức nhàn nhã thuần thục. Lưu Phong nằm im hưởng thụ, suýt chút nữa đã lăn ra ngủ.
Liễu Thanh Nghi nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, trong lòng thực như nở hoa, thập phần vui vẻ. Sau khi Liễu Thanh Nghi rời khỏi, Lưu Phong cũng không ngủ mà lập tức tiến hành tu luyện. Nhưng hôm nay quả thực hắn rất khó tập trung, nói chuyện với Liễu Thanh Nghi xong hắn có hai chuyện cứ ám ảnh ở trong đầu. Lưu Phong suy nghĩ không biết nên hay không dựa vào kinh nghiệm và tri thức ở kiếp trước để trở thành một đại văn hào. Trở thành đại văn hào thì lại có chút hơi miễn cưỡng. Mặc dù hắn nhớ rất kỹ tri thức ở kiếp trước thế nhưng xét về tính lâu dài thì cũng không phải là kế sách hay. Hay là mở Túc đạo quán, chuyên xoa bóp bàn chân. Xem ra cũng không ổn. Thời đại này người bình thường phải từ ba đến năm ngày mới tẩy rửa bàn chân một lần. Ài, tất cả cứ phải từ từ suy nghĩ đã. Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống như thế này thì hắn cũng không thấy thích thú lắm. Tuy nói hắn là tu chân đệ tử, hơn nữa còn là thiếu gia của Phượng viên thế nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là hư danh. Trước tiên nói về tu chân. Từ ngày tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cho đến nay, cho dù mỗi ngày hắn đều khổ tu, hơn nửa năm cũng chẳng thấy chuyển biến gì. Hắn hoàn toàn không tin tưởng vào công pháp này. Chủ yếu cũng là vì câu nói của Tần Thủy Dao " không tiến tất là thụt lùi" mà hắn vẫn kiên trì tu luyện. Hơn nữa mục đích của tu chân là theo đuổi thiên đạo, cho đến lúc phá toái phi thăng. Cái chuyện này vốn Lưu Phong cũng không ham muốn cho lắm. Hắn chỉ thích được tiêu dao tự tại, vui vẻ thì nổi nhạc trong lòng lên. Hoan hoan hỉ hỉ, không u không sầu. Vì tiêu chí của tu chân là như vậy cho nên Lưu Phong cũng không có tham vọng trở thành thần tiên gì gì đó. Về thân phận Phượng viên thiếu gia thì lại càng khó giữ hơn. Xú ác bà Trương Mỹ Nhân hận hắn vô cùng, chỉ cần có cơ hội tất sẽ phế bỏ gã. Lưu Phong hiểu được nếu muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi. "Nếu lão thiên đã cho ta cơ hội sống lại, vậy thì ta phải nắm thật chặt cơ hội này." Lưu Phong quyết định ngày mai sẽ đi ra ngoài, không chừng có thể sẽ thu được kết quả nào đó.