Lưu Phong hơi khom người, cung kính thi lễ nói: "Hạ quan xin ra mắt Lý đại nhân!" Lưu Phong mặc dù không biết vị lão đại nhân này cuối cùng là ai, nhưng từ thái độ Vương Đức Vọng cho biết, hẳn là vị cao quan chức trọng, liền vội vàng kiến lễ. Lý các lão đối với thái độ khiêm cung của Lưu Phong rất hài lòng, vẻ mặt tươi cười khen ngợi: "Chà, tuổi còn trẻ như vậy, thật là giỏi, không hổ là hậu duệ của tứ cô nương. Nhớ kỹ sau khi trở về cho ta gởi lời hỏi thăm tứ cô nương nhé." Lão già này chắc muốn gặm cỏ non đây, nhìn lão không biết bao nhiêu tuổi rồi, mà còn để ý đến tứ sư tôn của ta. Lưu Phong thấy được lão già này trong lúc nói đến tứ sư tôn vẻ mặt có chút mờ ảo, cảm giác trong lòng hắn đối với lão già này đã bớt đi vài phần thiện cảm. "Thời gian không còn sớm, Vương đại nhân, chúng ta vào đi thôi, nếu không bệ hạ dễ nóng giận lắm." Nói xong, Lý các lão giơ tay mời Vương Đức Vọng vào. Vương Đức Vọng có chút sợ hãi, vội vàng nói: "Các lão khách khí quá, xin mời người đi trước." Lý các lão mỉm cười, cũng không khách khí, bước đi nhanh về phía trước. Không giống với tưởng tượng, hoàng điện của Hoa Hạ đế quốc so với cung điện trong lịch sử Trung Hoa thời cổ đại mà Lưu Phong thấy trên ti vi ở kiếp trước không giống nhau, trong đại điện rất là xa hoa, có tám cái cột cực kỳ to lớn, ba người ôm không xuể, có điêu khắc hình rồng bằng bạch ngọc. Trên đó còn có điêu khắc những họa đồ rất xinh đẹp, thập phần tinh xảo, mặt trước còn có long-phượng trông rất sống động, làm cho người ta có cảm giác chúng nó như đang bay lượng trong không trung. Hai bên đại điện là một cái bàn thật dài, trên bàn đầy những loại mỹ vị giai hào, các thức ăn, các loại thủy quả thật đa dạng, trong không trung tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn. Sự bố trí này thật xa hoa, đắt tiền, thật có khí khái hoàng gia, hoàng điện thật ra rất lớn, mặc dù giờ phút này đã chứa mấy trăm người, nhưng thật ra vẫn không thấy chen chúc, mà rất thoáng. Cao cao tại thượng ở chính giữa là ngai vàng hoàng kim long y, phát ra một cỗ khí thế đế vương trang nghiêm Hoa Hạ đại đế và Mã hoàng hậu còn chưa tới, trong đại điện hoàng tộc, quý tộc, quan viên cũng nhân cơ hội này kết giao bằng hữu, minh hữu, tiếng nói cười vang lên nhộn nhịp. Lưu Phong thấy Vương Đức Vọng cũng tham gia, không ngừng cùng mọi người chào hỏi, trong miệng liên tục thốt ra những lời khách sáo đối với các đại nhân vật này. Lưu Phong trong lòng không một chút tự nhiên. Mẹ kiếp, rõ ràng chưa gặp qua người nào cả, cũng làm bộ ra vẻ bằng hữu, nhiệt tình trông thật giả tạo, dối trá. "Công tử, Vương đại nhân các ngươi đã tới rồi. Ta còn đang chuẩn bị ra ngoài cửa nghênh đón hai vị đây?" Người vừa nói là Phó Đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Bạch Thọ. Phía sau hắn còn có Đô chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Nguyệt. "Phùng đại nhân, Bạch đại nhân!" Vương Đức Vọng mặc dù lập được chiến công, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là quan viên nhị phẩm của địa phương, đứng trước Cẩm Y Vệ cũng không dám thất lễ. Phùng Nguyệt cười nói: "Vương đại nhân khách khí rồi, lần này ngươi lập công lớn, bệ hạ nhất định sẽ có trọng thưởng, nói không chừng đến lúc đó chức quan còn lớn hơn so với ta." "Ba vị, các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện, ta đi đây một chút." Lưu Phong chính mình vẫn còn chưa thích ứng được vẻ dối trá trong quan trường, xoay người đi khỏi, con mắt ngoại trừ ngắm mỹ vị, chính là bộ ngực to lớn của các tiểu thư, đàn bà xinh đẹp. Trong đại điện, hầu hết mọi phụ nữ đều rất thích kết giao với Lưu Phong, đám đàn bà này đều cố gắng ưỡn ngực, . lướt qua lướt lại gần Lưu Phong, Lưu Phong có chút đắc ý, đó chính là ưu thế của mình. Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị tìm kiếm đối tượng cho đêm nay thì đột nhiên nghe được thái giám trong điện hô to: "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương giá đáo!" Lời này vừa phát ra, trong điện mọi người lập tức im lặng, trong lúc nhất thời đại điện cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động, Lưu Phong thậm chí có thể nghe được tiếng trống ngực của một nữ tử đứng gần bên. "Cung nghênh bệ hạ, nương nương. Chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." thanh âm chỉnh tề đồng loạt vang lên tại đại điện Hoa Hạ đại đế. Mặc dù nhiều người như vậy nhưng không có một chút tạp âm, không khỏi làm cho Lưu Phong có chút ngạc nhiên. Lưu Phong một mặt học hỏi cách khom người thi lễ, một mặt ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát Hoa Hạ đại đế và Mã hoàng hậu. Hoa Hạ đại đế mặc dù đã gần xuống mồ, nhưng vóc người cao ngất, sắc mặt như ngọc, một thân vận hòang kim long bào, kim bích huy hoàng, trên người mang đầy kỳ trân dị bảo, bên hông là cái đai xanh biếc hình rồng, ngọc đái thật lớn, cái trán cao rộng biểu hiện hắn rất thông minh và có khí phách. Đôi ngươi như hắc bảo thạch, nhìn thật thâm thúy, trong lúc đó như bắn ra tinh mang, y phục cực kỳ sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên ngón tay ngọc mang một chiếc nhẫn long đầu giới chỉ màu vàng lạt. Bên cạnh lão chính là Mã hoàng hậu, mặc dù tuổi đã cao, nhưng vì hằng ngày thường xuyên bảo dưỡng, nên Mã hoàng hậu nhìn qua cũng không giống lão thái bà, chỉ thấy thần sắc uy nghi, làm người khác kính cẩn. Miệng mỉm cười rất hiền lành, đôn hậu làm cho đáy lòng người ta có cảm giác ấm áp, thân thiện. Bên người Mã hoàng hậu còn có một vị mỹ phụ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, chỉ thấy nàng thần thái buồn bã động lòng người, đôi mắt như thu thủy, chớp động những tia sáng kỳ dị. Nàng vận thất sắc hoa phục, đai lưng bằng lụa, làm cho dáng vẻ càng thêm lả lướt, động lòng. Thân thể mềm mại, phía trên đầu lại cắm một kim trâm hình phượng hoàng càng làm tăng thêm vẻ băng thanh ngọc khiết, khí chất cực kỳ cao quý, xinh đẹp mà người thường không bao giờ có được. "Thái tử phi?" Mặc dù cho tới bây giờ chưa có gặp mặt qua người này, nhưng dựa vào trí nhớ của Chu Phong, chính là người đàn bà dồn hắn vào chổ chết, Lưu Phong trong nháy mắt đoán ra được thân phận vị mỹ phụ xinh đẹp này, chính là xà hạt độc phụ. "Mau mau cúi đầu." Phùng Nguyệt tựa hồ cảm thấy được sự bất thường của Lưu Phong, vộ vàng dùng khuỷa tay huých nhẹ hắn một chút, lên tiếng nhắc nhở. Nghĩ Lưu Phong lớn mật như vậy, dám nhìn kỹ bệ hạ cùng nương nương, nếu bị phát hiện, tuyệt đối đáng bị khép vào tử tội. Phùng Nguyệt có chút giật mình, Lưu Phong lần đầu tiên diện kiến bệ hạ, lần đầu tiên đứng trước đại điện, theo lý hẳn là rất lo lắng, khẩn trương. Nhưng giờ xem bộ dáng của hắn, chẳng những không có khẩn trương mà ngược lại, còn dám giương mắt can đảm nhìn kỹ bệ hạ và nương nương, thật sự là không thể ngờ tới. "Nhân tài, tuyệt đối là nhân tài." Khí độ của Lưu Phong làm cho Phùng Nguyệt cũng phải âm thầm tán tụng. Đáng tiếc, hắn cũng không biết thân phận thật sự của Lưu Phong. Một người sinh tại xã hội tiên tiến, sinh trưởng ở thời hiện đại, làm sao có tư tưởng giống người cổ đại được, dĩ nhiên đối với vị đế vương này sự kính trọng cũng không giống nhau. Lưu Phong nao nao, vội vàng cúi đầu, mặc dù hắn cũng không quan tâm, nhưng dù sao cũng không phải là không quan tâm đến Hoa Hạ đại đế, dù gì cũng để tránh những phiền phức không đáng. "Ha. ha. hôm nay rốt cuộc cũng là ngày tốt." Hoa Hạ đại đế mỉm cười, khoát tay nói: "Hôm nay là yến hội mừng công, không phải triều hội, mọi người không cần khẩn trương, tùy ý ngồi xuống đi." "Phó soái tiễu phỉ Lưu Phong đâu? Để cho trẩm nhìn một chút vị anh hùng hào kiệt này?" Ánh mắt Hoa Hạ đại đế chuyển về bốn hướng, tựa hồ như muốn trong đám người tìm ra Lưu Phong. Ngay khi Lưu Phong còn đang sững sờ thì Phùng Nguyệt từ phía sau đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: "Bệ hạ gọi ngươi kìa" Bị người nào đẩy mạnh một cái, đang muốn mở miệng chửi to, lại cảm giác được hình như đang có một ánh mắt sắc bén quét về chính mình. "Ngươi chính là tiễu phỉ phó soái Lưu Phong?" Hoa hạ đại đế nhìn Lưu Phong có chút hứng thú, mỉm cười hỏi. "Bái kiến bệ hạ, Chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc hoa hạ đế quốc thiên thu vạn đại, nhất thống thiên hạ, viễn viễn cường thịnh!" Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng cung kính hành lễ. Ngay lập tức những từ bái lễ nghe từ Nhật Nguyệt Thần Giáo dùng để vỗ mông ngựa phun ra. "Ha. ha. !" Hoa hạ đại đế tựa hồ rất thích lời nói của Lưu Phong, cười lớn một tiếng đứng lên nói: "Hảo, hảo, Thiên thu vạn đại, nhất thống thiên hạ, vĩnh viễn cường thịnh. Hay, vì một câu đế quốc thiên thu vạn đại, mọi người cụng một chén." Mọi ánh mắt như đổ dồn vào Lưu Phong. Nói thật, mặc dù đã sống tại đây lâu như vậy, nhưng Lưu Phong vẫn không thể nào thích cái xã hội ăn thịt người này. Mọi người trong lúc nâng chén, Hoa hạ đại đế cười nói với Lưu Phong: "Lưu Phong ngươi lần này có công lớn, trẩm đương nhiên sẽ trọng thưởng" Nói vòng vo nữa ngày rốt cuộc cũng chuyển vào chánh đề rồi, Lưu Phong có chút kích động, kim tiền, mỹ nữ, quyền lợi, . cũng sẽ đến rồi. "Ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?" Lưu Phong cố gắng bình tỉnh trở lại, miệng thốt ra lời khiêm tốn nói: "Thân là người của đế quốc, có thể vì bệ hạ, đế quốc công hiến là nghĩa vụ, cũng là vinh hạnh của thần. Lần này trừ tiễu phỉ không nhục sứ mạng, thật sự không dám cầu xin bệ hạ ban thưởng" Mặc dù Lưu Phong cũng biết được lời nói của mình là dối trá, nhưng là điều nên làm. Căn cứ vào kinh nghiệm xem cổ trang tại kiếp trước, đế vương mỗi người đều có hắc tâm mong muốn mọi người đều phải vô tư phụng hiến. Quả nhiên, Hoa Hạ đại đế nghe xong, trong lòng mừng rỡ, âm thầm khen ngợi Lưu Phong, hảo cảm đối với hắn tăng lên 180 độ. "Lưu ái khanh, mau mau bình thân" Hoa Hạ đại đế trầm giọng nói: "Đế quốc luôn luôn thưởng phạt phân minh, ngươi lần này xông vào địch doanh chém địch giết tướng, công lớn như thế há có thể không thưởng. hãy nói ngươi có yêu cầu gì?" Yêu cầu? Đương nhiên là kim tiền nhiều hơn, mỹ nữ nhiều hơn, quyền thế lớn hơn. Đáng tiếc, lời này Lưu Phong chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra ngoài miệng. Dọc đường, Vương Đức Vọng đã sớm dặn dò trước. "Bệ hạ, thần hiểu được làm việc cho đế quốc là vinh hạnh của thần, thật sự không dám cầu thêm ban thưởng gì" Lời dối trá thốt ra Lưu Phong cũng có chút đỏ mặt, nhưng không thể không nói. Mặc dù ai cũng biết là hắn đang diễn trò, nhưng cũng phải diễn. "Tuổi còn trẻ đã hiểu được đạo tiến thoái như vậy, hảo, thật không hổ là người do lão Thiên Sư tiến cử." Hoa hạ đại đế trong lòng vô cùng vui vẻ.