Đình nhi quay đầu đi, lạnh nhạt nói: "Sư huynh, chuyện của chúng tôi, không cần ngươi can thiệp, ta và đệ đệ còn có một số việc, ngươi trước tiên trở về đi." "Đúng vậy, trở về đi." Lưu Phong cười nói: "Đại tượng huynh, chúng ta bề bộn công việc, không có thời gian hầu chuyện ngươi, hay là ngươi trở về trước đi. Ngày sau có cơ hội ta và Đình Nhi mời ngươi ăn cơm" Thiên Tâm lựa giận xung thiên, nhưng lại không cách nào phát tác được, đành phải nén giận nói: "Không được, ta không thể đi, đạo đức sư thúc đã dặn bảo ta phải đi theo Đình Nhi sư muội, bảo vệ an nguy, để tránh cho những hạng tiểu nhân làm hại" Mẹ kiếp, còn không phải đang ám chỉ ta sao? Lưu Phong cười lạnh một tiếng, trước mặt Thiên Tâm đặt tay lên đồn bộ Đình Nhi, ánh mắt khiêu khích nhìn Thiên Tâm. Mẹ kiếp, lão tử ngươi sờ nè, Đình Nhi tỷ tỷ nguyện ý, ngươi làm gì được nào. Thiên Tâm con mắt như phát hỏa, đang muốn phát tác, nhưng lại không nghĩ Đình Nhi đã bỏ tay Lưu Phong ra, cười mắng: "Đệ đệ, ngươi thật là xấu, đang có ngoại nhân ở đây, ngươi thế nào lại làm như vậy." "Ha. ha. chúng ta không nên làm trước mặt ngoại nhân" Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Đình tỷ tỷ, không bằng chúng ta vào nhà, cùng xem xét, phân tích xem sát thủ đến đây cuối cùng là ai" "Được" Đình nhi nghe Lưu Phong năm lần bảy lượt bị ám sát, trong lòng cũng gấp rút vạn phần, tự nhiên sẽ không tự tuyệt. "Sư huynh, ngươi đi về trước đi" Đi vài bước, Đình Nhi quay đầu lại, hướng Thiên Tâm nói: "Buổi chiều ta sẽ trở về giải trình rõ cho sư thúc" "Đại tượng huynh. Xin tự tiện, ta không tiễn" Xoay ngươi, Lưu Phong lại đặt tay lên đồn bộ của Đình Nhi, Thiên Tâm nuốt một ngụm nước miếng, ghen ghét vô cùng, vội vàng xoay người rời đi. Hắn muốn tìm đạo đức chân nhân lại đây, đề phòng trường hợp nàng cùng nam nhân này lên giường với nhau. Đình Nhi đi theo Lưu Phong tới cửa phòng hắn, đã bị hắn ôm chặt lấy, thành thật nói: "Đình tỷ tỷ, nàng nhìn ta nè." Đình Nhi ngẫng đầu liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt lóe lên một ngọn lửa, cũng không biết là gì, trong lòng run lên, có chút sợ hãi"Đệ đệ, ngươi muốn làm gì." Lưu Phong cũng không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Đình Nhi hơn nữa, cảm thụ hơi thở nam nhân trên người, thân thể mềm mại của Đình Nhi khẽ run lên, lại hỏi"đệ đệ, ngươi. muốn. làm. gì." "Hôn. !" Không đợi Đình Nhi nói thêm lời nào nữa, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã bị cái miệng rộng lớn tham lam của Lưu Phong lắp đầy, Đình Nhi chỉ cảm thấy trong đầu một luồng nhiệt khí, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời. Một lúc lâu, hai người mới tách ra, Đình Nhi tâm tình yên lặng, con ngươi xinh đẹp lắng nhìn Lưu Phong, đôi mắt có một giòng nước mắt đang rơi xuống, buồn bả nói: "Ngươi là đại bại hoại, đại sắc lang, trong lòng chỉ biết làm chuyện xấu, ta." Đình Nhi giãy giụa rời khỏi ngực Lưu Phong, xong lại bị song chưởng của hắn gắt gao ôm chặt, một chút cũng không thể động đậy. "Đình tỷ tỷ, xin lỗi, ta không nên mạnh bạo với nàng như vậy, ta cũng không khống chế được bản thân. Ta thích nàng, ta rất yêu nàng" Đây là lần đầu tiên Lưu Phong biểu lộ tình cảm với Đình Nhi. Đình Nhi nghe vậy trong lòng mềm nhũng, đôi mắt đang rưng rưng cũng bừng sáng lên, hai tay chủ động đặt ở ngực Lưu Phong nói: "Đệ đệ, tỷ tỷ cũng thích ngươi. Mỗi ngày không có ngươi bên cạnh ta cũng đều nhớ đến ngươi, lúc nào cũng muốn sớm gặp mặt ngươi." Nghe tâm sự nữ nhân, trong lòng Lưu Phong lại dâng lên một tia ấm áp, ôm chặt lấy nữ tử trong lòng, đôi môi lại tham lam nuốt lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Lần này Đình Nhi có vẻ rất chủ động, thậm chí còn thử đem lưỡi chủ động tìm kiếm trong miệng nam nhân, chỉ là động tác có chút thô sơ, Lưu Phong vội vàng dẫn đạo đàn bà, đầu lưỡi hai người lại dây dưa, quấn quít với nhau. Rốt cuộc, bởi vị thiếu dưỡng khí, Lưu Phong đành phải buông tha nàng, nhưng hắn vẫn luyến tiếc, liếm môi nói: "Đình tỷ tỷ, môi của nàng thật thơm." Đình Nhi nghe vậy mắc cỡ, sắc mặt đỏ bừng, dụi mặt vào lồng ngực hắn, không dám ngẫng đầu lên, tay phải nhẹ nhàng vòng qua hông hắn nói: "Ngươi là người xấu, chỉ biết khi dễ ta, chiếm tiện nghi của ta" "đệ đệ, ngươi nói ngươi thật sự thích ta sao?" Đình nhi đột nhiên hỏi"nếu ngươi thật sự thích ta, tại sao còn muốn kiếm nhiều đàn bà như vậy, chẳng lẻ ngươi không thể thích chỉ một mình ta thôi sao?" Lưu Phong nao nao, nhưng không biết giải thích như thế nào. Công tâm mà nói, yêu cầu của Đình Nhi rất hợp lý. Tình yêu đều là ích kỷ, không một ai muốn cùng ngươi khác chia sẽ tình yêu. Lưu Phong đến từ xã hội hiện đại, kiếp trước hắn mặc dù có chút háo sắc, nhưng chỉ là xem trên ti vi, sách vở mà thôi, cho tới bây giờ hắn vẫn không nghĩ đến bản thân mình lại có thể có nhiều đàn bà như vậy. Hoa tâm kỳ thật là từ khi Vân Mộng Trạch, tới Giang Nam mới dần dần hình thành. Thật sự là ứng với câu nói nam nhân có tiền đều biến thành đồi bại. theo sự nghiệp phát triển, đường quan vận hanh thông, Lưu Phong càng hiểu được chính mình cũng có rất nhiều đàn bà. hôm nay đột nhiên bị Đình Nhi hỏi tới, Lưu Phong mới phát hiện chính mình đã thay đổi. Nhưng mà đã muộn, người muốn hắn có thể bỏ rơi Liễu Thanh Nghi hoặc Ân Tố Tố sao, hắn thật làm không được, nói thật trong lòng hắn hai người đàn bà hắn đều thích như nhau. Mặc dù ý nghĩ đó có chút vô sĩ, nhưng sự thật là như thế. Đình Nhi thấy Lưu Phong không nói gì, tiếp tục hỏi tới"Nghe nói ngươi cùng nha hoàn ở chung một phòng, ngủ chung một chổ có phải không?" Nhớ tới Lưu Phong cùng đàn bà hoan ái một chổ, cặp mắt xinh đẹp của Đình nhi lại long lanh nước mắt. "Đình tỷ tỷ, người nghe ai nói vậy?" Lưu Phong tức giận đến cắn răng, nếu hắn biết là ai tiết lộ bí mật của hắn, hắn nhất định cắn chết người đó. "Là Thiên Tâm sư huynh nói: "Đình Nhi thành thật trả lời, nàng nghe Lưu Phong hỏi cũng không giấu giếm, đem tên Thiên Tâm nói ra. Mẹ kiếp, quả nhiên cũng là đại tượng huynh. Mẹ kiếp, xem ra ta có thời gian phải cùng đại tượng huynh nói chuyện mới được. "Đình tỷ tỷ, nàng đừng nghe những lời đồn nhảm này. Nàng biết, ta thích nàng, từ lúc chúng ta tại hàn đàm quen biết nhau, tâm của ta đối với nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi" Lưu Phong nói lời này không phải giả, Đình Nhi quả thật là người đầu tiên kể từ lúc linh hồn hắn xuyên qua thế giới này, là người đàn bà đầu tiên làm hắn động tâm. Hơn nữa dung mạo của nàng so với nữ tử hắn quen tại kiếp trước thập phần giống nhau, cho nên Lưu Phong đối với nàng đều có một loại cảm tình không giống với các người khác. Đình Nhi buồn bả nói: "Đệ đệ, người cùng những đàn bà khác, cũng đều nói những lời này phải không? Ta không biết thật sự cuối cùng trong lòng ngươi lời nói thật là như thế nào?" Đình nhi nói những lời này có chút bực bội với Lưu Phong. Lưu Phong giơ tay lên đầu, nghiêm nghị nói: "Đình tỷ tỷ, bất kể là nàng tin hay không, tóm lại ta nói trong tâm ta luôn thích nàng, luôn yêu nàng đó là sự thật" Đình Nhi nghe vậy sắc mặt có chút hoãn hòa, nhưng là vẫn thở dài một tiếng, buồn bả nói: "Ta tin tưởng ngươi yêu ta là sự thật, nhưng ta cũng biết ngươi cũng yêu các nàng khác, không phải vậy sao?" Lưu Phong nao nao, đình Nhi nói đến việc này, hắn không biết giải thích thế nào, không thể phủ nhận sự phân tích của Đình Nhi là đúng, Lưu Phong yêu nàng, cũng yêu Liễu Thanh Nghi và Ân Tố Tố. Ba đàn bà này trong lòng hắn địa vị giống nhau, thiếu một người nào đó cũng không được. Lưu Phong rất muốn nói cho Đình Nhi biết hắn yêu cả ba. Nhưng cũng hiểu được nói như vậy có chút vô sĩ. "Đệ đệ, nói đi, sao ngươi không nói gì cả, có phải đều bị ta nói trúng cả đúng không?" Đình Nhi có chút tức giận hỏi"Được rồi, ta còn nghe nói ngươi cùng thiên kim của Tổng Đốc Phủ đã động phòng rồi? Nói như vậy ta chỉ có thể là nữ nhân thứ ba của ngươi thôi, phải không?" "Không phải, không phải như thế, . tuyệt đối không phải người thứ ba." Đình Nhi hừ một tiếng nói: "Thiên Tâm sư huynh cũng đã nói cho ta biết hết rồi, ngươi không phải muốn nói ta nói xạo ư?" "Ta thật bị oan." Sự thật Lưu Phong quả cũng có chút oan uổng, ngoại trừ Tố Tố và Liễu Thanh Nghi, còn có Tố Nương, Kim Vận phu nhân, cẩn thận tính toán thì Đình Nhi hẳn là thứ năm. Đương nhiên chuyện này không thể để cho Đình Nhi biết được. "Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, nàng là ngươi đàn bà đầu tiên mà ta thích, người đầu tiên ta khắc ghi vào trong tâm, bất luận là lúc nào người đầu tiên ta nghĩ đến cũng là nàng" Lưu Phong giơ tay lên trời thề, chỉ còn thiếu một chút Đình Nhi hừ một tiếng, hung hăng đánh một cái vào ngực Lưu Phong nói: "Ngươi chỉ nói những lời bại hoại, ta không biết có nên tin tưởng những gì ngươi nói hay không nữa" Lưu Phong hít một hơi nói: "Đình tỷ tỷ, nàng nói như vậy, ta biết được rất đau khổ. Nhớ lại những tháng ngày tại hàn đàm, khi đó mặc dù chúng ta quen biết không lâu, nhưng vẫn là rất tín nhiệm lẫn nhau, mỗi lần có chuyện không vui cũng đều nói cho đối phương nghe. khi đó thật tốt. Không thể nghĩ đến. bây giờ nàng đã không còn. tin tưởng ta." Lưu Phong thở dài một tiếng, khiến cho Đình Nhi có chút mềm lòng"đệ đệ, không phải đệ đệ không tin ngươi, chỉ là ngươi." Nói đến đây, Đình Nhi tựa hồ lại có chút tức giận, nàng hung hăng liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, tức giận nói: "Đều tại ngươi, ngươi từ khi rời khỏi vân mộng trạch, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, có ta còn chưa đủ, bây giờ lại có thêm nha hoàn, thiên kim tiểu thử. ngươi còn muốn trêu chọc bao nhiêu nữ tử con gái nữa. ?" Lưu Phong than nhẹ, có chút xấu hổ nói: "Đình tỷ tỷ, kỳ thật. mà nói. ta có khuyết điểm trí mạng. đó chính là bác ái quá mức. Trước kia ta không có nhận biết được khuyết điểm này, cho nên trêu chọc vài nữ tử. Bây giờ có lời tỷ tỷ chỉ dạy, ta khắc sâu vào trong lòng, biết rõ khuyết điểm của bản thân. Ta từ nay về sau sẽ cố gắng sửa sai, tranh thủ sớm ngày khắc phục. Hy vọng tỷ tỷ giám đốc ta, khuyên bảo ta. nhưng những chuyện đã trở thành sự thật, ta cũng không có cách nào. Đình tỷ tỷ, ta cũng biết tình yêu là ích kỷ, nhưng ta biết bản thân đối với đàn bà như nàng mà nói là không công bằng. Nhưng ta bây giờ không thể không có hai người bọn họ. Nếu Đình tỷ tỷ bởi vì ta bác ái mà bỏ ta, ta không thể làm gì khác hơn là đành tìm chết. Thật không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có nàng sẽ thống khổ cỡ nào, nếu suốt đời thống khổ, không bằng ta chết đi cho rồi." Đình Nhi nao nao nói: "đệ đệ, nếu ta không yêu ngươi, ngươi thật sự chọn lấy cái chết sao?" Lưu Phong rất thành thật gật đầu nói: "Không sai, ta thật sự kh6ong dám tưởng tượng đến cuộc sống không có nàng. Nếu Đình tỷ tỷ không tin tình yêu ta đối với nàng, ta chỉ có cách chết để chứng minh. Ta sẽ moi tim cho nàng xem, tuyệt đối là hồng tâm, là ái tâm." Đình Nhi chăm chú nghe Lưu Phong nói xong, biết địa vị của nàng trong lòng Lưu Phong, không khỏi nhịn được có chút vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, ai biết có đúng như vậy hay không?" Lưu Phong âm thầm kinh hãi, đưa tay sờ sờ trán đang toát mồ hôi lạnh, thật tốt a, thiếu chút nữa là ứng phó không nổi rồi, sự thật đã chứng minh, đàn bà nào cũng thích nghe những lời ngọt ngào. Đình tỷ tỷ, ta nói toàn bộ đều là sự thật, nếu phàm có một câu nào là dối trá, ta xin bị thiên lôi." Lưu Phong nhớ đến lời thề ở kiếp trước, hôm nay nóng nảy, thói quen phát thệ nổi lên. Nhưng Đình Nhi nghe như vậy vội vàng lấy tay che miệng Lưu Phong, gấp rút nói: "Đệ đệ ngốc, ai kêu ngươi phát thệ độc như vậy. Sau này ta không cho phép ngươi được phát độc thệ như vậy." Lưu Phong cũng không biết thời kỳ này, người thường cũng được, người tu chân cũng vậy, sẽ không dễ dàng phát thệ. Bởi vì thông thường mà nói, lời thề rất là linh nghiệm. Lưu Phong chỉ là thuận miệng mà nói, trong đầu óc đều theo chủ nghĩa khoa học, đối với lời thề không bao giờ tin tưởng. Mặc dù hắn là người tư chân, mang theo tu vi, nhưng vẫn không tin lời thề linh nghiệm, bởi vậy mới dám ra thủ đoạn lừa gạt nữ tử bằng lời thề như vậy. "Đình tỷ tỷ, ta cũng nghe lời nàng, nàng nói không thề, ta sẽ không thề" Lưu Phong âm thầm bật cười, đối với lời thề của nam nhân, bất kể kiếp trước hay kiếp này, phản ứng của đàn bà đều rất giống nhau. Các nàng đều không tin ở những lời thề này những cũng không hy vọng nam nhân mà mình yêu gặp phải bất kỳ bất trắc gì, đương nhiên Lưu Phong không quên rằng nữ tử ở kiếp trước có lẽ không tin lời thề, nhưng là Đình Nhi rất tin tưởng, cho nên trong lúc Lưu Phong phát thệ, Đình Nhi hoàn toàn tin tưởng ở Lưu Phong. "Đình tỷ tỷ, nàng không giận ta nữa sao? Thật tốt quá, để cho Đệ Đệ hôn nàng một cái" thấy Đình Nhi lộ ra vẻ mặt tươi cười, Lưu Phong cuối cùng đưa tay ôm nàng một cái. Đình Nhi cũng không cự tuyệt, tùy ý để Lưu Phong ôm lấy, cảm thụ niềm hạnh phúc. "A. !" Lúc này, Đình Nhi đột nhiên kinh hô một tiếng, sắc mặt có chút đỏ hồng, dịu dàng nói: "Đệ đệ, ngươi định là gì ta?" Lưu Phong sửng sốt, cúi đầu vừa nhìn lập tức hiểu ra, nguyên lại bổng bổng đã cương cứng lên, trách không được cô gái này lại ngượng ngùng không thôi. "Không có việc gì, chỉ là vũ khí bí mật của ta thôi, là Nhất Trụ Kình Thiên" Lưu Phong vô sĩ giải thích "Người xấu, ngươi là đại sắc lang." Đình Nhi mặt xấu hổ, thân thể run nhè nhẹ, cười mắng: "Phôi đản, ngươi chính là phôi đản, cái gì là vũ khí bí mật, . ngươi cho là ta ngu ngốc. à." Phôi đản? Lưu Phong cười hắc hắc, trong lòng thầm nghĩ, sau này sẽ cho nàng biết diệu dụng của nói, sẽ cho nàng biết nó là đồ vật tốt như thế nào. "Đệ đệ, chúng ta không nên làm như vậy." Có lẽ cảm giác được Lưu Phong có chút khác thường, Đình Nhi hô hấp có chút dồn dập, hai gò bồng đảo cao ngất theo hơi thở dồn dập của nàng phập phồng lên xuống, run rẩy, cử động nhất tay nhấc chân của nàng giờ đây tỏa ra thần kỳ vô cùng dụ hoặc.