Lưu Phong trầm tư một chút nói: "Theo ý kiến của phu nhân, ta bây giờ nên làm gì?". "Ngồi yên xem động tĩnh!" Kim Vận phu nhân dứt khoát hạ thân thể xuống tiểu đệ đệ của Lưu Phong, một mặt dùng tay vuốt ve, một mặt cùng Lưu Phong nói chuyện. "Nếu bệ hạ muốn ta xử lý chuyện Hộ Bộ, vậy ta còn có thể ngồi yên xem động tĩnh sao?" Lưu Phong đối với lời nói của Kim Vận phu nhân có chút khó hiểu. "Sẽ không!" Kim Vận Phu Nhân lại vươn lưỡi ra liếm tiểu đệ đệ của Lưu Phong một cái, giơ tay sờ mặt Lưu Phong nói: "Bệ hạ là người thông minh, hắn sẽ không làm như vậy. Hắn dám chắc sẽ cho ngươi thời gian, ít nhất cũng chờ cho ngươi ở kinh đô có căn cơ vững chắc, mới có thể giao việc cho ngươi". "Được rồi phu nhân, người có biết Nguyệt Ngạc phu nhân không?" Lưu Phong đột nhiên hỏi. Kim Vận phu nhân đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Công tử, có đúng là ngươi đã gặp qua Nguyệt Ngạc không, nàng có hỏi ngươi chuyện gì sao?" "Đúng vậy." Lưu Phong gật đầu cười nói: "Các ngươi quan hệ thật tốt a." "Đương nhiên, chúng ta tựa như tỷ muội song sinh". Kim Vận phu nhân thẹn thùng nói: "Chuyện ta nói với nàng ta, ngươi đừng nên lưu tâm nhé." "Đương nhiên là không". Lưu Phong lạnh nhạt cười, thủy chung hắn nhìn không ra trên mặt Kim Vận phu nhân có biểu hiện gì. Thư phòng hoàng cung đều là sáng mở tối đóng, hiện lại vừa mở, là nơi đại thần lui tới để nghị bàn đại sự. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Hoa Hạ đại đế sắc mặt tức giận, ngoài ra còn có một bóng đen bí mật thần bí. "Phanh!" Một âm thanh vang lên, Hoa Hạ đại đế phát tác nổi tức giận, một chưởng đập mạnh lên bàn, lãnh giọng nói: "Triều đình lớn như vậy, mà không có một ai có thể phân ưu giải quyết khó khăn cho trẫm." Hoa Hạ đại đế gần đây đang lo lắng chuyện viễn chinh và lương thảo. Vốn hắn nghĩ trước tiên chỉ cần điều động Hộ Bộ Hoàng thương, rồi từ đó nghĩ ra biện pháp. Ai dè hôm nay triệu tập tám vị đại thần tới mà không ai nghĩ ra được biện pháp gì hay cả. Càng làm cho hắn tức giận hơn chính là chuyện tại Hộ Bộ so với hắn nghĩ còn nghiêm trọng và phức tạp hơn nhiều. Vốn hắn muốn cho Lưu Phong nhanh chóng giải quyết chuyện Hộ Bộ, bây giờ nhìn lại tình huống, việc này phải tạm hoãn lại, tối thiểu cũng phải để cho Lưu Phong có vị thế vững chắc tại kinh đô đã. Nếu không, chỉ sợ giao Hộ Bộ cũng không có triển vọng gì. Theo báo cáo của một vài quan viên hôm nay, muốn chuyện Hộ Bộ tốt nhất là không nên điều tra, nếu không sẽ làm rối loạn triều chánh, lúc đó chỉ sợ mọi chuyện xấu thêm. Hoa Hạ đại đế liền nổi giận, nhưng trong lòng cũng không khỏi bội phục thủ đoạn của Đông cung. Liên tiếp mấy năm tiếp quản Hộ Bộ, việc kinh doanh không hề đi lên. Hắn bây giờ thậm chí có chút hối hận lúc đầu bản thân không nên buông tay lĩnh vực trọng yếu này. Bây giờ muốn viễn chinh, ngay cả quân hướng đều không có đủ. "Đông cung thật nghĩ rằng Trẫm sẽ không động đến chúng sao?" Hoa Hạ đại đế cau mày, lạnh lùng nói. Bóng đen lắc đầu, thở dài nói: "Bệ hạ, việc đã đến nước này, người nổi giận cũng không giải quyết được chuyện gì, việc trọng yếu là chúng ta nên nghĩ làm sao để giải quyết đi?" "Giải quyết như thế nào? Ngươi nói ta nên xử lý như thế nào?" Hoa Hạ đại đế có chút tự giễu cợt"Lúc đầu ta hy vọng đem Hộ Bộ giao cho Đông Cung, ta hy vọng tài năng của Đông Cung sẽ làm Hộ Bộ phát triển cao hơn, ai ngờ bây giờ lại tay trắng. Đông cung lá gan quả thật rất lớn, dám đương nhiên đem Hộ Bộ của hoàng gia biến thành của tư." Bóng đen thở dài nói: "Vấn đề. nằm ở. đàn bà kia." Hoa Hạ đại đế chậm rãi nhắm mắt lại"Đúng vậy, việc này dám chắc đều là chủ ý của Điềm nhi, theo tính cách của Tôn nhi, chắc hẳn sẽ không dám làm ra việc này". "Ý tứ của bệ hạ bây giờ muốn giải quyết thế nào?" bóng đen đột nhiên hỏi: "Nếu thật sự điều tra toàn bộ chân tướng Hộ Bộ, địa vị Đông Cung sẽ khó giữ, đến lúc đó Yến Vương bên kia dám chắc sẽ thừa cơ sanh sự". "Chuyện này ta cũng biết" Hoa Hạ đại đế thở dài một tiếng nói: "Nếu không tra, thì làm sao lấy quân lương đâu để đại quân viễn chinh? Hẳn ngươi cũng biết, tâm nguyên bình sinh của trẫm là dẹp loạn Phù Tang và Cao Lệ. Nếu không làm được, cho dù chết ta cũng không nhắm mắt." Đông Cung mấy năm nay quản lý Hộ Bộ, chính là biến của công thành của tư, cho dù người tra ra, cũng vị tất đã có kết quả theo ý muốn". Bóng đen nhẹ giọng nói: "Theo ta thấy, chuyện này người phải thật cẩn thận". Hoa Hạ đại đế nao nao, nhíu mày hỏi: "Bất kể nói như thế nào, Hộ Bộ vẫn phải điều tra, nếu không kế hoạch viễn chinh của ta phải phá sản sao. Về phần điều tra Hộ Bộ sẽ khiến cho bứt dây động rừng, ta sẽ nghĩ biện pháp khác." "Bệ hạ, chuyện này ta vẫn không rõ, vì sao trong khoảng thời gian này người lại quyết định động binh, chẳng lẽ người lại có ý nghĩ đặc biệt gì?" Bóng đen không hiểu được, liền hỏi. Hoa Hạ đại đế thở dài một tiếng"Nếu lão Thiên Sư còn sống, có lẽ chuyện này đã có thể giải quyết. đáng tiếc. bây giờ ta cũng không biết nên làm gì bây giờ." "Mấu chốt là thái độ của bệ hạ đối với Hoàng Thái Tôn" Bóng đen trầm tư nói: "Bệ hạ thật sự tin tưởng sự hoài nghi của sư huynh sao?" "Đương nhiên" Hoa Hạ đại đế ánh mắt đảo qua, nhìn bóng đen rồi trầm giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi lại hoài nghi sự điều tra của Lão Thiên Sư." "Không dám" Bóng đen lạnh nhạt nói: "Ta tự nhiên sẽ không hoài nghi sư huynh. Sư huynh trước khi chết đã truyền tin cho ta, nói cho ta biết nguyên ủy mọi chuyện, ta đã đáp ứng di nguyện của hắn. Bất quá, ta hiểu được chuyện này nếu muốn tra xuất, sợ rằng sẽ liên quan đến một đại âm mưu. Bệ hạ hay là nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi". Hoa Hạ đại đế tựa hồ có chút thống khổ, hơi nhắm mắt lại nói: "Tra ra sao, bất kể có âm mưu gì, bất kể gặp bao nhiêu thống khổ, đều phải tra cho ra. Bất kể như thế nào, Hoa Hạ hoàng tộc tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. "Bệ hạ, có chuyện ta phải thỉnh giáo người một chút, vậy chúng ta có nên mời Lưu Phong gia nhập hay không, sư huynh khi còn sống đối với người này rất tin tưởng. Gần đây ta cũng từng quan sát qua người này, quả thật là thiên tài khó tìm, tâm tư kín đáo, suy nghĩ linh hoạt, tin rằng có hắn gia nhập, chuyện sẽ càng thêm thuận lợi". Bóng đen đột nhiên đề nghị. Hoa hạ đại đế lắc đầu"Chuyện này trước tiên không nên đề cập đến, chỉ ngươi và ta hai người biết là được. Về phần Lưu Phong, tối thiểu phải chờ hắn xử lý xong hết chuyện của Hộ Bộ. Lúc đấy trẫm mới tin tưởng được, rồi mới tính tiếp. Bóng đen gật đầu nói: "Bệ hạ nói cực kỳ chí lí". Sau khi rời khỏi Bá Tước phủ, Lưu Phong trên đường đi tâm tình rất sảng khoái, nghe cũng sướng, nhìn cũng sướng, tóm lại hết thảy đều rất sướng. Khả năng của Kim Vận phu nhân đã vượt quá sự suy đoán của hắn. Tin rằng chỉ cần nắm chặt đàn bà này trong tay, việc phát triển của hắn tại kinh đô dám chắc sẽ thành công. Quay trở lại dịch trạm, trong khi Lưu Phong vốn muốn an bài Hắc Vân làm hộ pháp của hắn, nhân cơ hội để phục dụng Tổ Long Tam Huyền Đan, nhưng lại không nghĩ ra Đình Nhi đã biết được tin tức, đã đến đợi ngoài dịch trạm. "Đệ đệ, ngươi sao tới kinh đô lại không tìm ta?" Lưu Phong nghe vậy, quay lại, chỉ thấy trong sân một người đẹp như thiên tiên, mái tóc đen dài bay phấp phới, một thân tử sam mặc y phục màu vàng nhạt, dải lụa cột tóc phiêu dật bay lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp đang lóe ra một đạo quang mang. "Đình tỷ tỷ. là nàng à. thật tốt quá". Lưu Phong nói xong tiến nhanh lên, ôm lấy Đình Nhi. "Đáng ghét. đáng ghét. , chúng ta vào nhà trước." Đình Nhi tại chốn đông người dù thân mật thế nào, đối với việc ôm ấp này cũng không quen chút nào. Sau khi vào nhà, Lưu Phong cũng đang có ý định. Cười hắc hắc, Lưu Phong nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đình Nhi dẫn nàng đi vào phòng ngủ. Hắc Vân âm thầm kinh ngạc, đã biết vị chủ nhân mình là người phong lưu, đi theo bên người cũng không ít tuyệt sắc mỹ nữ. Hơn nữa, những mỹ nữ này có thân phận cũng không bình thường a. Cũng giống như vị cô nương Đình Nhi hiện tại này mà nói, đương nhiên là tu chân cao thủ, ít nhất Hắc Vân cũng không nắm chắc được có cầm cự được với nàng ta khoảng 10 chiêu hay không. Hai người sau khi vào nhà, dưới sự nhiệt tình của Lưu Phong, Đình Nhi đành phải ngồi xuống giường. "Đệ đệ, nghe nói là ngươi bị Hoa Hạ đại đế triệu kiến vào cung hả? Là vì chuyện của Bộ Hộ phải không?" Đình nhi có chút lo lắng"Gần đây quan viên kinh đô đều bàn tán xôn xao về chuyện này, phỏng chừng Đông cung sẽ nhanh chóng có phản ứng, có thể đối với ngươi có bất lợi". Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "ta bất quá chỉ là một quan viên bình thường, có thể có bao nhiêu quyền hạn đâu, nếu Đông cung thật sự ra tay đối phó ta, chứng tỏ bọn họ có tật giật mình. Đình tỷ tỷ, nàng yên tâm, bằng tu vi của ta bây giờ, tại Hoa Hạ đế quốc này cũng không ai có thể làm ta bị thương đâu". "Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng. Ngươi bản thân nên cẩn thận một chút" Đình nhi ân cần nói. Lưu Phong cười hắc hắc, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Đình nhi: "Đình tỷ tỷ, không bằng chúng ta thành thân đi nha, nàng gả cho ta thì mỗi ngày chúng ta đều ở cùng một chỗ, có nàng, một thê tử tài sắc vẹn toàn như vậy ở bên cạnh chiếu cố ta, tin tưởng việc an toàn của ta dám chắc không vấn đề gì". "Đáng ghét. đáng ghét. Ai muốn gả cho ngươi" Đình Nhi giật tay ra khỏi tay Lưu Phong, sắc mặt hờn giận"Ngươi quay về kinh đô kỳ này là đi tìm mụ. đàn. bà. kia, trong lòng căn bản là không có ta. Ai dám tin tưởng ngươi". Lưu Phong nhất thời ngạc nhiên: "Đình tỷ tỷ, ta đi tìm đàn bà nào? Ta không hiểu ý nàng lắm?" "Ngươi còn muốn dối gạt ta, ngươi vừa rồi không phải vừa từ ở Bá Tước phủ trở về à?"Đình Nhi hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cổ Lưu Phong nói: "Đừng nghĩ dối gạt được ta, trên cổ ngươi không phải còn để lại dấu vết sao?" Lưu Phong theo phản xạ sờ sờ cổ mình, thầm nghĩ Kim Vận phu nhân thật là đáng chết a, không nên để lại trên người mình mấy cái vết son đó chứ. Cái này thật bất hảo a. "Đại sắc lang, đại bại hoại, ngươi là người đã thành thân rồi, còn cư nhiên ở bên ngoài có đàn bà. Xem ra Đạo Đức sư thúc nói không sai, ngươi căn bản không phải là người tốt". Đình Nhi nói xong liền chảy dài hai hàng nước mắt. Trời đất, lão đầu Đạo Đức ngươi. chờ coi có cơ hội. ta nhất định nói phải trái với ngươi.