TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 289: Thân thích tại kinh đô

"Bởi vì ngươi và hắn có quan hệ."

 

Kim Vận phu nhân nói ra câu này thực làm cho Lưu Phong kinh ngạc, mình chính là linh hồn xuyên đến thế giới này, nhập vào một thân thể cô đơn, làm sao có thể có quan hệ với tên rác rưởi kia được chứ?

 

"Phu nhân, ngươi không phải nói đùa đấy chứ? Ta và hắn làm sao có thể là thân thích được?" Lưu Phong nhíu mày hỏi.

 

"Công tử, không cần vội, nghe ta nói đã." Kim Vận phu nhân vũ mị liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Địch gia và Ân gia tại Giang Nam chính là anh em họ. Ngươi là cô gia của phủ Tổng đốc. Nếu xét về vai vế thì ngươi và Địch Nguyên Xuân không phải là có quan hệ thân thích sao?"

 

Thân thích này thật là chó má. Ta kết hôn cũng có thấy lễ vật của tên Địch Nguyên Xuân này đâu. Lưu Phong chép miệng nói: "Vậy cũng coi là thân thích? Ta không cần mối quan hệ thân thích này."

 

"Công tử, chẳng lẽ ngươi đã quên tại Hoa Hạ đế quốc này thì thân tình rất quan trọng sao? Cho dù ngươi không quan tâm thì Ân Nguyên Đạo, Ân quý phi cũng sẽ quan tâm. Nếu ngươi đụng vào Địch Nguyên Xuân thì Ân Nguyên Đạo, Ân quý phi sẽ như thế nào?" Kim Vận phu nhân khẽ phân tích.

 

Lưu Phong sắc mặt tức giận nói: "Nói như vậy thì ta không có biện pháp nào sao?" Nghĩ đến vẻ mặt kiêu ngạo của tên rác rưởi kia, Lưu Phong vẫn còn cảm thấy tức tối, hận không được đánh cho hắn một trận.

 

"Cũng không phải là không có cách." Kim Vận phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi phải thuyết phục được Ân Nguyên Đạo và Ân quý phi đồng ý."

 

Lưu Phong trầm tư một chút, về phía Ân Nguyên Đạo thì không thành vấn đề, nhạc phụ đối với mình tất sẽ không cự tuyệt. Về phần Ân quý phi thì không chắc chắn.

 

Lưu Phong quyết định sẽ tìm cơ hội gặp Ân quý phi. Thứ nhất là ân cần thăm hỏi cô cô, thứ hai là thuyết phục người về chuyện Địch Nguyên Xuân.

 

"Công tử, ta định hỏi ngươi một việc. Khi nào thì ngươi định phát triển Bát Quái báo nghiệp tại kinh đô?" Kim Vận phu nhân vừa hỏi, vừa ép chặt ngực của mình vào lòng hắn.

 

Lưu Phong kinh hãi hỏi: "Ngươi đã biết?"

 

"Đương nhiên." Kim Vận phu nhân cười nói: "Ngày hôm trước ta còn xem qua một bản phát hành tại Giang Nam, nội dung thật là hấp dẫn. Công tử, ta nhận định nếu phát triển tại kinh đô thì dám chắc sẽ tiêu thụ được rất nhiều, nhất là giới quý tộc thượng tầng, các thái thái, các tiểu thư."

 

Lưu Phong trong lòng như mở nhạc, đúng là nữ nhân, ai cũng thích tám. Bất quá hiện tại phát triển báo Bát quái tại kinh đô thì chưa được. Đầu tiên hắn phải xác lập được chỗ đứng tại kinh đô đã, hơn nữa tình báo của hắn tại kinh đô rất yếu nhược, căn bản không thể nào thu thập được tin tức từ các thái thái, tiểu thư.

 

Kim Vận phu nhân tựa như khám phá được băn khoăn của hắn, chủ động nói: "Công tử, không cần lo, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể chuẩn bị tất cả cho ngươi."

 

Lưu Phong trầm tư hỏi: "Ý của phu nhân là."

 

"Ta không có ý gì hết." Kim Vận phu nhân khẽ sục nhẹ bổng bổng của hắn, kiều mỵ nói: "Ta chỉ hy vọng công tử không khách khí, không nên suy nghĩ nhiều. Nếu công tử thích, ta có thể đem hết Bá Tước phủ, giao cho công tử."

 

Lưu Phong cười hì hì nói: "Phu nhân, mặc dù ngươi là quý tộc nhưng cũng là thương nhân, thương nhân chỉ biết coi lợi ích trên hết. Như thế nào lại hào phóng với ta như vậy? Muốn cái gì từ ta?"

 

Kim Vận phu nhân nghe vậy, cố ý dùng sức vũ lộng bổng bổng của hắn mạnh hơn nữa.

Lưu Phong nhíu mày nói: "Ý của phu nhân là muốn ta làm nô lệ tình dục cho nàng ư?"

 

Lưu Phong không phủ nhận mị lực của bản thân với đàn bà rất lớn nhưng hắn chưa bao giờ muốn lợi dụng mị lực này để đạt được mục đích. Mặc dù hắn quan hệ với nàng đầu tiên chính là mượn lực lượng của nàng nhưng cũng chỉ là mượn mà thôi. Sau này sẽ là hợp tác. Chứ hắn không muốn mình biến thành một tên đào mỏ.

 

Hắn chính là mong được hợp tác cùng nàng.

 

Kim Vận phu nhân nghe Lưu Phong nói vậy, cặp mắt khẽ đỏ lên: "Công tử, ngươi xem ta là loại người nào? Ngươi nghĩ rằng ta là loại nữ nhân lăng loan dâm đãng sao? Nếu ta thật sự muốn nam nhân thì dễ như trở bàn tay, bằng vào địa vị ngày nay, thì e rằng mỗi ngày có cả vạn nam nhân nhào đến với ta. không dối gạt ngươi, ngươi là người thứ hai sau trượng phu của ta, cũng là nam nhân cuối cùng của ta. Ngươi hiểu chưa?"

 

Không phải là nữ nhân này đã yêu mình thật đấy chứ? Lưu Phong bất giác ngạc nhiên: "Phu nhân, không cần nổi giận, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi.

 

"
Công tử, ta hiểu chúng ta có rất nhiều sự chênh lệch, kỳ thật ta cũng không có ý gì, ta chỉ hy vọng công tử có thể ở bên ta, làm cho ta cảm thấy ấm áp, an toàn, không hề cô đơn tịch mịch." Kim Vận phu nhân nói, trong mắt đã lệ tuôn trào.

 

Lưu Phong sợ nhất là nữ nhân khóc, vội vàng lên tiếng an ủi: "
Phu nhân, ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến với nàng."

 

Rời khỏi phủ Bá tước, trong lòng Lưu Phong cảm xúc phức tạp đan xen nhau, xem ra Kim Vận phu nhân đúng là đã động chân tình với hắn.

 

Nghĩ thì cũng thấy thương nàng, một nữ nhân phải thủ tiết mấy chục năm, lại tự mình gây dựng một sự nghiệp đồ sộ, quả không dễ dàng chút nào.

 

Bất quá hắn cũng chưa hề phát sinh tình cảm nam nữ với nàng. Hắn quan hệ với nàng, thứ nhất là vì sinh lý, thứ hai là vì mưu cầu hợp tác.

 

Hơn nữa cho đến bây giờ hắn cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn với một nữ nhân bốn mươi tuổi.

 

Vài ngày sau Kim Vận phu nhân cũng không cho người đến tìm hắn, hắn cũng không chủ động đi tìm nàng. Nói cho cùng thì hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ thân phận của nàng, không biết nàng có phải là tiểu di tử của Yến Vương, Nguyệt Ngạc phu nhân hay không? Điểm này phải điều tra thật rõ ràng.

 

Lưu Phong cũng hiểu được Kim Vận phu nhân là một nữ nhân thâm sâu khó dò, nàng tuyệt đối không chỉ là một Bá tước đơn giản như vậy. Bất quá như thế nào thì hắn còn chưa biết được.

 

Liên tiếp vài ngày, Lưu Phong đều ở dịch trạm nhàn rỗi chơi không.

 

Hoa Hạ đại đế từ khi gọi hắn đến kinh đô cũng chưa phát ra động tĩnh gì. Hắn ở đây nửa tháng cũng không được gọi vào cung.

 

Ngày hôm nay Lưu Phong quyết định đi đến Huyền Tâm các tìm Đình Nhi.

 

Vận khí của hắn quả thật rất tốt, khi hắn đến nơi thì Đạo Đức chân nhân đã đi ra ngoài, mấy tên đệ tử của Huyền Tâm chánh tông nhìn thấy hắn thì cũng thập phần kính sợ, nói xã giao mấy câu đã đi ra ngoài, để lại thế giới rộng lớn cho hắn và Đình Nhi.

 

Hôm nay Lưu Phong cũng không ngoại lệ, hai tay ôm ấp vuốt ve Đình Nhi, thời gian không lâu, đang định thọc tay xuống vùng không gian giữa hai chân nàng thì bên ngoài truyền vào tiếng người ồn ào.

 

Đình Nhi nhân cơ hội chạy ra xem, Lưu Phong bất giác một trận buồn bực, lần nào cũng bị quấy rầy.

 

Cánh cửa lớn đang đóng chặt chợt truyền vào tiếng gõ cửa dồn dập, Lưu Phong thấy vậy, nhíu mày nói: "
Đình tỷ tỷ, không phải là sư đệ của người quay về chứ?"

 

"
Không thể nào, khi nào chưa đến tối thì bọn họ sẽ không quay về." Đình Nhi nhẹ giọng nói: "Để ta đi xem."

 

Lưu Phong âm thầm mừng rỡ, Đình Nhi quả là càng ngày càng hiểu chuyện, quả nhiên là hiểu ý, dặn sư đệ đi đến tối mới về. Chỉ đáng tiếc là kích tình lại vừa bị cắt đứt.

 

Ngay khi hắn đang say xưa với dâm ý của mình thì Đình Nhi đã ra mở cửa. Một đột hộ vệ võ trang tiến vào, đi giữa là một nam tử ăn mặc xa hoa, vẻ mặt dường như đang tức giận.

 

Đối với hoa nhân này, Lưu Phong cũng không hề xa lạ, đó chính là Địch Nguyên Xuân và thuộc hạ của hắn.

 

"
Đình Nhi tiểu thư, xin chào, bổn hầu hôm nay đến đây thỉnh mời tiểu thư dự tiệc, chẳng biết ý tiểu thư như thế nào?"

 

Đình Nhi khẽ nhíu mày: "
Xin lỗi, ta đang có bằng hữu."

 

"
Có bằng hữu? Là quý tộc nào?" Địch Nguyên Xuân cười nói: "Đừng lo, Đình Nhi tiểu thư có thể cùng đi với bằng hữu của mình, đi càng nhiều người thì càng náo nhiệt."

 

"
Là Địch Nguyên Xuân sao?" Lưu Phong nhất thời âm nhạc trong lòng nổi lên. Thiên đường có cửa không đi, địa ngục vô lối ngươi lại bước vào. Chuyện lúc trước ta chưa tính sổ, hôm nay ngươi lại định câu dẫn nữ nhân của ta, còn nói là mời dự tiệc. Quỷ mới tin, đơn thuần chỉ dự tiệc thôi sao?

 

"
Ngươi là ai?" Vài tên hộ vệ nhất thời đi đến, không chút khách khí nói: "Lớn mật dám nói ra danh húy của Hầu gia ta."

 

Nhìn thấy ánh mắt của mấy tên hộ vệ này, Lưu Phong hiểu được bọn người này không hề nhận ra hắn. Cẩu tử không nhận ra chủ nhân đây mà.

 

Lưu Phong cười to, tiến lên, quay về phía Địch Nguyên Xuân đang giật mình hỏi: "
Địch hầu gia, chúng ta lại gặp nhau. Không biết ngươi tìm hôn thê của ta có chuyện gì?"

 

Vị hôn thê? Địch Nguyên Xuân bất giác như bị trọng chùy kích trúng ngực. Hắn không thể nào tưởng tượng được mỹ nữ xinh đẹp như tiên tử này đã thành thân.

 

Hơn nữa tình báo đã cung cấp cho hắn Lưu Phong đã thành thân, thê tử chính là biểu muội của mình ở Giang Nam. Bất quá Đình Nhi không hể phủ nhận, Địch Nguyên Xuân cũng chỉ còn nước phải tin lời Lưu Phong nói.

 

Chỉ là hôn thê mà thôi, chỉ cần ngươi không có trên giường thì lão tử sẽ thế chỗ ngươi. Địch Nguyên Xuân hừ lạnh một tiếng: "
Nam tước đại nhân, ta và Đình Nhi tiểu thư là bạn tốt. Ta lấy thân phận bạn tốt mời Đình Nhi tiểu thư đi dự tiệc mà thôi. Ta nghĩ ngươi sẽ không phản đối chứ?" Sau sự kiện tại tiệm trang sức, Địch Nguyên Xuân đã biết được thân phận của Lưu Phong.

 

"
Ta đương nhiên không phản đối, chủ yếu là Đình tỷ tỷ có nguyện ý hay không, đương nhiên ngươi cứ việc mời nàng đi dự tiệc." Lưu Phong thủy chung vẫn duy trì nụ cười trên môi.

 

"
Đình Nhi tiểu thư, Nam tước đại nhân đã đồng ý, không biết ý nàng ra sao?" Địch Nguyên Xuân lại một lần nữa nói ra tước vị của Lưu Phong, ngầm cho Đình Nhi so sánh tước vị của mình và Lưu Phong

Đọc truyện chữ Full