TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 296: Bàn với hoàng đế về sinh ý

"Bệ hạ biết rõ mình không sống được lâu nữa, cho nên muốn nhanh chóng chuẩn bị kinh phí, lương thảo cho việc viễn chinh. Khi cần thiết, người có thể cướp đoạt Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi, sung vào quân đội." Ân quý phi thấp giọng nói.

 

Lưu Phong biến sắc: "Người đường đường là nhất quốc chi quân, chẳng lẽ có thể làm ra chuyện như vậy?"

 

"Phong nhi, ngươi căn bản không hiểu bệ hạ coi trọng việc viễn chinh như thế nào đâu." Ân quý phi nói: "Căn cứ theo phân tích của ta thì bệ hạ nhiều nhất là chờ thêm nửa năm nữa. Nếu Hộ Bộ và Nội vụ khố không đủ xuất ra kinh phí thì hắn nhất định sẽ bất chấp thủ đoạn, miễn sao có đủ kinh phí cho việc viễn chinh. Ngươi đã nói: "phổ thiên chi hạ,mạc phi vương thổ,suất thổ chi tân,mạc phi vương thần". Nếu bệ hạ đã muốn sản nghiệp của ngươi thì e là ngươi cũng không có biện pháp nào khác."

 

: đất trong thiên hạ, không nơi nào không thuộc về hoàng đế, quan viên ở đâu cũng là thần tử của hoàng đế.

 

"Vậy cô cô nói Phong nhi nên làm thế nào?" Lưu Phong không nhịn được hỏi.

 

Ân quý phi thấp giọng nói: "Phong nhi, ta nghĩ ngươi nên chủ động đưa ra ý muốn hợp tác với bệ hạ."

 

"Hợp tác với bệ hạ?" Lưu Phong hơi kinh hãi.

 

"Không sai, ngươi có thể lựa lúc thích hợp, đưa ra chủ ý này."

 

Ân quý phi phân tích: "Nếu sản nghiệp của ngươi có bệ hạ âm thầm trợ giúp thì chắc chắn sẽ phát triển với tốc độ kinh người. Nếu có thể phát triển tại kinh đô như ngươi đã làm tại Giang Nam thì nửa năm sau, có đóng góp cho bệ hạ làm kinh phí viễn chinh thì cũng không phải là vấn đề gì ghê gớm nữa."

 

Lưu Phong suy nghĩ một chút, gật đầu cảm kích: "Cám ơn cô cô nhắc nhở." Không thể không nói kế sách này của Ân quý phi thực là vẹn toàn kỳ mỹ. Không sai, nếu Hoa Hạ đại đế có thể đồng ý hợp tác, bảo vệ cho hắn phía sau thì chỉ cần nửa năm là có thể trích ra từ lợi nhuận, đóng góp kinh khí cho Hoa Hạ đại đế viễn chinh. Mặc dù nửa năm này xem như hắn làm không công, không có lợi nhuận nhưng sau đó thì lợi nhuận sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.

 

"Phong nhi, mau đi đi, sau này có chuyện gì thì ta sẽ thông tri cho ngươi." Ân quý phi thở dài một hơi nói.

 

Lưu Phong thấy Ân quý phi quan tâm như vậy, không nhịn được tâm tình, mỉm cười nói: "Cô cô, hôm nay người thật sự là xinh đẹp."

"Phong nhi, ngươi định làm cho lão thái bà như ta vui vẻ sao?" Ân quý phi giả làm bộ dáng giận dữ nói.

 

Lưu Phong nghiêm trang nói: "Cô cô, Phong nhi nói là sự thật. Hôm này người rất đẹp. Đừng nói là người đã già, thực sự thì cô cô so với nhưng nữ nhân hai mươi tuổi cũng không có gì khác biệt."

 

Ân quý phi đỏ mặt, mỉm cười, đôi mắt tỏa ra mị sắc, nhẹ giọng nói: "Miệng của ngươi thật là lợi hại. Được rồi, lát nữa gặp bệ hạ phải nhớ đến lời ta nói."

 

Nhìn Ân quý phi như vậy, Lưu Phong không khỏi áy náy trong lòng, nghĩ lại chuyện hoang đường tối qua, sắc mặt nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ.

 

Từ biệt Ân quý phi, Lưu Phong và Trương công công tiếp tục đi vào Thượng thư phòng.

Xuyên qua vài dãy hành lang dài, hai người đi đến một nơi phong cảnh tú lệ. Lưu Phong đã đến Thượng thư phòng.

 

Trước thư phòng là vài tên đại nội thị vệ, đứng canh, thần sắc kiên nghị, có thể dễ dàng nhìn thấy đều là cao thủ cường hãn.

 

Bên cạnh cửa, có một gã tiểu thái giám đứng chờ sẵn.

 

Thấy Lưu Phong và Trương công công đến, tiểu thái giám bước lên nghênh đón: "Trương công công, vị này chính là Lưu Phong-Lưu tước gia?"

 

Trương công công gật đầu: "Tiểu Thuận Tử, đây đúng là Lưu tước gia."

 

Vị công công tên Tiểu Thuận Tử, khẽ vung cây phất trần trong tay lên, cao hô: "Lưu Phong đến."

 

Tiếng hộ của Tiểu Thuận Tử chấm dứt, cửa của thượng thư phòng mở ra. Trương công công thấp giọng nói: "Tước gia, bệ hạ ở bên trong chờ ngươi. Theo ta đi vào."

 

Thượng thư phòng của đế quốc cực kỳ huy hoàng tráng lệ. Mặc dù trong phòng không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nhưng vẫn sáng như ban ngày.

 

Dưới chân Lưu Phong được trải thảm đỏ dày, thực sự quý phái.

 

Nhìn cách trang trí trong Thượng thư phòng, Lưu Phong không khỏi than thở nơi này trang trí thật xa hoa, hao phí tiền bạc không ít. Xem ra Hoa Hạ đại đế cũng không phải là thánh hiền, vẫn không tránh được thói phung phí xa hoa của nhà giàu.

 

Ở phía trước cao cao tại thượng, ngồi trên long ỷ chính là Hoa Hạ đại đế, đang quan sát Lưu Phong.

 

"Không mau quỳ xuống kiến lễ." Trương công công thấy Lưu Phong không quỳ xuống thỉnh ản, vội nhắc nhở.

 

Lưu Phong lúc này mới quỳ xuống, miệng hộ vạn tuế, thỉnh an.

 

"Đứng lên đi, nói cho cùng thì ta cũng là cô phụ của ngươi (chồng của cô cô), đều là người trong nhà, không cần khách sáo." Hoa Hạ đại đế mỉm cười, nói Lưu Phong đứng dậy.

 

Lưu Phong hít một hơi, trong đầu thầm oán giận. Thật là dối trá.

 

Lưu Phong ngẩng đầu lên, phát hiện một đôi mắt đang nhìn mình, ánh mắt toát ra vẻ hiền lành chân thực.

 

Bất quá Lưu Phong không phải là kẻ ngu, cũng không vì ánh mắt đó mà mất cảnh giác, Hoa Hạ đại đế dùng ánh đó chính là đế vương tâm thuật. Hoàng đế, người nào mà không rành tâm lý chiến chứ. Đừng xem lão từ mi mục thiện như vậy mà cho là hiền từ, thực ra trong bụng là cả bồ dao găm.

 

Thấy hắn ngơ ngẩn xuất thần, Trương công công khẽ huých hắn một phát, Lưu Phong mới phục hồi tinh thần.

 

Hắn vội vàng cúi đầu trầm mặc, chờ Hoa Hạ đại đế phân phó, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào để nói ra vấn đề hợp tác.

 

"Ha ha, Phong nhi, không cần căng thẳng." Hoa Hạ đại đế phát ra thái độ càng hòa ái: "Trẫm không phải đã nói sao, luận về vai vế thì ta là cô phụ của người, không cần căng thẳng như vậy.

 

Lưu Phong đứng im lẳng lặng nghe.

 

Quả nhiên là Hoa Hạ đại đế nhìn thấy biểu hiện của Lưu Phong như vậy, rất vừa lòng.

Lưu Phong trong lòng khẽ cười nhạo tâm thuật của Hoa Hạ đại đế, bất quá hắn vẫn mỉm cười, bộ dáng rất cung kính.

 

"
Phong nhi, trẫm giao chuyện của Hộ Bộ cho ngươi, ngươi thấy thế nào?" Khách sáo vài câu, Hoa Hạ đại đế đột nhiên trầm giọng hỏi.

 

Lưu Phong vội cung kính nói: "
Thần xin tuân theo ý chỉ của bệ hạ."

 

"
Phong nhi, nơi này không có ngoại nhân, trong lòng nghĩ như thế nào cứ nói ra, không cần ấp a ấp úng." Hoa Hạ đại đế khẽ nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của hắn.

 

Lưu Phong do dự một chút nói: "
Bệ hạ, gần đây kinh đô có nhiều chuyện, bệ hạ quả thực là thực tâm muốn điều tra Hộ Bộ?"

Hoa Hạ đại đế không đáp mà hỏi lại: "
Ngươi nghĩ sao?"

 

Lão hồ ly, Lưu Phong thầm mắng một tiếng, trầm tư nói: "
Bệ hạ, thần không dám bình luận thánh ý."

 

Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt cười: "
Phong nhi, hôm nay không giống như phong cách thường ngày của ngươi. Theo tin tức tình báo của trẫm thì ngươi không phải là loại người như thế này."

 

"
Vậy bệ hạ nghĩ thần là người như thế nào?" Lưu Phong lớn gan hỏi.

 

"
Nhân tài. Trẫm nghĩ ngươi là nhân tài." Hoa Hạ đại đế trầm giọng nói: "Không dối gạt ngươi, trẫm đã chú ý đến ngươi từ lâu. Sau đó biểu hiện của người khi đi tiễu phỉ càng làm ta hài lòng. Lão Thiên Sư khi còn sống cũng thường nhiều lần đề cử ngươi với ta. Bây giờ mặc dù Thiên Sư không còn nữa nhưng nhân tài hắn đề cử thì trẫm vẫn nhất nhất trọng thị."

 

"
Phong nhi, hôm nay trẫm nói thật cho ngươi biết, trẫm muốn ngươi gia nhập Hộ Bộ, dựa vào tài trí của ngươi, điều tra Hộ Bộ, bắt các quan viên mấy năm nay khuynh tổn tiền tài của đế quốc." Ngữ khí của Hoa Hạ đại đế đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Phong nhi, ngươi có biết trẫm bây giờ không cam lòng nhất là chuyện gì không?"

 

Lưu Phong làm bộ trầm tư một lúc, đáp: "
Nếu thần đoán không sai thì bệ hẳn là không cam lòng chuyện năm đó viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang thất bại."

 

"
Không sai." Đôi mắt Hoa Hạ đại đế nhất thời hiện lên một đạo tinh quang, nói tiếp: "Trẫm tạo dựng được một Hoa Hạ cường thịnh nhưng trẫm vẫn không hài lòng. Trẫm nhất định phải nhân cơ hội khi còn sống, bình định Phù Tang và Cao Lệ, trừ đi hoàn toàn nguy cơ cho biên cương của Hoa Hạ đế quốc."

 

"
Bệ hạ hùng tài vĩ lược, thật sự làm cho người ta bội phục." Mặc dù là vỗ mông ngựa nhưng ngữ khí của Lưu Phong cũng làm cho Hoa Hạ đại đế thập phần dễ chịu.

 

"
Vậy trẫm hỏi ngươi tiếp. Ngươi có biết trẫm viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang thì bây giờ thiếu nhất là yếu tố gì không?" Hoa Hạ đại đế kích động hỏi.

 

"
Quân nhu, lương thảo. Cho nên bệ hạ muốn thần truy ra số bạc thất thoát từ Hộ bộ và nội vụ khố để chuẩn bị quân nhu và lương thảo cho việc viễn chinh."

 

"
Không sai." Ánh mắt Hoa Hạ đại đế càng trở nên nóng bỏng, vẻ mặt thậm chí còn nhìn Lưu Phong như một người tri kỷ vậy.

 

Ngừng một lát, Hoa Hạ đại đế chợt trầm giọng quát: "
Phong nhi, ngươi có thể tận lực giúp ta chuyện này hay không?"

 

Lưu Phong quỳ xuống, cung kính nói: "
Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ tận lực điều tra."

 

"
Nửa năm, Phong nhi, ta cho ngươi thời gian nửa năm. Ngươi vô luận như thế nào cũng phải mang về cho ta số ngân lượng đã bị thất thoát."

 

Ngươi già quá mà điên à? Nửa năm thời gian mà bắt ta điều tra rõ ràng Hộ Bộ? Ngươi nghĩ ta là Địch Nhân Kiệt sao? Địch Nhân Kiệt dù sao cũng là tể tướng đại học sĩ, dưới một người, trên vạn người. Còn ta chỉ là một cái ngũ phẩm Hộ Bộ ngoại lang, làm sao mà tra án đây. Thật là linh ta linh tinh.

 

Bất quá mặt ngoài hắn vẫn phải làm như đang cảm tạ ân đức: "
Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ tận lực làm việc này."

 

"
Không phải là tận lực mà bắt buộc phải hoàn thành." Thanh âm Hoa Hạ đại đế nghiêm lệ vang lên: "Nửa năm sau thì đại quân của ta đã phải triển khai hành quân. Quân lương và lương thảo sẽ do ngươi phụ trách."

 

Mẹ nó, lão này thực là lưu manh. Lưu Phong trong lòng cảm thấy buồn bực, mặc dù Ân quý phi đã sớm nhắc nhở nhưng đến giờ phút này hắn vẫn không tiếp nhận được.

Hắn hiểu được ý của Hoa Hạ đại đế thực ra là nói nửa năm sau bất kể ngươi có tra ra Hộ bộ hay không thì quân lương và lương thảo cũng sẽ do ngươi dâng lên. Về phần lấy ở đâu ra thì ngươi phải tự xoay sở.

 

"
Bệ hạ, vi thần có việc muốn tấu." Lưu Phong hiểu được lúc này đưa ra đề nghị hợp tác là hợp lý nhất.

 

Hoa Hạ đại đế xoay chuyển ánh mắt, sắc mặt đã trở nên hòa hoãn rất nhiều: "
Phong nhi, có phải là chuyện về quân lương và lương thảo?"

 

Lưu Phong âm thầm bội phục tâm cơ của Hoa Hạ đại đế: "
Bệ hạ, vi thần thấy nửa năm vị tất đã có thể thu hồi lại được tổn thất của Hộ Bộ mấy năm qua cho nên thần nghĩ quân lương và lương thảo sẽ phải lấy từ nơi khác."

 

"
Ồ! Nói như vậy thì ngươi định như thế nào?" Hoa Hạ đại đế hứng thú hỏi.

 

"
Bệ hạ, thần có một ý nghĩ." Nói đến đây Lưu Phong chợt chuyển đề tài: "Vi thần không dám nói."

 

"
Bất kể ngươi nói gì thì trẫm cũng cho ngươi vô tội, ngươi cứ nói." Hoa Hạ đại đế bây giờ quan tâm nhất chính là quân lương và lương thảo, mọi chuyện khác đều có thể gác lại.

 

"
Bệ hạ, vi thần muốn cùng bệ hạ hợp tác phát triển Thiên Thượng Nhân Gian. Thỉnh mời bệ hạ trợ giúp vi thần tại kinh đô phát triển Thiên Thượng Nhân Gian. Vi thần nguyện ý trong vòng nửa năm sẽ chuẩn bị đầy đủ kinh phí cho bệ hạ viễn chinh."

 

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, suy nghĩ một lúc, đoạn nói: "
Ngươi có biết là viễn chinh cần bao nhiêu ngân lượng không?"

 

"
Tám trăm vạn lượng." Lưu Phong cẩn thận trả lời.

 

"
Đúng, là tám trăm vạn lượng." Hoa Hạ đại đế ánh mắt trầm xuống: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong vòng nửa năm Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi có thể đạt được chừng đó lợi nhuận?"

 

Lưu Phong do dự một chút, nói: "
Không thể nhưng vi thần nguyện ý vì đế quốc mà xuất hết mọi tài lực của bản thân."

 

"
Tốt." Hoa Hạ đại đế đứng dậy, lớn tiếng nói: "Phong nhi, ngươi không hổ là nhân tài do Thiên Sư đề cử. Dám bỏ gia nghiệp của mình ra hiến cho đế quốc. Nếu quan viên của đế quốc, ai cũng như người thì trẫm lo gì chuyện viễn chinh nữa. Trẫm đáp ứng đề nghị của ngươi. Cùng ngươi hợp tác. Bất quá việc này chỉ hai ta biết thôi."

 

Lưu Phong vội vàng nói: "
Bệ hạ yên tâm, vi thần biết nên làm thế nào."

 

"
Ngươi biết là tốt rồi." Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi mau phát triển Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô. Nếu có chuyện gì cản trở thì liên lạc với Trương công công nói lại cho ta biết. Trẫm sẽ bảo trụ cho ngươi."

 

"
Vậy còn chuyện của Hộ Bộ?"

 

Hoa Hạ đại đế suy nghĩ, đoạn nói: "
Hộ Bộ tự nhiên cũng không thể bỏ qua. Bất quá trước mắt ngươi cứ tận lực phát triển Thiên Thượng Nhân Gian đã. Thời gian sau sẽ quay lại, tiếp tục điều tra Hộ Bộ. Ta cũng sẽ trợ giúp ngươi tăng phẩm vị lên, khi nào ngươi ở vị trí Hộ Bộ thị lang thì tin rằng sẽ giúp ích cho ngươi điều tra thêm dễ dàng."

 

Mẹ kiếp, cú nói tiếng người. Hộ Bộ thị lang mặc dù còn có Thượng thư quản lý nhưng thế nào đi nữa thì cũng còn tốt chán so với cái ngũ phẩm nho nhỏ hiện nay.

 

Nghĩ đến Hộ Bộ thị lang, hằn chợt nhớ đến Trương Trạch Toàn. Dựa theo tình báo của Kim Vận phu nhân thì vị thị lang đại nhân này đang thất cơ lỡ vận, có thể bị bãi quan, đến lúc đó tâm sanh oán niệm, hắn có thể lợi dụng người này cho việc điều tra được.

 

"
Được rồi, Phong nhi, lần trước ngươi nói chuyện Giang Nam Vương Đức Vọng, trẫm đã phái người thanh tra. Quả nhiên là oan ức cho hắn. Trẫm muốn biết ý của ngươi về chuyện này như thế nào, nên để cho Vương Đức Vọng quay về lại Giang Nam hay cho hắn tiến kinh?" Hoa Hạ đại đế lúc này chính là đang vỗ về Lưu Phong.

 

"
Chi bằng cứ theo sự định đoạt của bệ hạ." Lưu Phong cũng không dám hồ loạn đề nghị.

 

"
Như vậy đi, trẫm thấy Vương Đức Vọng cũng là nhân tài, chi bằng cho hắn tiến kinh, đảm nhận Phó soái hoàng thành binh mã ti, ngươi nghĩ sao?" Hoa Hạ đại đế đã sớm biết Vương Đức Vọng và Lưu Phong quan hệ không bình thường. Con trai Vương Đức Vọng thì làm việc cho Lưu Phong, con gái Vương Đức Vọng thì cùng Lưu Phong quan hệ có chút mập mờ cho nên Hoa Hạ đại đế quyết định ban cho Lưu Phong một món ân tình.

 

"
Tạ long ân bệ hạ." Phó soái binh mã hoàng thành là nhất phẩm đại tướng quân, Lưu Phong tự nhiên là rất vui vẻ.

 

Đang nghĩ là hết chuyện thì Hoa Hạ đại đế lại đề cập đến chuyện Trương Thiên Sư.

 

"
Phong nhi, nghe nói lão Thiên Sư trước khi chết thì ngươi ở bên cạnh hắn. Chẳng biết hắn đã nới với ngươi chuyện gì?" Hoa Hạ đại đế vẫn hoài nghi, không biết Trương Thiên Sư trước khi chết có đem chuyện hoài nghi thân phận Hoàng thái tôn nói ra ngoài hay không. Việc này có quan hệ trọng đại, Hoa Hạ đại đế cũng không dám xem thường.

 

"
Hồi bẩm bệ hạ, thật sự lão Thiên Sư chỉ dặn dò vi thần tận lực vì đế quốc mà thôi." Lưu Phong nghiêm nghị nói.

 

"
Ồ, là thế sao?" Hoa Hạ đại đế đột nhiên hỏi: "Phong nhi lão Thiên Sư có nói cừu gia của hắn là ai không?"

 

"
Không, lão Thiên Sư cũng không nói ra thân phận của tặc nhân. Bất quá bệ hạ yên tâm, vi thần đã lập trọng thệ, nhất định sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, báo thù cho lão Thiên Sư."

 

"
Tốt lắm. Phong nhi, ngươi có thể nghĩ như vậy thì trẫm thật cao hứng. Trẫm cũng vì Trương Thiên Sư mà rất áy náy nhưng việc điều tra vẫn chưa có tiến triển. Nếu ngươi phát hiện ra chuyện gì thì nhất định nói cho trẫm biết." Hoa Hạ đại đế nói lời này, nhất thời trong mắt bắn ra sát khí.

 

Lưu Phong cũng hơi kinh hãi, không nghĩ lão hoàng đế đối với Trương Thiên Sư lại coi trọng như vậy.

 

"
Phong nhi, ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, Trương Thiên Sư có nói với ngươi chuyện gì đặc biệt không?"

 

Bất quá Lưu Phong đã sớm chuẩn bị: "
Bệ hạ, Thiên Sư trước khi lâm chung chỉ duy nhất dặn vi thần tận trung với đế quốc, mà thôi."

 

Kỳ thật Hoa Hạ đại đế muốn hỏi cái gì, Lưu Phong đều biết nhưng hắn không thể nào nói ra được.

 

Nếu hắn bây giờ nói ra thân phận của bản thân cho Hoa Hạ đại đế biết thì chỉ sợ Hoa Hạ đại đế không những không tin mà ngược lại còn có thể ghép hắn vào tội phản nghịch mà chém đầu.

 

Hoa Hạ đại đế đối với cái chết của Trương Thiên Sư quả thật rất đau lòng. Những năm gần đây Trương Thiên Sư là bằng hữu duy nhất của Hoa Hạ đại đế. Hơn nữa cái chết của Trương Thiên Sư, dám chắc cũng là vì giúp Hoa Hạ đại đế điều tra thân phận Hoàng thái tôn mà nên.

 

Nếu sự thật là như thế thì liên quan đến thân phận của Hoàng thái tôn phải là một âm mưu to lớn, bất quá Hoa Hạ đại đế cũng chỉ là ước đoán mà thôi, không có chứng cớ xác thực.

 

Trước khi không tìm ra chứng cớ thì Hoa Hạ đại đế đối với Hoàng thái tôn cũng không thể trở mặt được. Nếu không thì tương lai của đế quốc dám chắc đại loạn.

 

Hoa Hạ đại đế rất hy vọng Trương Thiên Sư trước khi chết nói cho Lưu Phong biết manh mối điều tra của mình. Đáng tiếc là lão Thiên Sư quá cẩn thận, chết cũng không có lưu ngôn.

 

Trung Nghĩa Hầu phủ.

 

Địch Nguyên Xuân đứng trong sân, nhìn đám thuộc hạ trước mắt, động nộ, quát tháo: "
Các ngươi đều là một đám toi cơm, rác rưởi. Chẳng lẽ ám sát một gã tiểu bạch kiểm khó như vậy sao?"

 

Đối mặt với sự chửi bới của chủ nhân, đám thuộc hạ không thể làm gì khác hơn là quỳ xuống, im lặng run rẩy.

 

"
Mẹ nó, chỉ là một Nam tước, bổn Hầu không lẽ thất bại dưới tay hắn sao?" Địch Nguyên Xuân quả thực là tức muốn hộc máu mũi. Vốn là hắn mang 50 vạn lượng ngân phiếu đi cầu hôn Đình Nhi, kết quả là bị cự tuyệt, còn thêm một câu: "Xin lỗi, ta đã có ý trung nhân."

 

"
Ý trung nhân cái rắm, chỉ là một Nam tước." Địch Nguyên Xuân chỉ vào tên hộ vệ đội trưởng nói: "Ngươi chính là một tên phế vật, nói cho ta biết là tên Nam tước kia tốt ở điểm nào?" Địch Nguyên Xuân thực sự không rõ tên Nam tước chó má kia ngoài trừ đẹp trai một chút thì mọi mặt khác làm sao bằng hắn. Nhưng nữ nhân lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt hắn để chạy theo tên chó má kia. Không lẽ nữ nhân trên thế gian này đã thay đổi???

 

"
Đương nhiên là Hầu tước đại nhân tốt hơn. Nếu thuộc hạ là nữ nhân thì nhất định sẽ tự cởi quần áo để Hầu gia chơi." Hộ vệ đội trưởng mỉm cười cầu tài, nói.

 

"
Ngu si đần độn, chỉ biết nói những lời vô dụng này." Địch Nguyên Xuân tung một cước vào tên Hộ vệ đội trưởng, nổi giận mắng: "Đình Nhi tiểu thư là tiên tử, ngươi hiểu không?" Nghĩ đến thân phận của Đình Nhi, Địch Nguyên Xuân lại một phen muốn hộc máu mũi. Nữ nhân dạng gì hắn cũng đã từng chơi qua, chỉ là chưa bao giờ được chơi tiên tử mà thôi. Cho nên mới hết lòng theo đuổi Đình Nhi.

 

"
Mau nghĩ ra biện pháp làm cho tên chó má kia chết đi."

 

"
Hầu tước đại nhân." Hộ vệ đội trưởng hiện ra vẻ mặt khổ sở, cúi đầu không dám nhìn chủ nhân của hắn. Thực lực của Lưu Phong như thế nào, bọn hắn đều biết rõ, cho dù là xuất ra toàn bộ nhân lực của Hầu tước phủ cũng không có khả năng đụng đến ngón tay út của Lưu Phong.

 

"
Mẹ kiếp, nuôi đám phế vật như các ngươi thật là tốn cơm. Chỉ biết nâng uy phong người khác, diệt chí khí của chính mình."

 

"
Ngươi là hộ vệ đội trưởng của ta, hôm nay ngươi phải nghĩ ra biện pháp làm cho tên Nam tước kia biến mất. Nếu không thì ngươi cũng biến đi cho ta." Địch Nguyên Xuân hàm hồ nói.

 

Vương đội trưởng nghe vậy nhất thời toát mồ hôi lạnh, những lời này không phải là muốn bức mình chết hay sao?

 

"
Nói, cuối cùng có biện pháp gì?" Địch Nguyên Xuân quát hỏi, trong mắt đã hiện lên sát khí.

 

"
Hầu gia, song thủ nan địch tứ quyền, chi bằng người tập trung toàn bộ nhân lực của Hầu phủ, cùng xông lên một lúc. Đến lúc đó cho dù hắn lợi hại mấy thì cũng không có khả năng đối phó với cả ngàn người." Hộ vệ đội trưởng bị bức ép, cuối cùng quyết định làm liều, hắn muốn Lưu Phong nhân cơ hội này làm cho tên chủ nhân chó mà Địch Nguyên Xuân này chết đi, mình cũng vì thế mà thoát nạn. Dù sao thì nhẫn nhịn một năm cũng là quá đủ rồi.

 

"
Song thủ nan địch tứ quyền." Hai con mắt Địch Nguyên Xuân nhất thời sáng rực: "Không sai, rất tốt, không hổ là Hộ vệ đội trưởng của ta. Vậy chúng ta nên làm thế nào? Không lẽ ngươi muốn ta cầm nhân mã, trực tiếp xông vào dịch trạm sao?"

 

"
Đương nhiên là không phải như vậy. Hầu gia, chúng ta có thể xếp đặt đưa hắn tiến vào Hầu phủ, đến lúc đó hắn sẽ giống như vật nằm trong túi. Sau khi giết hắn thì phao ngôn, nói hắn định xông vào Hầu phủ, hành thích hầu gia. Như vậy thì thần không biết, quỷ không hay. Ân gia cũng không thể trách cứ người được."

 

"
Hay lắm." Địch Nguyên Xuân nhất thời vui vẻ, còn kéo Hộ vệ đội trưởng đứng dậy.

 

"
À, mà chúng ta làm thế nào có thể dụ Lưu Phong vào phủ của ta? Tiểu tử này cũng đâu phải là kẻ ngốc."

 

Hộ vệ đội trưởng mỉm cười nói: "
Hầu gia, người và Lưu Phong không phải có quan hệ thân thích sao? Chi bằng lấy danh nghĩa này mời hắn đến."

 

"
Hảo, diệu kế." Địch Nguyên Xuân cười nói: "Ta đi viết thiệp mời, sau đó ngươi phái người đi đưa cho hắn."

 

"
Không được, Hầu gia, không nên dùng thiếp mời, chỉ cần phái người mời miệng mà thôi, tránh để lại vật chứng sau này." Hộ vệ đội trưởng vội nhắc nhở.

 

Địch Nguyên Xuân định chửi một câu nhưng suy nghĩ lại một chút cũng hiểu được nguyên ủy bên trong.

 

"
Hảo, ngày mai ngươi phái một gã hộ vệ làm việc này. Hôm nay chúng ta bắt đầu bố trí. Chỉ cần hắn đến, ta sẽ khiến cho hắn không đường trở ra." Vẻ mặt Địch Nguyên Xuân lúc này tràn ngập sát khí.

 

Lưu Phong sau khi đạt được thỏa thuận hợp tác với Hoa Hạ đại đế, rời cung. Bất quá trên đường về hắn lại sực nhớ ra mình quên mất một vấn đề quan trọng, quên mất đề nghị lão hoàng đế bố trí cho hắn một tòa phủ đệ. Đến bây giờ vẫn phải ở tại dịch trạm của hoàng gia.

 

Mặc dù tại dịch trạm của hoàng gia phục vụ mọi thứ rất tốt nhưng dẫu sao thì đây cũng không phải là nhà mình, mọi chuyện rất không tiện.

 

Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác là bỏ tiền ra, thuê một căn phòng ở kinh đô ở tạm. Có cơ hội sẽ tấu lên cho lão hoàng đế biết vấn đề chỗ ở của mình.

 

Ngay khi hắn đi ra ngoài hoàng cung thì cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại, đang tiến đến gần mình.

 

"
Các hạ nếu đã tới tại sao không dám quang minh chính đại hiện thân?" Lưu Phong khẽ quay đầu lại, hô to.

 

"
Ha ha, Tước gia quả là lợi hại, không nghĩ ra ta đã thu liễm khí tức mà vẫn bị ngươi phát hiện." Một đạo nhân ảnh hiện ra, đó là một nam tử trung niên mặc y phục võ sĩ.

 

Chỉ thấy người này chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt rất dài, cặp mắt xoay chuyển liên tục, tựa hồ như đang đánh giá Lưu Phong.

 

"
Ta nói vị tiên sinh này hiện thân ra như vậy không sợ bị bại lộ thân phận sao? Ha ha, quên mất là thuật dị dung của Phù Tang quốc rất lợi hại." Lưu Phong xác định đây chính là Hắc Ám võ sĩ.

 

Nam tử có chút giật mình, tựa hồ như Lưu Phong đã nhìn thấu được lai lịch của mình.

Lưu Phong thì lại thấy rất bình thường. Người kia mặc trang phục của tiểu quỷ tử, hơn nữa lại tỏa ra khí tức Hắc Ám. Hắn không nhận ra mới là lạ.

 

"
Bội phục, bội phục, Lưu tước gia quả nhiên là danh bất hư truyền. Hôm nay đã được lĩnh giáo. Hôm nay tại hạ đến đây là muốn cùng Tước gia bàn chút chuyện sinh ý."

 

"
Bàn sinh ý?" Lưu Phong cau mày nói: "Bàn sinh ý quan trọng nhất là thái độ, ta xem các hạ cũng tựa hồ không có thành ý. Đến bây giờ ta còn chưa biết ngươi là ai. Cho dù là A Miêu, A Cẩu cũng phải có tên chứ?"

 

Người này cũng không tức giận trước thái độ mỉa mai của Lưu Phong mà mỉm cười nói: "
Là ta sơ suất. Tại hạ là Y Đằng."

 

"
Ồ, ra là Y Đẳng tiên sinh." Lưu Phong tự tiếu phi tiếu (như cười như không) nói.

Y Đẳng đột nhiên đi tới, ngồi xuống ghế đối diện với Lưu Phong hỏi: "
Ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"

 

"
Đương nhiên."

 

"
Y Đẳng tiên sinh, mọi người đều là người thông minh. Ta cũng không có thời gian cùng ngươi nói nhảm. Có chuyện gì ngươi nói đi."

 

"
Tước gia không cần vội, ta chỉ muốn hợp tác với ngươi."

 

"
Nói đi, ngươi muốn từ ta lấy cái gì? Quyền thế? Kim tiền hay là mỹ nữ? Lưu Phong thản nhiên hỏi.

 

Y Đẳng mỉm cười, có chút ngạo khí, nói: "Bằng vào bản lĩnh của ta thì quyền thế và kim tiền không là gì cả. Còn mỹ nữ thì nữ nhân của Phù Tang quốc tuyệt đối không thua kém nữ nhân của Hoa Hạ đế quốc."

 

"
Vậy Y Đẳng tiên sinh muốn gì từ ta?" Lưu Phong có chút khó hiểu, trong đầu hiện ra một ý nghĩ quái dị. Không lẽ tên này thấy ta đẹp trai quá nên muốn cua ta? Mẹ kiếp, thân thể ta có thể trao cho đàn bà chứ nam nhân thì miễn đi.

 

Y Đẳng nghe vậy, chợt hiểu Lưu Phong nghĩ sai ý của mình, vội nói: "Tước gia, ta hôm nay có hai chuyện, thứ nhất là tạ ơn ngươi. Thứ hai là muốn cẩn thận bàn chuyện hợp tác với ngươi."

 

"
Cảm tạ?" Lưu Phong bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi cảm tạ ta cái gì? Ta và ngươi có quen biết nhau đâu."

 

"
Tước gia đã quên mất mấy ngày trước ngươi đã lấy đức báo oán, tha cho thuộc hạ của ta. Hôm nay ta muốn cảm tạ ngươi về việc này." Y Đẳng khẽ giải thích.

 

"Ra là vậy. Ta chém một cánh tay của bọn họ, ngươi không tức giận sao?" Lưu Phong hỏi.

"Tức giận thì có. Bất quá." Y Đẳng đột nhiên đứng dậy, quay về Lưu Phong bái một bái, nói: "Ta đại diện cho tổ chức, xin lỗi ngươi về chuyện hôm đó. Hy vọng ngươi bỏ qua."

 

Tiểu quỷ tử thật là dối trá, Lưu Phong bĩu môi nói: "Được rồi, chuyện quá khứ cho qua đi. Ngươi nói xem định hợp tác với ta như thế nào?"

Đọc truyện chữ Full