Lão già dối trá, ngươi định hồ lộng lão tử sao. Lưu Phong ngoài miệng tạ ơn nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ sự dối trá của lão hoàng đế. Cặp mắt xinh đẹp của Ân quý phi nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Phong nhi, bệ hạ ban thưởng cho ngươi như vậy, sau này ngươi nhất định phải hảo hảo phục vụ thật tốt cho đế quốc." "Nương nương giáo huấn thật chính xác, vi thần tự nhiên là cật lực vì bệ hạ, vì đế quốc hiến thân." Lưu Phong lại quỳ xuống thể hiện trung tâm của mình. "Phong nhi, mau đứng lên, sau nào không có người cứ gọi ta là cô phụ, cũng không cần khách sáo quá." Hoa Hạ đại đế khẽ mỉm cười nói. "Phong nhi, chẳng biết Thiên Thượng Nhân Gian đã chuẩn bị thế nào rồi?" "Bệ hạ yên tâm, mọi thứ vi thần đã chuẩn bị đầy đủ. Chỉ một thời gian ngắn nữa là Thiên Thượng Nhân Gian sẽ khai trương." "Khi nào khai trương, ngươi nhất định phải báo cho trẫm biết, khi đó sẽ có đại lễ cho ngươi." Ngừng một chút Hoa Hạ đại đế quay sang nhìn Ân quý phi nói: "Ái phi, ta tặng cho Phong nhi mười người mỹ nữ. Nàng xem tuyển cho hắn, phải là tuyệt sắc mỹ nữ mới xứng với Phong nhi." Ân quý phi gật đầu, từ Đóa Đóa lấy ra một danh sách, đưa cho Hoa Hạ đại đế nói: "Đây là thần thiếp tỉ mỉ tuyển chọn cho Phong nhi, tư sắc, nhân phẩm đều tuyệt đối là cực phẩm." Hoa Hạ đại đế tiếp nhận danh sách, nhìn thoáng qua, mặc dù lão chẳng biết trong này là người nào nhưng vẫn nghiêm trang nói: "Những người này đều là tuyệt sắc mỹ nữ, cô cô ngươi đã chọn lựa. Ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi làm tỳ nữ." Lưu Phong cung kinh nói: "Vi thần hiểu." Hoa Hạ đại đế cười nói: "Phong nhi, ngươi có muốn nạp thêm thiếp không? Trẫm sẽ xem xét cho ngươi?" Vẻ mặt của Hoa Hạ đại đế lúc này thật là giống một vô lương thúc thúc. "Bệ hạ, người nói như vậy nếu để cho chất nữ của thiếp biết, sẽ rất mất hứng." Thừa dịp Hoa Hạ đại đế đang vui vẻ, Ân quý phi cũng nổi lên tính trẻ con, khẽ nói đuà. "Ha ha, nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Phong nhi, ngươi yên tâm, nếu Tố Tố không vui thì ngươi cứ nói là do cô phụ, cô cô làm chủ." "Ha ha, Phong nhi quả thật là nhân trung chi long, sợ rằng cả đế quốc cũng không có mấy người." Lưu Phong ngoài mặt hưởng ứng nhưng trong lòng không ngừng chửi Hoa Hạ đại đế dối trá, khách sáo. Rốt cuộc hắn phát hiện ra Hoa Hạ đại đế đã có chút mệt mỏi, vội đứng dậy cáo từ: "Bệ hạ, cũng không còn sớm nữa. Người nghỉ sớm một chút." Hoa Hạ đại đế mỉm cười gật đầu, nhìn Ân quý phi nói: "Trẫm thân thể không khỏe, ngươi mau giúp ta tiễn Phong nhi." Lưu Phong vội vàng chối từ: "Bệ hạ, nương nương, vi thần có thể tự mình trở về, không dám phiền đến đại giá." Ân quý phi nhẹ giọng nói: "Đều là người nhà, ngươi cần gì khách khí." "Nên phải thế, hôm nay ngươi cứu trẫm, đúng ra là trẫm sẽ tiễn ngươi về nhưng thân thể trẫm không khỏe, không thể làm gì khác hơn là làm phiền Ái phi." Hoa Hạ đại đế hôm nay không những ban thưởng cho Lưu Phong mà còn khách sáo với hắn như vậy, quả là hiện tượng kỳ lạ duy nhất trong vòng hai mươi năm qua. Lưu Phong thấy bệ hạ nói vậy cũng không chối từ nữa. Trền đường rời khỏi hoàng cung, Ân quý phi nói: "Phong nhi, sao ngươi không nhân cơ hội nói ra ý kiến của người về việc Phù Tang và Cao Lệ?" "Cô cô, Phong nhi thấy bệ hạ hôm nay có chút sợ hãi, lúc này nói chuyện viễn chinh e là không ổn. Chờ khi nào tâm tình người bình tĩnh lại đã, khi đó sẽ nói." "Ây, ngươi nghĩ thật là chu toàn." Ân quý phi lộ ra vẻ tán thưởng. "Đã đến cửa cung, ta phải quay lại." Thần sắc của Ân quý phi bỗng trầm xuống: "Phong nhi, nhất định phải tới nói chuyện với cô cô đó." Lưu Phong gật đầu: "Cô cô, yên tâm, Phong nhi lần này ở kinh đô, có thời gian nhất định sẽ gặp người. Cô cô cũng nên tự bảo trọng." Ngay khi Lưu Phong xoay người đi thì Ân quý phi gọi với lại, dặn một câu: "Hài tử, Trương công công là tâm phúc của ta, sau này nếu ngươi muốn tiến cung thì Trương công công sẽ giúp ngươi an bài." Lưu Phong nhìn thân ảnh Ân quý phi khuất dần, cũng thầm thương cảm cho nàng. Không biết là vô tình hay cố ý mà Hoa Hạ đại đế ban thưởng vàng bạc, mỹ nữ cho Lưu Phong nhưng không biết tại sao lại không ban cho hắn phủ Bá tước. Bất quá Lưu Phong bây giờ cũng không ở dịch trạm nữa. Hắn đã chính thức chuyển đến đại trạch viện của Dương thị. Trải qua vài ngày đến đây, Lưu Phong rốt cuộc theo trí nhớ kiếp trước, tại phía sau trạch viện bố trí một phòng tắm đặc sắc. Mới đầu mẹ con Dương thị không đồng ý cho hắn cải tạo lại phòng tắm nhưng Lưu Phong kiên trì thuyết phục, rốt cuộc khi phòng tắm hoàn thành, hai mẹ con nàng lại không ngớt lời tán dương hắn. Đàn bà thích đẹp, mẹ con Dương thị cũng không ngoại lệ, ngay khi phòng tắm hoàn thành thì thường xuyên đến đây xông hơi. Cơ hồ cứ cách một ngày, hai mẹ con lại xông hơi một lần. Ngày hôm nay, Lưu Phong nghĩ hôm qua hai mẹ con Dương thị vừa xông hơi, nên vội vào phòng tắm tắm rửa. Ai ngờ vửa đẩy cửa bước vào, hắn chợt trở nên ngây dại. Cái gì đây? Bởi vì trên giường trong phòng tắm có vài món nội y của nữ nhân đang hiện diện tại đó. Lưu Phong vội vã nhìn thoáng qua đã biết nội y này chưa giặt. Hắn nhanh chóng bước đến, cầm quần lót màu đen lên xem, chắc là của Dương thị. Một không làm, hai là làm triệt để, đó là nguyên tắc của Lưu Phong. Ngay lúc này thì cánh cửa phòng chợt mở ra. Lưu Phong lúc này mới bừng tỉnh, nghĩ hai mẹ con Dương thị chắc hẳn đang ngâm mình xông hơi. Tình thế cấp bách, Lưu Phong không thể làm gì hơn là cho mấy món nội y đang cầm trên tay vào ngực. "Có người ở đây sao?" Lưu Phong cố ý hô lên, mặc dù thanh âm lớn nhưng lại có ý vị giật mình trong đó Nghe được âm thanh của Lưu Phong, trong kia nhất thời truyền ra giọng Liên Nguyệt: "Thúc thúc, là người sao? Người muốn tắm sao? Nguyệt nhi và mẫu thân hôm nay còn muốn hưởng thụ một chút. Người để khi khác đi." Lưu Phong vội vàng lên tiếng: "Nếu như vậy thì ta đi trước đây." Lưu Phong lên tiếng xong vội vàng rời phòng tắm. Dọc theo đường đi, hắn cảm thấy có chút bất an. Hành vi của hắn mặc dù có chút biến thái nhưng hắn lại cảm thấy rất kích thích. Một lúc sau, Dương thị và Liên Nguyệt từ trong phòng xông hơi tiến ra thay quần áo. Ngay lúc này Dương thị mới phát hiện ra nội khố màu đen của mình không thấy đâu nữa. Liên Nguyệt hai mắt sáng ngời, nghĩ đến Lưu Phong vừa ở đây, cười nói: "Quả nhiên là đại sắc lang, có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy." Dương thị nghe vậy, vừa thẹn, vừa sợ, thấp giọng hỏi: "Đại nhân, ý của người là nội khố của ta bị Lưu Phong lấy đi?" "Còn hỏi nữa. Hậu viên chỉ có ba người. Vừa rồi hắn lại ở đây. Không phải hắn thì là ai?" Liên Nguyệt tức giận nói. "Được rồi, mau tìm xem còn mất gì nữa không?" Dương thị vội vàng cẩn thận tìm, đoạn nói: "Đại nhân, hình như nội y của ngươi vẫn còn nguyên." Liên Nguyệt nghe vậy, trong lòng vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy thất vọng. Chẳng lẽ Lưu Phong coi trọng Dương thị hơn ta hay sao? "Đại nhân, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Dương thị cảm thấy Liên Nguyệt khẽ ngẩn người, vội lên tiếng hỏi. "Hừ, tiểu tử thúi, may cho hắn là không lấy nội y của ta. Nếu không ta nhất định không tha hắn." Liên Nguyệt vội vàng thu hồi tâm thần, tức giận nói. "Xem ra tiểu tử này đối với ngươi quả thật là có ý tứ. Trong khoảng thời gian này ngươi nên nắm chặt hắn, khiến cho hắn phải quỳ dưới gấu quần của ngươi." Liên Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Chỉ cần khống chế Lưu Phong, chúng ta có thể khống chế Thiên Thượng Nhân Gian. Đến lúc đó kinh phí của Thánh giáo cũng không cần lo lắng nữa." "Đại nhân, thuộc hạ đối với Mị Thuật tối cao của Thánh giáo cũng chưa luyện được, trong lòng có chút không tự tin." Dương thị đề nghị: "Hay là trì hoãn một chút, tránh cho đả thảo kinh xà." "Ây, cũng được. Dù sao thì ngươi cũng nhất định phải khống chế hắn, biến hắn thành nô lệ của ngươi." Liên Nguyệt hung ác nói. "Người yên tâm, mấy ngày nay ta sẽ cố gắng tu luyện." Dương thị cung kính trả lời. Lưu Phong trở lại phòng mình, cảm thấy trong người khó chịu. Cuối cùng sau một phen đấu tranh tư tưởng đã dùng nội khố của Dương thị tự xử. Dục vọng tiêu tán thì trong lòng hắn cũng cảm thấy lo lắng. Vốn là Lưu Phong muốn quay lại trả lại nội khố cho Dương thị, với tu vi của hắn thì trả lại êm thấm cũng không là vấn đề nhưng bây nội khố đã chứa đầy thứ dơ bẩn của hắn, sao có thể trả được nữa. Lưu Phong bất đắc dĩ không còn thể làm gì khác hơn là dùng nội gia chân hỏa đốt đi nội khố đó. Rời khỏi phòng, Lưu Phong liền chạm mặt với mẹ con Dương thị vừa tắm xong. Dương thị liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, nghĩ đến Lưu Phong lấy đi nội khố của mình, trong lòng không khỏi một trận rung động. Lưu Phong thấy khuôn mặt xinh đẹp kia nhìn mình, vội ho một tiếng: "Phu nhân, như thế nào xông hơi nhanh như vậy, ta nghĩ các ngươi giờ này vẫn còn ngâm mình trong đó. Dương thị hai má khẽ ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Công tử, người tạo ra phòng xông hơi thật là tốt. Cám ơn ngươi." Nhìn gương mặt ửng hồng của Dương thị, Lưu Phong kinh hãi, chẳng lẽ chuyện mình lấy nội y của nàng đã bị phát hiện? "Phu nhân, Liên Nguyệt, ta có việc ra ngoài, các người tự ăn cơm tối, không cần phần cho ta." Con ngươi của Dương thị nóng bỏng như vậy thật làm cho Lưu Phong cảm thấy bất an. Hoa Hạ đế quốc thượng thư phòng. "Bệ hạ, ngươi ban thưởng cho Lưu Phong, thăng liền sáu cấp như vậy có sợ rằng quý tộc trong nước bất mãn?" Bóng đen trầm giọng nói. Hoa Hạ đại đế lắc đầu nói: "Không, ý của ta và ngươi không giống nhau. Ta nghĩ như vậy vẫn còn là hơi ít. Ngươi vừa rồi xác định Lưu Phong đã tu thành Nguyên Anh?" Bóng đen nghe vậy không nói gì, một lúc sau hắn mới trả lời: "Bệ hạ, kỳ thật ta cũng không dám chắc." "Không dám chắc?" Hoa Hạ đại đế có chút tức giận nói: "Là không cách nào xác định hay là vẫn không tin?" Bóng đen thở dài một tiếng nói: "Có lẽ là cả hai. Một người chưa tới hai mươi tuổi đã có thể tu thành Nguyên Anh, vô luận như thế nào ta cũng không tin. Bất quá năng lực chiến đấu của hắn hôm nay thì quả thật là vượt xa Kim Đan hậu kỳ." Hoa Hạ đại đế suy nghĩ một chút, hỏi: "Nếu không có Lưu Phong thì lão già kia ngươi có thể đối phó được không?" Bóng đen cẩn thận suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không được, lão già kia cho dù là sư huynh ta còn trên đời cũng chưa chắc là đối thủ của hắn." Hoa Hạ đại đế nghe vậy, sắc mặt đại biến: "Nếu theo lời ngươi nói thì hôm nay không có Lưu Phong thì trẫm sẽ chết?" Bóng đen trầm mặc một chút, lạnh nhạt nói: "Có thể sẽ như vậy." "Ngươi có biết sát thủ là người thế nào không?" Hoa Hạ đại đế trầm giọng hỏi. "Bọn họ trên người đều có khí tức Hắc Ám. Nếu ta đoán không sai thì bọn họ chính là người của một tổ chức mới xuất hiện tại kinh đô gần đây Hắc Ám võ sĩ tổ chức." Bóng đen tiếp tục nói: "Lão già xuất hiện vào lúc cuối cùng đã vượt xa phạm trù của Hắc Ám võ sĩ, ta xem hắn nhất định là Hắc Ám tu chân, tu vi phải là Kim Đan hậu kỳ. Đồng cảnh giới thì Hắc Ám tu chân mạnh hơn tu chân thông thường." "Không thể tra ra chủ nhân đứng sau việc này sao?" Bóng đen lắc đầu: "Chuyện này rất khó nói. Tổ chức Hắc Ám võ sĩ khi huấn luyện nhân lực đều huấn luyện tinh thần của võ sĩ đạo. Một khi nhiệm vụ thất bại thì sẽ tự sát. Ngoại trừ mấy người huyết độn trốn thoát thì những người còn lại đều tự sát. Chúng ta không bắt được một người nào cả. Kỳ thật cho dù chúng ta bắt được thì cũng chưa chắc hắn đã khai ra chủ nhân phía sau." "Bệ hạ, tình huống bây giờ thì chỉ có thể hết sức bảo vệ người. Về phần truy án thì chỉ có thể hy vọng vào Cẩm Y Vệ. Đương nhiên nếu giao cho Lưu Phong thì sẽ tốt hơn. Kỳ thật ta đã sớm phát hiện ra Lưu Phong đối với Hắc Ám võ sĩ hết sức quen thuộc, hơn nữa còn là khắc tinh của Hắc Ám võ sĩ. Nếu không thì tên thủ lĩnh Hắc Ám không có khả năng vừa thấy Lưu Phong là biến sắc như vậy." "Lưu Phong bây giờ đang toàn tâm tại Thiên Thượng Nhân Gian, còn có chuyện Hộ Bộ nữa. Chỉ sợ khó phân tâm thêm." Hoa Hạ đại đế suy nghĩ, đoạn nói: "Quên đi, chuyện này giao cho Phùng Nguyệt điều tra." Ngừng một chút, Hoa Hạ đại đế đột nhiên thở dài: "Đáng tiếc là nữ nhi của trẫm đều đã xuất giá. Nếu không nhất định gả một vị công chúa cho hắn. Nhân tài như vậy thật là khó thấy." Bóng đen lập tức động tâm nói: "Kỳ thật bệ hạ có thể tìm một nữ tử thu làm dưỡng nữ. Sau đó gả cho Lưu Phong, như vậy hắn cũng trở thành phò mã gia." Hoa Hạ đại đế nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn bóng đen nói: "Không sai, trẫm có thể nhận con nuôi, sau đó gả cho Lưu Phong. Bất quá không thể gấp được. Nhất định phải là tuyệt thế mỹ nữ." "Không sai, ngươi này không những nhan sắc tuyệt trần mà còn phải thông minh nữa." Bóng đen bổ sung thêm. "Hơn nữa dưỡng nữ của ta phải tuyệt đối trung thành với trẫm. Chỉ như vậy mới có thể không chế được Lưu Phong." Hoa Hạ đại đế để lộ ra một tia gian hoạt. Hôm nay khí trời mát mẻ, cảnh vật tươi đẹp. Sáng sớm, Lưu Phong đã dậy, hắn vừa mới bước vào phòng vệ sinh đã thấy một cảnh tượng làm cho ngây người. Một nữ tử mặc váy ngủ đánh răng. Nàng đang khom lưng đánh răng, cặp mông trắng tròn hiện ra trước mắt Lưu Phong. "Là quần lót màu trắng chữ T." Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị lui ra ngoài thì nữ nhân kia dường như phát hiện được điều gì, nàng quay đầu lại, nhìn Lưu Phong không chớp mắt, thì ra hắn đang nhìn tuyệt đại siêu cấp mông trắng của mình. "Đại sắc lang." Một tiếng hét chói tai từ nữ nhân đó phát ra. Lưu Phong thậm chí không thấy rõ người đó là Dương thị hay Liên Nguyệt nữa, vội quay ra ngoài đóng cửa lại. "Là chuyện gì?" Dương thị mắt vẫn còn ngái ngủ từ trong phòng ngủ bước ra, trên người cũng đang mặc váy ngủ. Lưu Phong thậm chí còn thấy đám cỏ ở phía dưới lộ ra ngoài, cực kỳ mê người. Dương thị cũng chưa phát hiện ra tặc nhãn của Lưu Phong, lên tiếng hỏi: "Công tử, xảy ra chuyện gì? Ta nghe tiếng Liên Nguyệt kêu lên từ trong phòng vệ sinh. "Thật sao? Sao ta không nghe thấy gì?" Lưu Phong thật không dám nói là vì mình soi mông trắng của Liên Nguyệt nên tiểu nha đầu kia mới gào to lên như vậy. "Ngươi. ngươi đang nhìn." Dương thị giờ đây mới phát hiện ra Lưu Phong đang nhìn chăm chăm vào hạ thân của mình. "A, đại sắc lang." Dương thị cũng đột nhiên la lên, so với tiếng hét ban nãy của Liên Nguyệt còn chói tai hơn. Lưu Phong hai lần đều bị chửi là đại sắc lang, có chút xấu hổ, ngay cả chuyện làm vệ sinh cũng bỏ qua, xoay người rời đi. Ra khỏi hậu viên thật xa, hắn mới phục hồi lại tinh thần, cười cười, lắc đầu nói: "Mới sáng sớm đã bị hai mẹ con này chửi." Bất quá nghĩ lại thì mông của Liên Nguyệt thật là trắng. Dương thị thì không cần phải nói, xem ra người này rất muốn nam nhân đây. "Mẹ kiếp, có cơ hội phải xơi hai mẹ con này mới được." Nghĩ đến đây, tâm tình của Lưu Phong quả nhiên là trở nên kích động. Bất quá hôm nay thì chưa được. Hai mẹ con hẳn là chưa tiêu tan cơn giận với hắn, hơn nữa hắn còn có việc trọng yếu phải làm. Giai đoạn cải tạo, xây dựng nhà cho Thiên Thượng Nhân Gian đã đi vào giai đoạn cuối. Công tác tiếp theo là bồi dưỡng biểu diễn giả. Kinh đô là đầm long hổ huyệt, quan viên ở đây cũng có yêu cầu rất cao. Lưu Phong quyết định tự mình chọn ra biểu diễn giả. Vốn là hắn định chọn từ mười người mà lão hoàng đế ban tặng, đào tạo thành đội biểu diễn đầu tiên, nhưng hắn rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này. Nếu đem tặng phẩm của lão hoàng đế đi kinh doanh thì e là đại nghịch bất đạo. Bất đắc dĩ hắn phải tự tìm người. Thời kỳ này tư tưởng của nữ nhân còn bảo thủ. Lưu Phong cũng chỉ có thể tìm người tại các thanh lâu mà thôi. Đương nhiên là cũng phải là nữ nhân cao cấp. Tốt nhất là loại cô nương bán nghệ, không bán thân là tốt nhất. Lúc này hắn đang đi đến một nơi nổi danh tại kinh đô-Nam nhân thiên đường. Thiên đường của nam nhân, dám chắc là địa ngục của nữ nhân. Lưu Phong đã sớm nghe nói chỉ ngươi có tiền thì tại đây ngươi có thể sống như trên thiên đường