TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 328: Nghi ngờ lẫn nhau

Dương thị, diện mạo u oán nhẹ giọng nói: "Công tử cũng thật là. ai cũng quan hệ."

 

"Ha ha ngươi không phải đang ăn dấm chua đấy chứ?" Liên Nguyệt cười, hỏi: "Nói xem cảm giác ghen nó như thế nào?"

 

"Đại nhân cứ nói đùa, chúng ta đang nghĩ xem lại lịch của Kim Vận phu nhân kia như thế nào?" Dương thị quả thật trong lòng cũng có chút ê ẩm. Nàng đối với Lưu Phong thật không thể nhanh chóng được. Lúc đầu đến phụ trách sự tình của Thánh giáo tại Giang Nam, nàng vẫn nhắm vào Lưu Phong. Bất quá vẫn chưa có cơ hội thành công. Hôm nay thay đổi thân phận nhưng Lưu Phong vẫn ra vẻ chính nhân quân tử, không thèm đụng đến nàng. Lần trước tại trù phòng cùng Lưu Phong dùng tay kích tình, Dương thị cảm thấy mừng rỡ, nghĩ rằng vài ngày nữa sẽ có thể lên giường với hắn. Ai ngờ hắn hôm nay lại có nữ nhân khác.

 

"Không sao, chờ bọn họ hành sự xong, chúng ta sẽ tìm hiểu một chút, không chừng sẽ phát hiện ra điều gì." Liên Nguyệt trầm tư một chút: "Ngươi nói ả có phải là người của Thánh Sơn không?"

 

"Thánh sơn?" Dương thị cả kinh kêu lên: "Đại nhân, nói vậy cũng có lý. Ta bây giờ mới nghĩ ra khí tức này đúng là của Thánh Sơn, khí tức thực thánh khiết."

 

"Không lẽ Thái Thương Hộ Pháp phái người xuống núi?" Liên Nguyệt cau mày: "Nếu là Thánh Sơn là chúng ta phải được báo tin chứ?"

 

"Đại nhân, bất kể thế nào thì Kim Vận phu nhân cũng rất khả nghi. Chúng ta nhất định phải tra ra thân phận của ả. Xem ả tiếp cận Lưu Phong là muốn gì?" Dương thị cắn răng nói.

 

"Ha ha!" Liên Nguyệt một trận cười to, sảng khoái: "Ta xem ngươi nói thật khó khăn, bặm môi trơn mắt."

 

"Đại nhân, lúc nào cũng chỉ biết trêu ghẹo ta." Dương thị liếc mắt nhìn Liên Nguyệt, trầm giọng nói: "Nếu là người của Thánh giáo ta thì đại nhân định làm gì?"

 

Liên Nguyệt cúi đầu, trầm tư: "Đợi tình huống cụ thể như thế nào đã. Căn cứ theo tình huống bây giờ thì Kim Vận phu nhân hơn phân nửa là người của người đó."

 

"Đại nhân, người nói ả." Dương thị rất kinh ngạc nhưng vẫn chưa nói ra tên nhân vật đó.

 

"Có Thái Thượng Hộ Pháp cầm cự thì đại bộ phận Thánh giáo đều nằm trong tay ta. Kim Vận phu nhân mà ta không biết thì chắc chắn ả là người của nhân vật kia." Liên Nguyệt tựa hồ đối với Kim Vận phu nhân có một tia hận ý.

"Chẳng lẽ nàng ta không cam lòng? Muốn cướp lấy sản nghiệp của Lưu Phong, mưu đồ đông sơn tái khởi?" Dương thị nhìu mày nói: "Nếu thật sự là như vậy thì nàng sao có thể cam tâm buông tha cho Thánh Linh?"

 

"Tri nhân tri diện bất tri tâm. Ai biết trong lòng ả nghĩ gì." Liên Nguyệt thở dài một tiếng: "Trước hết không vội vã. Không thể để cho Kim Vận phu nhân ở lại bên người Lưu Phong được."

 

"Đúng, không thể để cho một ả đàn bà phóng đãng kia ở cùng một chỗ với công tử." Dương thị âm thầm thở phào một hơi: "Công tử là người chính phái không thể cùng một ả như vậy quan hệ được."

 

"Ngươi sau lưng người ta mạnh miệng vậy?" Liên Nguyệt cười lạnh nói tiếp: "Ta nói với ngươi nhanh chóng "tiên hạ thủ vi cường" nhưng ngươi không nghe, còn nói là cái gì cần bồi dưỡng tình cảm. bây giờ đã thấy chưa? Người ta lên giường với nữ nhân khác. Ngươi có hối hận chưa?"

 

"Đại nhân, không nói nữa được không? Là ta sai rồi." Dương thị tựa hồ như đã hạ quyết tâm: "Ngày hôm nay trôi qua, ta nhất định tìm cơ hội cùng công tử làm chuyện tốt."

 

Liên Nguyệt tiếp tục dặn dò: "Khống chế Lưu Phong mà nói thì có thể áp đảo hết mọi chuyện. Khống chế được hắn cũng có thể lấy được sản nghiệp của hắn. Xem tình hình phát triển của Thiên Thượng Nhân Gian bây giờ thì nếu có thể thu đoạt được thì sau này Thánh giáo chúng ta không còn phải lo lắng về chuyện kinh phí nữa."

 

Dương thị gật đầu: "Đúng vậy, với kinh phí dồi dào từ Thiên Thượng Nhân Gian thì Thánh giáo có thể phát triển lực lượng của mình lên rất nhiều."

 

"Không sai, mục đích của chúng ta là phải hoàn thành tâm nguyện của Lệ Đại giáo chủ. Hoàn thành ước nguyện trở thành cửu ngũ chí tôn." Nói đến đây Liên Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Dương thị hỏi: "Ngươi nói xem chúng ta có thành công không?"

 

Dương thị vội vàng nói: "Đại nhân văn thao vũ lược. Người nhất định thành công."

 

"Không sai. Ta thiên tư thông tuệ. Đáng tiếc không biết Thánh Linh bây giờ hạ lạc ở nơi nào nên không cách nào kế thừa được tu vi của Lệ Đại giáo chủ. Nếu không bây giờ ta có thể xông vào cung đâm chết lão hoàng đế kia, báo thù, rửa hận."

 

"Đại nhân, không cần lo lắng. Thánh Linh sớm muộn gì cũng rơi vào tay người." Dương thị cung kính nói.

 

"Ha ha, ta cũng nghi như vậy." Liên Nguyệt vô cùng tự tin nói.

 

Trong khi hai người còn đang mơ mộng thì Lưu Phong và Kim Vận phu nhân đã đi ra cửa phòng.

 

"Công tử, ngươi định đuổi ta về, không lưu ta lại một đêm sao?" Kim Vận phu nhân làm như không muốn rời khỏi, lôi lôi kéo kéo tay Lưu Phong. Vẻ mặt thập phần mập mờ.

 

Nãy giờ đã mây mưa hai lần. Nếu ở lại một đêm thì không biết còn phải ứng phó thêm mấy lần nữa. Lưu Phong không muốn mình thực sự biến thành suy kiệt tinh lực.

 

Hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu. Không hiểu tại sao Kim Vận phu nhân là một nữ nhân bình thường nhưng tình dục lại mạnh mẽ như vậy. Thân thể của mình là tu chân thì còn mạnh mẽ một chút nhưng nếu là nam tử bình thường thì e là đã bị Kim Vận phu nhân biến thành bộ xương khô.

 

"Phu nhân, Thiên Thượng Nhân Gian mới khai trương. Đêm nay đệ còn có một số việc phải làm, không thể hầu hạ người được. Đợi vài ngày nữa đệ sẽ đến phủ của tỷ thăm người."

 

Kim Vận phu nhân u oán nhìn Lưu Phong thở dài một tiếng, dí ngón tay vào trán hắn: "Ngươi đó, nói dối cũng không đỏ mặt. Rõ ràng là sợ ta nhưng lại viện lý do này lí do nọ. Thôi, hôm nay tha cho ngươi. Vài ngày nữa nhất định phải đi tìm ta."

 

Lưu Phong nhớ không lầm thì Ân quý phi mỗi lần cùng hắn gặp mặt cũng đều có động tác như vậy, dí ngón tay lên trán của hắn.

 

"Công tử, ta đi trước đây." Kim Vận phu nhân đi được vài bước, đột nhiên quay lại: "Công tử, ngươi không được nhân dịp ta vắng mặt mà cùng Dương thị, ả hồ ly kia lộng hành đấy."

 

Lưu Phong đang định lên tiếng đáp ừng thì đã thấy hai mẹ con Dương thị đi đến. Liên Nguyệt hai tay chống nạnh nhìn Kim Vận phu nhân mắng: "Ngươi nói ai vậy? Làm như ai cũng giống hồ ly tinh ngươi vậy."

 

Kim Vận phu nhân nghe vậy, cẩn thận đánh giá Liên Nguyệt một lát, sau đó quay sang Dương thị, tựa hồ như cảm nhận được gì đó nhưng trong lòng lại không dám khẳng định chắc chắn.

 

"Ta nói vị tiểu muội muội nầy sao ngay một chút lễ phép cũng không có." Kim Vận phu nhân cũng không dễ dàng để cho người khác nhục mạ.

 

"Ngươi mới là không biết lễ phép. Đừng quên ngươi nói mẹ ta là hồ ly trước." Liên Nguyệt cười lạnh một tiếng nói tiếp: "Chính mình là hồ ly, còn đi nói người khác. Ngươi mới là không biết lễ phép."

 

Kim Vận phu nhân hừ một tiếng: "Tiểu muội muội, ngươi nói sao được. Ngươi dựa vào cái gì mà dám mắng chửi người khác?"

 

"Dựa vào cái gì?" Liên Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Lưu Phong, cố ý lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói toạc móng heo ra hay sao? Vừa rời chuyện ngươi làm thật không biết xấu hổ. Ở phòng của thúc thúc ta mà rên rỉ thảm thiết. lảm nhảm cái gì mà công tử nhanh lên, ta sướng. cái gì mà ta không chịu được nữa rồi."

 

Lưu Phong nghe vậy cũng cảm thấy buồn bực. Mình quả thật không nghĩ đến vấn đề này.

 

Kim Vận phu nhân nghe Liên Nguyệt nói vậy cũng không cách nào phản bác được.

 

Liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, Kim Vận phu nhân thấp giọng nói: "Đại bại hoại, đều là do ngươi làm hại ta."

 

Kim Vận phu nhân nói ra lời này, ý muốn nhắc nhở Lưu Phong giúp đỡ nàng mà lên tiếng.

 

Lưu Phong hiểu ý, bước lên cười nói: "Liên Nguyệt, Kim Vận phu nhân là bạn ta không được vô lễ."

 

Sau đó hắn tiến đến trước mặt Kim Vận phu nhân nói: "Phu nhân, người về trước đi. Vài ngày nữa ta sẽ tìm người."

 

Kim Vận phu nhân nhìn mẹ con Dương thị một cách đầy thâm ý, hừ một tiếng: "Sau này còn gặp lại."

 

"Công tử, mẹ con hai người này không phải người bình thường. Ngươi nên cẩn thận một chút." Kim Vận phu nhân thấp giọng dặn dò sau đó mới rời đi.

 

"Không biết xấu hổ, thật là phóng đãng." Nhìn theo bóng Kim Vận phu nhân khuất dần, Liên Nguyệt không bỏ lỡ thời cơ mắng thêm một câu.

 

Lưu Phong nhìu mày. Mẹ con Dương thị cũng thật là kỳ quái. Các ngươi chỉ là quản gia sao lại nhiều chuyện như vậy. Bất quá lúc nãy mình cùng Kim Vận phu nhân quả thật là có tạo ra âm thanh thật lớn, nhất là Kim Vận phu nhân. Điều này quả thật là làm ảnh hưởng đến người khác.

 

Trách ai được đây?

 

Chỉ có thể trách cách âm của phòng ốc thời đại này quá kém.

 

Kim Vận phu nhân vừa mới đi ra khỏi hậu viên thì một thanh âm xuất hiện bên tai nàng: "Vận a, mẹ con vừa rồi hình như là người của Thánh giáo."

 

Kim Vận phu nhân kinh hãi: "A Mỗ, ngươi sao có thể khẳng định được?"

 

Ta có thể dám chắc ả Dương thị kia." A Mỗ trầm tư một chút: "Nhưng nữ nhi của Dương thị là Liên Nguyệt thì ta không thể xác định được. Trên người nàng ta dường như có ẩn dấu thánh vật rất lợi hại. Tóm lại hai người này không hề đơn giản. Theo ta phỏng đoán thì họ đang ẩn dấu thân phận của mình."

 

Kim Vận phu nhân kinh ngạc: "
Chẳng lẽ hai ả đó ở bên Lưu Phong là có âm mưu gì?"

Đọc truyện chữ Full