TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 342: Sinh mệnh của Hoa Hạ đại đế

"Chuyện này trước tiên không nên vội." Lưu Phong định khi nào lực lượng của mình tại kinh đô này ổn định thì mới đón Tố Tố đến đây. Kinh đô không phải như Giang Nam. Tại Giang Nam hắn còn có Phượng viên làm chỗ dựa nhưng tại kinh đô thì nếu có chuyện gì, chỉ e Phượng viên cũng không thể hỗ trợ kịp thời. Trước khi hắn đứng vững tại kinh đô thì sẽ không vội đón Tố Tố đến đây.

 

"Đại ca, thứ cho đệ mạo muội hỏi một câu. Người và muội muội của đệ đã." Vừa rồi khi Vương Bảo Nhi gặp Vương Đông Đông thì phát hiện ra trên mặt của nàng vẫn có một chút ửng đỏ sau khi thỏa mãn cao trào."

 

Lưu Phong liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhi: "
Đông Đông có một lão ca vô lương tâm như ngươi quả thực là bi sự."

 

"
Ha ha, đại ca, trước mặt đệ người đừng đóng kịch nữa. Đệ vừa rồi quan sát vẻ mặt của Đông Đông rất kỹ. Chắc chắn là hai người đã xảy ra chuyện gì đó." Vương Bảo Nhi vẻ mặt tếu táo nói tiếp: "Đại ca, người định khi nào thành thân với muội muội đệ đây?"

 

Lưu Phong rất muốn nói cho Vương Bảo Nhi biết mình và Vương Đông Đông bất quá chỉ là vuốt ve nhau một chút mà thôi nhưng lời ra đến miệng thì lại nuốt trở lại. Chuyện này cũng không nên nói ra.

 

"
Không nói chuyện này nữa. Ngươi và Trương Đại Đầu thu xếp cho Trương Trạch Toàn rất tốt. Đông cung tuyệt không thể tìm ra nơi hạ lạc của Trương Trạch Toàn."

 

Vương Bảo Nhi thấy Lưu Phong nói đến chuyện chính sự, nhất thời nghiêm nghị nói: "
Đại ca, người yên tâm. Chuyện quan trọng, đệ không dám lơ là. Phùng đại nhân lại phái thủ hạ tinh nhuệ hỗ trợ chúng ta. Đông cung cho dù có lợi hại đến mấy cũng đừng hòng tìm ra."

 

"
Đừng quá khinh thường. Trương Trạch Toàn đối với ta mà nói thì rất quan trọng. Ngàn vạn lần không được để xảy ra sơ suất."

 

"
Đại ca, khi nào thì người chính thức bắt đầu điều tra Hộ Bộ?" Vương Bảo Nhi thầm nghĩ: "Ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng."

 

"
Bây giờ chưa phải lúc." Lưu Phong cũng không dấu diếm: "Chuyện của Hộ Bộ, đợi khi ta gặp Mã hoàng hậu đã rồi sẽ tính. Hơn nữa hắn dám chắc Hoa Hạ đại đế để hắn điều tra Hộ Bộ phần lớn là vì kinh phí cho việc viễn chinh. Nói cho dễ nghe một chút là thanh tra Đông cung. Nói cho cùng thì hắn không muốn để cho Hoa Hạ đại đế sử dụng mình như một quân cờ."

 

Hoàng cung. Thượng thư phòng.

 

Hoa Hạ đại đế hữu khí vô lực, nằm trên giường, gương mặt tái nhợt. Xung quanh long sàng, mấy tên ngự y đang vây quanh, im lặng nghe lão nói.

 

"
Dương thái y, nói nhanh lên. Thân thể trẫm còn có thể kéo dài được bao lâu nữa?" Lão hoàng đế khẽ cựa quậy thân thể, thấp giọng hỏi.

 

"
Người thái y cầm đầu vội vàng quỳ xuống: "Hồi bẩm bệ hạ, thân thể của người thực không đáng lo."

 

"
Không đáng lo?" Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, quát: "Không nên gật trẫm. Ta muốn các ngươi nói thật. Hôm nay các ngươi phải nói cho trẫm biết ta còn có thể sống được bao lâu nữa?"

 

Dương thái y thân thể khẽ run lên, vội vàng nói: "Bệ hạ, người là chân long thiên tử. Nô tài thật không thể đoán được chuyện sinh tử của người."

 

"
Hổn trướng." Lão hoàng đế ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lánh hữu thần, cả giận nói: "Ta nói rồi, ta không muốn nghe lời này. Ta muốn biết còn có thể sống được bao lâu nữa?"

 

"
Các ngươi phải cho ta một câu trả lời chính xác. Nếu không tất cả chết đi cho ta." Lão hoàng đế đã động nộ, trong mắt hiện lên sát ý.

 

Dương thái y cầm đầu Thái y môn nhất thời trong lòng kinh hãi, bộ dạng run lên lẩy bẩy.

Thật ra dựa vào y thuật của bọn họ thì muốn biết lão hoàng đế còn sống được bao lâu không phải là một vấn đề lớn. Bất quá vấn đề này mà nói với lão hoàng đế thì quả không muốn sống nữa.

 

"Ta cho các ngươi thời gian một nén hương. Khi thời gian kết thúc. Nếu không thể nói cho ta kết luận chính xác thì các ngươi chuẩn bị chết đi là vừa." Vạn tuế, vạn tuế. Lão nghe câu này đã rất nhiều lần nhưng bây giờ đã tỉnh mộng. Vạn tuế là cái chó má gì chứ? Hoàng đế bất quá là thường nhân mặc long bào mà thôi. Ngươi có thể tránh khỏi sự vô tình của thời gian sao?

 

Lão hoàng đế cả đời hưởng thụ vô hạn. Hắn bây giờ quả thật không hề sợ chết.

 

Nhưng lão chưa muốn chết là vì lão vẫn còn một tâm nguyện chưa thể hoàn thành. Đó là viễn chinh Cao Lệ và Phù Tang. Cho nên lão giờ đây chết đi cũng sẽ không nhắm mắt. Bởi vậy lão rất nóng lòng muốn biết mình còn sống được bao lâu để có thể an bài mọi chuyện một cách thỏa đáng.

 

Mấy người thái y, căng thẳng hội đàm một lúc. Cuối cùng cũng không ai dám đưa ra câu trả lời.

 

"Một đám phế vật. Kéo ra, chém đầu toàn bộ cho ta. Gọi người người khác đến đây hội chẩn."

 

"
Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng. Bệ hạ là chân long thiên tử, chúng thần thật không thể mạo phạm." Dương thái y cao giọng kinh hô.

 

"Chém hết đám người vô dụng này cho ta."

 

"
Khoan."

 

Đột nhiên một bóng đen ẩn nấp ở một nơi nào đó lên tiếng: "Bệ hạ, đừng vội chém đầu. Để ta nói với thái y vài câu."

 

Bọn thị vệ rõ ràng biết lời nói của người này rất có phân lượng. Thấy hắn lên tiếng cầu xin hoàng đế. Không đợi hoàng đế hạ lệnh đã thả mấy lão thái y ra.

 

"Dương thái y. Không nên do dự nữa. Ta biết dựa vào y thuật của người mà suy đoán thì sẽ không khó. Các ngươi cứ nói đi. Ta sẽ bảo đảm cho mạng sống của các ngươi sau khi nói."

 

Hoa Hạ đại đế hừ một tiếng: "Nói đi thì ta sẽ không trị tội bất kính của các ngươi. Nếu như các ngươi vẫn kiên trì không nói thì ta sẽ tru diệt toàn gia các ngươi."

 

Dương thái y nghe vậy, thân thể run lên, cắn răng nói: "Bệ hạ, theo như thần thấy thì long thể của người còn có thể duy trì được hơn một năm nữa. Nếu bệ hạ cẩn thận bảo dưỡng tâm tình cho tốt thì có thể kéo dài thêm nửa năm nữa."

 

"
Thật sao?" Hoa Hạ đại đế nghe vậy, khẽ thở dài. Gần hai năm thời gian mà nói cũng tạm đủ.

 

"Bệ hạ, lão thần xin lấy tính mạng để bảo đảm. Tuyệt đối không sai." Dương thái y cung kính nói.

 

"Hảo, trẫm tin tưởng các ngươi. Tốt lắm, các ngươi lui ra đi." Hoa Hạ đại đế tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, nhất thời ngồi dậy, vẻ mặt tái nhợt cũng đã hồi phục được và phần.

 

Đợi đám thái y rời khỏi. Hoa Hạ đại đế chuyển ánh mắt nhìn chăm chăm vào nơi tối tăm trong căn phòng, chậm rãi hỏi: "Hai năm có đủ để ta hoàn thành tâm nguyện viễn chinh không?"

 

Bóng đen trầm giọng: "Nếu kinh phí và lương thảo đầy đủ thì tám phần có thể thành công."

 

"
Đúng vậy, bây giờ kinh phí và lương thảo là tâm bệnh lớn nhất của trẫm." Hoa Hạ đại đế ánh mắt trầm xuống: "Không được. Trẫm không thể chờ đợi thêm nữa. Trẫm muốn sản nghiệp của Lưu Phong, trẫm muốn dùng sản nghiệp của hắn để chuyển thành kinh phí và lương thảo. Trẫm không thể kiên nhẫn được nữa."

"Bệ hạ, xin bớt giận. Thứ cho ta nói thẳng. Người không thể làm như vậy." Bóng đen khuyên nhủ: "Nếu ta không đoán sai thì Lưu Phong rất có thể đã tu thành Nguyên Anh. Nếu bệ hạ vì kinh phí, mặc kệ hết thảy, phá bỏ thể diện của Lưu Phong thì đó không phải là cách làm sáng suốt. Huống hồ khi sư huynh còn sống cũng không hề có di chí như vậy. Nếu bệ hạ làm vậy thì ta là người đầu tiên phản đối."

 

"
Ngươi." Hoa Hạ đại đế tức giận, đưa tay vứt chén trà xuống đất, tức giận nói: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được? Chẳng lẽ cứ ngồi đợi cho đến ngày tính mạng ta kết thúc?"

 

"
Không phải người đã cùng Lưu Phong thỏa hiệp sao? Nửa năm sau ta đoán chắc hắn sẽ đủ khả năng cung cấp kinh phí cho đại quân viễn chinh. Ta nghĩ bệ hạ bây giờ không nên lo lắng chuyện này nữa mà nên để tâm đến chuyện Đông cung và Yến vương phủ. Căn cứ tin tức tình báo của ta thì nhận thấy thân thể của người gần đây không khỏe, Đông cung và Yến vương phủ đều bí mật triển khai hành động. Chẳng lẽ người muốn đứng nhìn xem con, cháu của người đấu đá nhau hay sao?"

 

Hoa Hạ đại đế nghe vậy thở dài: "Ta biết, ngươi không nói thì ta cũng biết. Nhưng ta bây giờ có thể làm gì? Đả kích thế lực của Đông cung và Yến phủ sao? Đã muộn rồi. Trẫm nếu ra tay chế ngự hai thế lực này thì sự yên bình của Hoa Hạ đế quốc sẽ chấm dứt. Ta bây giờ chỉ có thể bình thân mà quan sát. Về phần tương lai ai sẽ thay trẫm kế thừa ngôi vị thì phải dựa vào bản lĩnh của kẻ đó."

 

"
Bệ hạ, không lẽ người không sợ sau khi người chết thì Hoa Hạ đế quốc sẽ rơi vào cảnh nội chiến mà suy bại hay sao?"

 

"
Ha ha." Hoa Hạ đại đế đột nhiên cười to vài tiếng: "Chuyện sau này ta không quan tâm."

 

"
Bệ hạ, Hoàng thái tôn cầu kiến." Hoa Hạ đại đế đang muốn nói tiếp thì thanh âm của thái giám từ ngoài vang lên.

Đọc truyện chữ Full