Lãnh Nguyệt đang suy tư, chợt nghe thêm câu nói này của Lưu Phong, nhất thời hiểu được trên người Lưu Phong ẩn chứa bí mật, không thể nói ra. -Tước gia, ta vừa hiểu được một việc. Trên người ngươi hình như mang theo bí mật, không muốn ai biết? Lưu Phong cũng không phủ nhận, mà hứng thú gật đầu: -Không sai, Lãnh Nguyệt tiên sinh quả nhiên thông minh. Bất quá nếu ngươi muốn biết bí mật của ta thì phải đợi thêm thời gian nữa. -Tước gia sẽ nói cho ta biết? -Đương nhiên, nếu thời cơ chín mùi thì ta sẽ nói cho tiên sinh biết. Bất quá hy vọng ngươi bảo trọng cho đến khi ta chính miệng nói ra bí mật. -Tước gia yên tâm, Lãnh Nguyệt sẽ cố gắng sống sót. Tước gia, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu. Bí mật của ngươi dường như có liên quan đến Thái tử điện hạ? Lưu Phong mỉm cười, không nói, lúc sau mới nhẹ giọng: -Bây giờ ta sẽ không nói cho ngươi biết. Nhưng ngươi phải nhớ lời thề của mình. Chỉ trung thành với người của Thái tử điện hạ, không phân biệt là ai. Lãnh Nguyệt nghe vậy, thân thể run lên, thầm nghĩ nói lời này không phải đã trả lời câu hỏi vừa rồi của mình sao? Nhìn Lãnh Nguyệt đang ngẩn người, Lưu Phong đi đến, vỗ vỗ vai hắn, cười nói: -Không nên suy nghĩ nhiều. Có nhiều việc dù có suy nghĩ cũng không giải quyết được. Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn Lưu Phong nói: -Tước gia, ngươi càng làm cho ta tò mò. Thôi, Lãnh Nguyệt hôm nay nhiệm vụ thất bại, bây giờ trở về sớm một chút nghe giáo huấn. Lưu Phong cười nói: -Nếu ta là hắn thì sẽ tuyệt đối trân trọng nhân tài như tiên sinh. Lãnh Nguyệt ngẩn người, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ: -Bất kể nói như thế nào thì chuyến đi tới đây hôm nay của ta cũng rất đáng giá. Tối thiểu ta cũng từ Tước gia biết được một chút. Lưu Phong nghe vậy, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười: -Chỉ mong ngươi biết được chuyện này thì sau này sẽ giúp ích cho ngươi. Lãnh Nguyệt cười khổ một tiếng, đột nhiên tiến lên, nắm tay Lưu Phong nói: -Tước gia, ta có một câu nói cho ngươi biết. Lãnh Nguyệt vĩnh viễn trung thành với hậu nhân của Thái tử điện hạ, bất kể người đó là người nào. Lưu Phong đặt tay lên tay Lãnh Nguyệt, thản nhiên nói: -Thái tử có thuộc hạ như ngươi, không phải, có bằng hữu như ngươi cũng là phúc khí cả đời của người. Lưu Phong đột nhiên hỏi: -Chuyện của Duẫn vương thì Đông cung có động thái gì không? Lãnh Nguyệt sắc mặt cả kinh: -Ta không hiểu ý của Tước gia. Duẫn vương lấy trộm trong nội vụ khố là rất rõ ràng. Là do hắn tham làm mà gây chuyện. Đông cung có liên can gì chứ? -Vị tất đã như vậy. -Lưu Phong cười nói-Duẫn vương và Yến vương vốn đồng dạng như nhau, thuộc hạ cũng có đến 20 vạn đại quân. Nếu Duẫn vương vì chuyện này mà thụ tội thì đối với Đông cung quả thật rất có lợi. Huống hồ có thể đổ hết tội lên Duẫn vương chuyện nội vụ khố thất thoát mấy năm nay. Tiên sinh thi hành kế này, nhất tiễn hạ song điêu, quả cao minh. Bất quá Duẫn vương cũng quá ngu ngốc, lại có thể tin tưởng một gã thái giám của nội vụ khố. Thật kỳ lạ. Lãnh Nguyệt sắc mặt đại biến, thoán do dự một chút, cười nói: -Thật sự chuyện gì cũng không gạt được pháp nhãn của Tước gia. Bất quá nếu Tước gia hiểu rõ tính cách của Duẫn vương thì sẽ không thấy có gì là kỳ lạ cả Dừng một chút, Lãnh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ hỏi: -Không biết Tước gia như thế nào lại biết. chuyện tên thái giám của nội vụ khố kia? -Ha ha! Phật nói đây là bí mật. Nếu có một ngày ngươi không còn là địch nhân của ta nữa thì ta sẽ nói cho ngươi biết. -Có Kim Vận phu nhân làm tay trong hoàng cung, Lưu Phong muốn biết chuyện gì cũng thật dễ dàng. Lãnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lưu Phong, cười nói: -Không sai, nguy cơ của nội vụ khố đối với Đông cung đã tạm thời được giải quyết. Bất quá nguy cơ của Hộ bộ lại gia tăng. Tước gia, ta có chuyện không rõ lắm nhưng nếu ngươi đã nắm giữ được phụ tử Trương Trạch Toàn thì tại sao lại để Tiểu Điệp làm vũ nữ? Vạn nhất Trương Trạch Toàn biết được thì dường như sẽ bất lợi cho ngươi. Lưu Phong cười nói: -Đa tạ tiên sinh nhắc nhở. Bất quá ta giải thích với ngươi một chút. Tiểu Điệp không phải là vũ nữ như ngươi nghĩ mà là một nghệ sĩ biểu diễn nghệ thuật. Hơn nữa quan hệ của ta với Trương Trạch Toàn cũng không như ngươi nghĩ. Ta không cần hắn mà hắn phải cần ta. Lãnh Nguyệt nghe vậy, gật đầu, lập tức nói: -Ta có thể hiểu được ý của ngài. Tước gia giúp người khác cũng chỉ là cần đối phương trao đổi lại gì đó. Trương Trạch Toàn được cứu, đổi lại hắn phải cung cấp thông tin của Hộ Bộ cho người, còn Tiểu Điệp chính là đổi lại tuổi thanh xuân của nàng. -Cũng có thể nói như vậy. Dù sao ta cũng không phải là Hoạt Bồ Tát. Trong chuyện này chỉ là mọi người hỗ trợ lẫn nhau mà thôi. -Lưu Phong thản nhiên giải thích. Lãnh Nguyệt cười nói: -Tước gia quả nhiên là không giống với suy nghĩ của người khác. Trách không được còn trẻ mà Thiên Thượng Nhân Gian đã như một ngôi sao sáng trên bầu trời Hoa Hạ đế quốc. Bây giờ Lãnh Nguyệt mới được lĩnh giáo. Lưu Phong cười: -Quá khen! Tiếp xúc với Lãnh Nguyệt tiên sinh ta cũng mở rộng được kiến văn của mình. -Ngừng một chút, Lưu Phong trầm giọng nói-Sau khi trở về, nói cho Hoàng thái tôn và Thái tử phi tốt nhất là không nên chọc đến ta. Nếu không. Lãnh Nguyệt cười nói: -Có thể uy hiếp được Đông cung, sợ rằng trong thiên hạ cũng chỉ có Tước gia. -Được rồi, về phần phụ tử Trương Trạch Toàn, các ngươi cũng không thể đạt được mục đích đâu. Trương Trạch Toàn các ngươi sẽ không thể tìm thấy được. Còn Tiểu Điệp, các ngươi có thấy nàng nhưng đừng hòng bắt nàng ta đi. -Lưu Phong thản nhiên nói. -Không sai, chúng ta đã thử vài lần nhưng đều thất bại. Không thể không thừa nhận thuộc hạ hộ vệ của Tước gia quá lợi hại. Ngươi yên tâm, nhưng gì ngươi nói ta sẽ chuyển cáo lại. -Lãnh Nguyệt quay sang hành lễ với Lưu Phong, sau đó rời đi. *** Duẫn vương quả nhiên bị bắt rất dễ dàng. Một ngàn phiên tử Cẩm Y Vệ, thêm năm ngàn Cấm quân liên hợp hành động, cho dù Yến vương có cố tình giải thoát cũng không dám manh động. Trải qua một đêm mưa gió, rốt cuộc màn thượng triều luận tội mà Đông cung chờ mong cũng đã đến. Sau một đêm Thái Âm Bổ Dương, khí sắc của Hoa Hạ đại đế đã tốt lên rất nhiều. Giờ phút này lão đang âm trầm quan sát một vòng bá quan văn võ trên điện. Một lúc sau, lão dùng ngữ khí rất mỉa mai nói: -Hôm nay thượng triều, các vị ái khanh có chuyện gì tấu lên không? Hoa Hạ đại đế mặc dù không chủ động nhắc đến chuyện của Duẫn vương nhưng quần thần ai cũng biết hôm nay thượng triều chắc chắn là để nghị sự chuyện của Duẫn vương đoạt bảo. Nhưng không ai dám bước ra nói đến vấn đề này. Dù sao đây cũng là chuyện của hoàng gia, ngoại thần không cẩn thận, e sẽ bị liên lụy. Nhất thời đại điện trở nên căng thẳng, một bầu không khí im ắng xuất hiện. Thậm chí ngay cả trống ngực của một số đại thần cũng có thể nghe thấy được. Một lúc sau, Hoa Hạ đại đế thấy quần thần không ai nói gì, sắc mặt sa sầm xuống, tức giận nói: -Như thế nào vậy? Hôm nay các vị ái khanh không có chuyện gì bẩm báo với trẫm sao? Như thế nào vừa nghe ta hỏi mà đã im thin thít thế? Nội các Trương Tử Ngưu vội bước lên phía trước tấu: -Tâu bệ hạ, chuyện của Kim Hà đã không còn đáng lo nữa. Nội các và Quân bộ đã phê chuẩn mọi thứ. Tin tưởng sẽ nhanh chóng bình loạn. Hoa Hạ đại đế thanh âm lạnh lùng nói: -Chuyện của Kim Hà các ngươi không cần lo. Trước tiên để cho quân địa phương đóng quân ngăn cản phản quân phát triển. Ba tháng sau sẽ cho Tả Long Vệ quân tiêu diệt. -Còn đại sự gì nữa, tấu lên đi. -Hoa Hạ đại đế tựa hồ nóng nảy, chờ ai đó chủ động tấu chuyện của Duẫn vương. Có Trương Tử Ngưu mở đầu. Các đại lão gia của các bộ đều bắt đầu báo lên các đại sự trong bộ của mình. Bất quá những đại sự này đối với Hoa Hạ đại đế thì chỉ là như ghẻ lở ngoài da, chẳng có chút gì gọi là đại sự. Các bộ, các ngành đều có thể tự mình giải quyết. Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng: -Những việc này các ngươi tự giải quyết đi. Đừng làm phiền trẫm. Lão hoàng đế nói ra lời này, trong đại điện nhất thời im lặng, không ai dám lên tiếng nữa. Ngay lúc này thì từ ngoài điện truyền vào một trận huyên náo. Hoa Hạ đại đế khẽ cau mày, đang muốn hỏi thì đã thấy một gã trung niên nam tử, thân trên cởi trần, bò vào đại điện, trên lưng mang theo rất nhiều roi mây. Lưu Phong nãy giờ vẫn không lên tiếng, nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi bật cười. Duẫn vương này quả nhiên cũng không quá ngốc. Quả nhiên là biết dùng tiểu xảo để thỉnh tội. Bất quá nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Hoa Hạ đại đế thì e là hắn lành ít dữ nhiều.