Lưu Phong nghe vậy thầm nghĩ trước kia thì giống như Ân quý phi vừa nói, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa rồi. Ít nhất thì lão hoàng đế cũng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Hoàng thái tôn. Nếu không thì đã không ra lệnh điều tra Hộ Bộ. Nếu không phải hoài nghi thân phận của Hoàng thái tôn thì dám chắc là có việc đại sự như chuẩn bị kinh phí cho viễn chinh thì lão hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng đụng chạm đến Đông cung. Bấy giờ xem ra lão hoàng đế đã nghi ngờ thân phận của Hoàng thái tôn, cho nên hoàng đế đối với Hoàng thái tôn đã không còn như trước nữa. Nghĩ tới đây, Lưu Phong không nhịn được muốn hỏi chẳng lẽ mình đến thế giới này lại ảnh hưởng đến thế cục của Hoa Hạ đế quốc như vậy? "Phong nhi, ngươi lo lắng chuyện gì vậy?" Thấy Lưu Phong cau mày, Ân quý phi cau mày hỏi. Lưu Phong vội vàng phục hồi tinh thần, cười nói: "Không có chuyện gì, Phong nhi chỉ là suy nghĩ Mã hoàng hậu muốn gặp Phong nhi là có ý gì?" "Không cần lo lắng, Mã hoàng hậu là người tốt, hơn nữa lại thông minh, thích việc đạo lý, ta chắc người sẽ không làm khó ngươi. Nghe nói Hộ Bộ thị lang Trương Trạch Toàn cũng đang trong tay ngươi? Có phải ngươi đã có rất nhiều chứng cớ?" Lưu Phong gật đầu: "Không sai, chẳng những Trương Trạch Toàn mà ngay cả nữ nhi của hắn cũng đang trong tay Phong nhi." "Phong nhi, ta khuyên ngươi trước khi chưa nắm rõ ý tứ của hoàng thượng thì không nên khinh suất hành động." Ân quý phi dặn dò. "Ây, Phong nhi cũng nghĩ như vậy." Ngẩng đầu lên, Lưu Phong thấy Ân quý phi dùng tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai, nhíu mày, dường như có chút thống khổ: "Cô cô, vai người bị sao ư?" Ân quý phi gật đầu: "Có thể là do tối hôm qua ngủ sai tư thế cho nên cổ và vai mới mỏi.""Cô cô, để Phong nhi giúp người xoa bóp một chút nhé." Bộ dáng Lưu Phong thật giống như một hài tử hiếu thuận. Không đợi Ân quý phi đáp ứng, hắn đứng dậy, đi đến sau lưng Ân quý phi, xoa bóp. "Cô cô, lực đạo như vậy có được chưa?" Lưu Phong một đôi bàn tay đặt lên chiếc cổ xinh xắn của nàng, nhẹ nhàng xoa miết, cảm giác quả nhiên thật tuyệt vời, mặc dù tuổi tác không còn trẻ nhưng da thịt được bảo dưỡng trong cung rất cẩn thận, quả nhiên là mịn màng, mềm mại, mát mẻ. Đương nhiên là giờ phút này Lưu Phong không dám hoa tâm, hắn hoàn toàn là chỉ nghĩ đến hiếu tâm. "Aaaa, thoải mái lắm." Ân quý phi tựa hồ như đang hưởng thụ, hai con mắt lim dim, bộ ngực sữa vươn cao, nhấp nhô theo nhịp thở, khuôn mặt đẹp như ngọc hồng nhuận, có chút ngượng ngùng. "Phong nhi, ngươi mau đón Tố Tố đến đây, các ngươi mau chóng sanh cho ta một đứa chắt. Sau này ta không có việc gì sẽ giúp ngươi trong con." Lưu Phong bất giác cảm thấy xấu hổ, nguyên nhân chính là vì tu chân. Hắn và Tố Tố bây giờ chính là nam vô tinh, nữ vô noãn (nam không có t*ng trùng, nữ không có trứng. ) "Cô cô, chuyện này phải từ từ tính." Lưu Phong không dám hồ ngôn hứa loạn lên, đến lúc đó nếu không thể sinh con thì Ân quý phi không biết sẽ thất vọng như thế nào. "Cái gì mà từ từ tính, sinh một đứa nhỏ mà khó khăn như vậy sao?" Ân quý phi thực sự không cách nào giải thích được cách giải thích của Lưu Phong. Sanh một đứa nhỏ có gì mà khó chứ? Hai vợ chồng ngủ trên giường, tự nhiên sẽ có con. Trừ phi một trong hai người có vấn đề. "Phong nhi, các ngươi không phải là." Ân quý phi vừa muốn hỏi một chút, nhưng lời vừa lên đến miệng, liền kịp nuốt lại. Lưu Phong biết ý của Ân quý phi muốn nói gì, trong lòng thầm nghĩ quả thật là hai người đều không thể sinh con, đương nhiên lời này không thể nói ra. "Cô cô, người đừng đa tâm, hai người chúng con đều không có vấn đề gì. Kỳ thật Phong nhi và Tố Tố vẫn còn trẻ, chưa nghĩ đến chuyện này. Bây giờ Phong nhi công việc bề bộn, Tố Tố cũng vậy. Cho nên tạm thời chưa thể sinh con." "Không thành vấn đề, nếu không có thời gian thì cứ sanh con, ta sẽ giúp các ngươi săn sóc nó." Lão hoàng đế bây giờ chỉ Thái Âm Bổ Dương, Ân quý phi đương nhiên trở thành người rất nhàn hạ. Nàng cần gì? Đương nhiên là cần một đứa nhỏ đề bầu bạn, vì thế mới thúc giục Lưu Phong và Ân Tố Tố, thậm chí còn đưa xuân dược và Xuân cung đồ cho hắn. "Cô cô, Tố Tố bận đến nỗi ngay cả thời gian cho con bú cũng không có." Lưu Phong cuối cùng đành bịa đại ra một lý do. "Thì để ta." "Cái này." Lưu Phong nghe câu này xong, chút nữa thì lăn ra xỉu. Cô cô ơi là cô cô, người không có con thì làm sao có sữa mà cho bú chứ? Ân quý phi nghe Lưu Phong muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghĩ lại thì quả là mình có chút tà dị, vội vàng đỏ mặt giải thích: "Ta muốn nói ta sẽ là mẹ đỡ đầu thay cho Tố Tố."Cũng may là Lưu Phong đứng đằng sau nên không phát hiện ra vẻ mặt của nàng. Nếu không nàng đã xấu hổ đến mức muốn tìm một kẽ hở để chui xuống đất. "Cô cô, cứ như vậy đi, chuyện sinh con để Phong nhi và Tố Tố thương lượng một chút đã." Lưu Phong biết tâm tình của Ân quý phi không tốt cũng không nói gì nữa. "Phải nhanh một chút đó." Ân quý phi đầy chờ mong nói. Lưu Phong gật đầu: "Chờ Phong nhi đón Tố Tố đến đây đã. Chuyện sinh con, cô cô cứ yên tâm." "Cô cô, da của người thật là mịn màng, thật đẹp." Lưu Phong nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, tránh cho cô cô lại đòi cho con hắn bú. Nữ nhân nghe nam nhân khen ngợi dung mạo của mình, trong lòng tự nhiên là rất vui vẻ. Ân quý phi cũng không ngoại lệ, nàng mỉm cười: "Ngươi đừng có nịnh, cô cô của ngươi đã già rồi." "Ai nói cô cô già, Phong nhi nhìn da dẻ của người so với cô nương mười tám tuổi cũng không có gì khác nhau cả." Nói xong khẽ vuốt ve một chút cái cổ trắng nõn của nàng. Ân quý phi nhất thời từ trên cổ truyền đến một cảm giác ngây ngất, nhịn không được rên lên: "Aaaa" Lưu Phong không khỏi buồn cười, cũng không biết mình đang xoa bóp, như thế nào lại chuyển sang thủ pháp kích tình chứ? "Phong nhi, thủ pháp xoa bóp của ngươi. quả là cực phẩm." Cố gắng trấn tĩnh lại tâm tình, Ân quý phi cất lời khen ngợi. Lưu Phong âm thầm bật cười, cái này không phải là thủ pháp xoa bóp, phải gọi là thủ pháp kích tình mới đúng. "Cô cô, nếu người thích thì để Phong nhi xoa bóp thêm một hồi nữa." Lưu Phong cười hắc hắc, cố tình di chuyển ngón tay xuống dưới một chút, thỉnh thoảng lại lướt nhẹ vùng da thịt gần ngực nàng, làm cho gai ốc của Ân quý phi nổi hết lên, thân thể như có điện chạy qua. Lúc đầu còn cố nén nhịn nhưng một lúc sau thì không nhịn được nữa, phát ra tiếng thở có phần dồn dập. Nhìn từ trên xuống, Lưu Phong có thể thấy rõ Ân quý phi chính là đang mặc áo ngực màu đen, hai vú vun tròn khép lại, tạo thành một khe hở thật dụ hoặc. Bất tri bất giác một cỗ tà niệm xuất hiện trong lòng hắn. Ngay khi Lưu Phong đang bị tà niệm chiếm cứ, đang chuẩn bị khinh bạc bộ ngực của Ân quý phi thì đột nhiên nàng lên tiếng: "Phong nhi, ngươi giúp ta xoa bóp chân với." Cảm giác kích thích từ thân thượng, không biết từ lúc nào đã lan tỏa toàn thân, Ân quý phi một mặt muốn hưởng thụ, một mặt đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Cuối cùng lý trí đã chiến thắng, nàng bất đắc dĩ phải lên tiếng, bắt Lưu Phong phải thay đổi vị trí khác, chứ cứ kích thích cổ và ngực nàng một lúc lâu như vậy thì sẽ. Lưu Phong nghe Ân quý phi lên tiếng, nhất thời bừng tỉnh, vội vàng hồi phục tinh thần, đi đến trước mặt nàng. "Phong nhi, ngươi giúp ta bóp chân một chút." Ân quý phi lúc này thần sắc cũng khôi phục lại, sự kích động lúc nãy đã hoàn toàn tiêu tán. Lưu Phong khẽ rùng mình, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Ân quý phi, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp hai chân nàng. Ân quý phi cười nói: "Phong nhi, ngươi cứ bóp mạnh một chút. Ta đã già, không thể so với các ngươi, toàn thân đều mệt mỏi." "Cô cô lại nói đùa, người thật sự không có già." Lưu Phong có chút tâm động, hắn đang suy nghĩ không biết có nên lấy ra một chút đan dược của Tuyệt Sắc kiếm tiên cho Ân quý phi dùng. Mặc dù hắn không cách nào có thể giúp nàng trừ đi thống khổ về mặt tinh thần nhưng tối thiểu sẽ giúp cho thân thể nàng cường hãn thêm một chút. "Phong nhi, ngươi lại suy nghĩ đi đâu vậy?" Không thể không nói cặp mắt của Ân quý phi rất tinh tường. Lưu Phong cười nói: "Cô cô, hôm nào Lưu Phong sẽ tìm một loại linh dược giúp người không sanh bệnh nữa." "Thật sao?" Ân quý phi sắc mặt vui vẻ nhưng ngay lập tức lại buồn bã nói: "Thân thể đau đớn một chút có tính là gì." Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nỗi khổ tinh thần mới là ghê gớm. Lưu Phong thở dài trong lòng, ai cũng vậy, không ai không sợ sự cô đơn. Có đôi khi ngay cả Lưu Phong cũng cảm thấy cô đơn, huống chi Ân quý phi đang tuổi hồi xuân nhưng lại phãi chịu cảnh này. Quan trọng là nàng không có con, nếu không thì cũng có thể an ủi đôi chút. "Đáng tiếc, cô cô không có hài tử." Ân quý phi thở dài một tiếng, trong mắt hiện rõ vẻ cô đơn. Thật làm cho Lưu Phong động tâm thương xót, muốn ôm lấy nàng.