Bất quá cuối cùng nàng vẫn không dám tiến vào, nàng hiểu rõ tính tình của Liên Nguyệt, nếu phá hủy đại sự của nàng chỉ e là tính mạng mình cũng sẽ chấm dứt. "Lưu Phong ôm ta đi." Một là không làm, hai là làm cho tới nơi tới chốn. Dù sao thì bây giờ Lưu Phong cũng đang mê mẩn tâm thần, Liên Nguyệt nghĩ vậy, liền chui vào ngực Lưu Phong, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác kích tình. Liên Nguyệt lẳng lặng nằm trên ngực Lưu Phong, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển, không dám nhìn Lưu Phong. Lưu Phong cười hắc hắc, cố nén dục vọng trong lòng, tay trái đè tiểu Bạch thỏ, tay phải đặt lên mông nàng, khe khẽ xoa miết. Lưu Phong đã trải qua nhiều thực chiến, kinh nghiệm phong phú, nếu đã làm thì phải đúng bài bản, lúc nãy đã cho nàng đạt đến cao trào, bây giờ phải cho nàng hưởng thụ một chút khoái cảm sau cao trào. Quả nhiên là Liên Nguyệt được vuốt ve rất sung sướng, thân thể khẽ uốn cong, trong miệng phát ra một tiếng rên, bộ dáng thật dâm đãng. Chờ khi tâm tình của Liên Nguyệt bình phục lại, Lưu Phong mới tà tiếu hỏi: "Cảm giác như thế nào? Thoải mái không? Nguyệt nhi?" Liên Nguyệt gật đầu, sau đó đột nhiên cảnh giác nhìn Lưu Phong, khẩn trương hỏi: "Ngươi. ngươi như thế nào lại thanh tĩnh, chẳng lẽ người không có." Liên Nguyệt nói tới đây chợt đưa hai tay bịt miệng mình lại. Lưu Phong ôm lấy thân thể loã lồ của Liên Nguyệt trong tay, miệng cười ha ha hỏi: "Ta. ta không sao, ta muốn biết ngươi là muốn hỏi cái gì vậy?" "Thất bại? Chẳng lẽ Mị Thuật của ta đã thất bại?" Liên Nguyệt nhất thời kinh hãi, cẩn thận tự hỏi lại: "Thúc thúc, không có gì, Nguyệt nhi tưởng người đã ngủ." Lưu Phong tiếp tục duy trì vẻ mặt tà dị, trêu ghẹo ả: "Nguyệt nhi, ta là thương cảm hài tử như ngươi đột nhiên thân thể nóng bừng lên, sẽ bị thiêu đốt nên không có ngủ mà ta vuốt ve cho ngươi thoải mái một chút." Nhìn bộ dáng của Lưu Phong, Liên Nguyệt hận không thể một cước đá vào hạ bộ của hắn. Hiển nhiên là chuyện phát triển đến bây giờ, Liên Nguyệt phải thừa nhận nàng đã thất bại, nhưng bây giờ còn lo lắng không biết Lưu Phong đã khám phá ra âm mưu của nàng chưa? "Nguyệt nhi, nhìn vẻ mặt của ngươi hình như đang có tâm sự?" Lưu Phong vẻ mặt nửa như mỉm cười, nửa như không, hỏi. Liên Nguyệt khẽ giật mình, vội vàng giải thích: "Không có gì, Nguyệt nhi đang nghĩ, người chính là một đại sắc lang." Tặc nương bì, ngươi còn muốn trước mặt ta đóng vai đứng đắn. Lưu Phong cười hắc hắc nói: "Liên Nguyệt, ngươi có suy nghĩ khi nói không đấy? Ngươi đòi ngủ trên giường của ta, hơn nữa vừa rồi ta sờ soạng, ngươi cũng rất thoải mái. sao lại nói ta là đại sắc lang?" "Thúc thúc, người." Liên Nguyệt cố trấn tĩnh lại vẻ mặt đang thẹn thùng của mình, đầu không dám ngước lên, tự hỏi trong lòng nên làm gì bây giờ? Mặt dày thì đã sao? Hiển nhiên là về mặt này thì mình thua Lưu Phong. Nhưng dù gì đi nữa thì vì Thiên Thượng Nhân Gian cũng không thể để lộ ra thân phận của mình được. Ngay khi Liên Nguyệt đang bối rối thì Lưu Phong cười: "Liên Nguyệt, thực ra ngươi cũng không cần để ý. Kỳ thật thúc thúc đối với ngươi cũng không làm gì xấu cả." Liên Nguyệt thoáng run lên, thẹn thùng nói: "Thúc thúc, người đang nghĩ ta là một nữ nhân dâm đãng?" Liên Nguyệt phát giác ra Lưu Phong vẫn chưa tỏ ra nghi ngờ, thôi cứ tùy cơ ứng biến. Nói thật thì bây giờ cho dù muốn đứng lên cũng khó khăn, nàng căn bản không còn chút khí lực, toàn bộ công lực đã tiêu hao cho việc phóng xuất Xử Tử Ngưng Hương. Hơn nữa lại vừa đạt đến cao trào nên toàn thân vô lực, cử động một chút cũng khó khăn. "Ha ha, ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy?" Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Liên Nguyệt, người là hài tử, không nên nói như vậy. Kỳ thật biểu hiện của ngươi rất bình thường. Ngươi bây giờ đang ở tuổi thanh xuân phát dục, đối với tình dục rất mẫn cảm, rất tò mò, cho nên ngươi mới có ý nghĩ như vậy. Thúc thúc cũng là vì muốn thân thể ngươi khoẻ mạnh nên lúc nãy mới cả gan giúp ngươi tự sướng. chuyện này hy vọng ngươi không nên để ý đến." Nói xong ngay cả Lưu Phong cũng thấy mình vô sỉ. Liên Nguyệt đối với lời nói của Lưu Phong, thực nửa tin nửa ngờ. Nàng thậm chí còn đang suy nghĩ hôm nay nhiệm vụ của mình thất bại có liên quan gì đến việc thanh xuân phát dục kỳ kia có quan hệ gì không? "Ây, chắc là như thế." Liên Nguyệt rất nhanh chóng có câu trả lời, tâm tình vì thế cũng thoải mái hơn rất nhiều. Thì ra nàng thất bại không phải vì tu vi không đủ mà là vì bản thân đang ở cái gì mà thanh xuân phát dục kỳ. "Thúc thúc, người có thích vuốt ve Nguyệt nhi không?" Chẳng biết tại sao Liên Nguyệt lúc này lại muốn nói mấy câu sắc tình. Lưu Phong cười khan một tiếng, thầm nghĩ tặc nương bì không lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tiếp tục câu dẫn mình. "Thích." "Thúc thúc, kỳ thật Nguyệt nhi cũng rất thích cho người sờ soạng, cảm giác vừa rồi thật là mê ly." Liên Nguyệt không còn thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn, con mắt trong veo chứa đầy thâm tình nhìn Lưu Phong. "Ha ha, thật sao?" Lưu Phong trong lòng cười thầm, tiểu nha đầu quả là cũng ngây thơ. Ma giáo quả nhiên là giáo dục giáo đồ không tốt. Ngay cả chuyện này mà cũng không biết. "Thúc thúc, người có thích Liên Nguyệt không?" Liên Nguyệt đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt chứa chan đầy ân tình. Lưu Phong mỉm cười nói: "Đương nhiên ngươi là hài tử của ta, ta tự nhiên rất thích ngươi." Liên Nguyệt lắc đầu, nghiêm trang nói: "Thúc thúc, ta nói không phải là tình cảm của trưởng bối và hậu bối mà là. tình cảm nam nữ." Liên Nguyệt lúc này vẫn là suy nghĩ cho sứ mệnh của mình. Nàng muốn biết Lưu Phong có thích mình không, nếu có thì sẽ lợi dụng điểm này, tiếp tục câu dẫn hắn. Nàng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể tiếp tục thả ra Xử Tử Ngưng Hương. Có kinh nghiệm ngày hôm nay, Liên Nguyệt tin rằng lần sau mình nhất định sẽ thành công. "Thích." Lưu Phong vẫn trả lời như trước. "Đến đây, Liên Nguyệt để thúc thúc kiểm tra thân thể." Nói xong Lưu Phong liền ôm Liên Nguyệt vào lòng, song thủ phân biệt đặt tại vú và mông của nàng. Làn da mịn màng, căng bóng quả thật làm cho Lưu Phong rất thích. Cứ vậy nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn, cảm giác cũng rất đã tay. Mới đầu Liên Nguyệt trong lòng toàn là những lời nguyền rủa Lưu Phong nhưng dần dần sự vuốt ve của hắn cũng mang đến cho nàng một loại cảm giác mỹ diệu, nàng không hề kháng cự mà hai tay còn ôm lấy cổ của hắn, nằm im hưởng thụ. Thời khắc này, một lần nữa nàng lại quên đi sứ mạng của mình. Lưu Phong nhìn ả, trong lòng thầm bật cười, nói cho cùng thì ả tiểu nha đầu này cũng là nữ nhân, cũng thích hưởng thụ khoái cảm tính dục thông thường. "Tặc nương bì, ngươi đến đây quyến rũ lão tử, lại bị lão tử hấp dẫn ngược lại. Thật là buồn cười." Lưu Phong một mặt cười trong lòng, một mặt vuốt ve cặp mông nhỏ nhắn, bộ ngực xinh xắn của nàng, rất là đắc ý. Dương Thị thần sắc buồn bã trở lại phòng mình, cắn môi, nghiến răng, hận không thể xông vào mắng to đôi cẩu nam nữ kia một trận. Ả Liên Nguyệt kia thật là giả nhân giả nghĩa. Ngày thường thì tỏ ra nghiêm trang, ai mà biết thì ra cũng là một nữ nhân dâm đãng. Rõ ràng nói Lưu Phong sẽ do mình câu dẫn nhưng bây giờ lại hớt tay trên của mình. Càng nghĩ càng tức giận, Dương Thị thậm chí còn nghĩ đến chuyện mình có nên đem chuyện Thánh nữ thất thân báo cho Thánh sơn, Thánh sơn tài phán nhất định sẽ trừng phạt Liên Nguyệt đáng ghét kia. "Mẫu thân của ta đang suy nghĩ gì vậy? Không phải muốn đến Thánh sơn báo cái gì đấy chứ?" Ngay lúc này thì Liên Nguyệt gương mặt vẫn còn ửng đỏ tiến vào. Dương Thị ngẩn người ra, sợ hãi nói: "Đại nhân, ngươi như thế nào lại nghĩ ta liên lạc với Thánh sơn. Ta chỉ là lo lắng người bị Lưu Phong-tên tiểu tử thúi-kia làm." "Được rồi, ta biết ngươi nghĩ gì." Liên Nguyệt cười lạnh một tiếng nói: "Nói thật cho ngươi biết, ta và Lưu Phong không có chuyện gì cả." Các ngươi không xảy ra chuyện gì? Quỷ mới tin ngươi. Dương Thị không phải là kẻ ngu. Lúc nãy thì rên rỉ, bây giờ thì mặt đỏ ửng như vậy, không có chuyện gì mới là lạ. "Đại nhân, ta biết người bây giờ là Thánh nữ duy nhất của Thánh sơn, tự nhiên sẽ không để cho mất nguyên âm." Dương Thị ấp úng nói. "Ây, ngươi biết là tốt rồi." Liên Nguyệt nói tiếp: "Nói cho ta biết, ngươi thích Lưu Phong phải không?" Dương Thị vội vàng khỏa lấp: "Đại nhân hiểu lầm, ta như thế nào mà thích Lưu Phong." "Được rồi, trước mặt ta đừng giả bộ hồ đồ. Tâm tư của ngươi ta biết." Dừng một chút Liên Nguyệt nói: "Tu vi, định lực của Lưu Phong rất mạnh, ta đã thất bại." "Thất bại?" Dương Thị nghe vậy, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Kinh ngạc chính là Mị Thuật của Thánh giáo có thể thất bại, vui mừng chính là vì Lưu Phong không bị sao cả. Nếu hắn trúng phải Mị Thuật thì sẽ trở thành một con rối. "Nhưng ngươi đừng vội cao hứng. Vì đại nghiệp của Thánh giáo. Từ hôm nay ngươi và ta phải luân phiên câu dẫn hắn. Cần phải nhanh chóng làm cho tâm chí của hắn mê hoặc." Liên Nguyệt dặn dò. Dương Thị sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Đại nhân, ta chưa thể luyện thành Mị Thuật tối cao tâm pháp, cho nên bây giờ vẫn không thể phóng xuất ra Xử Tử Ngưng Hương được."