TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 375: Mã hoàng hậu thỉnh cầu

Lưu Phong lạnh nhạt cười, giơ chén rượu lên, nói: "Điện hạ khách khí quá, tại hạ bất quá chỉ là một gã quan nhỏ, nếu Hoàng thái tôn có giết ta đi tựa hồ cũng chẳng là gì. Ngươi cần gì phải làm vậy. Bất quá chén rượu này ta phải uống."

 

Lời này vừa nói ra nhất thời mọi người trong thính đường đều kinh ngạc. Lưu Phong quả thật là to gan, ngay cả thể diện của Thái tử phi cũng không xem vào đâu. Thật sự là cuồng vọng.

 

Thái tử phi thấy Lưu Phong đưa tay uống rượu, mỉm cười: "Tước gia yên tâm, đợi Hoàng thái tôn tỉnh rượu, ta nhất định sẽ bắt hắn xin lỗi ngươi."

 

"Không dám, không dám." Lưu Phong cung tay nói: "Điện hạ quá lời rồi."

 

Chúng đại thần thấy Thái tử phi bồi tội như vậy, trong lòng âm thầm xưng tán Thái tử phi thật có đức hạnh. Ngay cả đám tướng lãnh của Tả Long Vệ quân không vừa lòng đối với Hoàng thái tôn lúc nãy cũng bỏ đi thành kiến của mình lúc trước.

 

Bất quá sau sự việc này xảy ra thì Yến hội cũng không còn vui vẻ như ban đầu nữa. Ngay cả vũ cơ, ca kỹ cũng không thể nào khôi phục được bầu không khí vui vẻ lúc trước.

Vốn là yến hội chuẩn bị diễn ra cho đến tận đêm nhưng bất quá lại phãi chấm dứt sớm.

Tuy kết thúc sớm trước dự liệu nhưng tổng thể của yến hội vẫn là diễn ra thành công, ít nhất Thái tử phi cũng đã biểu diễn rất đạt.

 

"Tước gia, thỉnh người đi theo ta." Tan hội, Lãnh Nguyệt bước đến bên cạnh Lưu Phong, nhẹ giọng nói.

 

"Mã hoàng hậu đến sao?" Lưu Phong lạnh nhạt hỏi.

 

"Không sai." Lãnh Nguyệt thấp giọng nói: "Hoàng hậu nương nương đã ở hậu viện chờ Tước gia đã lâu."

 

"Dẫn đường." Cái gì đến sẽ đến, Lưu Phong dù sao cũng không hề e ngại. Chuyện điều tra Hộ bộ cũng là lão hoàng đế quyết định, ta cũng chỉ là người thừa hành mà thôi.

 

"Tước gia, kỳ thật vừa rồi ngươi không nên vô lễ với Thái tử phi như vậy. Dù sao tại đó cũng cò mặt rất đông đại thần, quý tộc." Trên đường đi, Lãnh Nguyệt thấp giọng nói.

 

"Thể diện là do chính mình mà có, người khác có muốn cấp cho cũng không được. Chuyện hôm nay không phải là do ta, hết thảy đều là do Hoàng thái tôn tạo ra." Lưu Phong lạnh nhạt nói.

 

Lãnh Nguyệt nghe vậy thở dài một tiếng: "Ài, Tước gia cũng thật là. Bất quá Hoàng thái tôn hôm nay quả có chút quá lố. Sớm biết như vậy thì đã không cho hắn uống nhiều."

 

Lưu Phong hừ một tiếng, cười cười nhìn Lãnh Nguyệt không nói nữa.

 

Đi một lúc, Lãnh Nguyệt chỉ về phía trước nói: "Tước gia, Hoàng hậu nương nương ở ngay trước tẩm cung nghỉ tạm, người đã chuẩn y cho mình ngươi đi vào. Ta không tiễn nữa." Nói xong Lãnh Nguyệt quay người rời khỏi.

 

Lưu Phong một mình đi tới, đến trước cửa đã thấy thái giám và thị vệ đứng gác. Đám người này dường như biết hắn, chỉ hỏi qua vài câu, sau đó cho hắn đi vào.

 

"Là Lưu Phong đến?" Lưu Phong vừa mới đi vào cửa cung, đã thấy tiếng một thanh âm của lão bà từ sau một tấm bình phong vọng ra.

 

Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên, quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: "Vi thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế."

 

"Bình thân." Mã hoàng hậu liếc mắt nhìn Lưu Phong, hứng thú nói: "Ai gia đã gần đất xa trời, còn cái gì mà thiên tuế chứ, lời này đều là lời sáo rỗng. Sau này ngươi nhìn thấy ai gia cũng không cần đa lễ nữa."

 

Lưu Phong đứng lên, rất nhanh liếc mắt nhìn một cái. Chỉ thấy bà mặc phượng y, sắc mặt mặc dù đã già nua nhưng mỗi cái giở tay, nhấc chân đều lộ ra uy phong bức người.

 

"Lưu Phong, ngươi biết hôm nay ai gia triệu kiến ngươi là vì việc gì hay không?" Mã hoàng hậu quả nhiên là người lão luyện, không hề khách sáo vòng vo.

 

Lưu Phong lập tức đáp lời: "Vi thần ngu độn, vi thần thật không rõ. Thỉnh xin Hoàng hậu nương nương chỉ giáo."

Mã hoàng hậu nghiêm mặt nói: "Nghe nói ngươi và Hoàng thượng đã ký một bản giao dịch?"

 

Lưu Phong kinh hãi, vốn hắn tưởng Mã hoàng hậu sẽ hỏi việc điều tra Hộ bộ, không nghĩ bà ta lại hỏi về vấn đề này.

Lưu Phong cảm thấy rất kỳ lạ. Giao dịch giữa mình và Hoa Hạ đại đế chỉ có hai người biết. Ngoại nhân tuyệt đối không thể biết. Mã hoàng hậu làm sao có thể biết được?

 

"Hoàng hậu nương nương, vi thần thực không hiểu người đang hỏi chuyện gì." Dù sao cũng cẩn thận một chút, Lưu Phong quyết định không thừa nhận, hắn và Lão hoàng đế đã có ước định, việc này ngàn vạn lần không thể công khai thừa nhận.

 

Mã hoàng hậu thấy Lưu Phong cố ý che dấu, cười lạnh một tiếng: "Lưu Phong, giao dịch của ngươi và hoàng thượng ai gia đã biết, ngươi cần gì phải che dấu nữa."

 

 

"Thần không dám, bất quá thần thật sự không biết nương nương đang nói chuyện gì." Đánh chết cũng không thừa nhận, trừ phi Lão hoàng đế chính miệng nói cho Mã hoàng hậu.

 

Kỳ thật bây giờ Lưu Phong cũng chưa thể xác định được Mã hoàng hậu làm sao biết được chuyện này.

Nếu lão hoàng đế nói ra cho Mã hoàng hậu mà hắn lại che dấu thì dường như không sáng suốt lắm.

 

"Lưu Phong, ngươi nói thật đi. Hoàng thượng đã mang chuyện giao dịch nói cho ai gia biết rồi." Mã hoàng hậu hừ một tiếng, nói tiếp: "Chuyện ngươi chuẩn bị quân phí cho bệ hạ viễn chinh, bệ hạ làm chỗ dựa cho ngươi kinh doanh, cái gì ta cũng biết rồi."

 

Lưu Phong nghe vậy thầm nghĩ thì ra Lão hoàng đế cũng không giữ chữ tín lắm. Rõ ràng đã nói không cho người thứ ba biết chuyện, ai mà ngờ lão lại là người đầu tiên tiết lộ chuyện này ra.

 

"Nương nương, nếu đã biết hết thì còn hỏi vi thần làm gì?" Lưu Phong khẳng định trong vòng nửa năm nay sẽ không ai có thể động đến mình, nói ra ngữ khí cũng có phần khiêu khích.

 

Mã hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Lưu Phong vài lần, đột nhiên cười nói: "Mấy năm nay dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ai gia, chỉ có mình ngươi mà thôi."

Dừng một chút, Mã hoàng hậu tiếp tục nói: "Nếu ngươi đã giúp bệ hạ giải quyết quân phí thì sao còn muốn điều tra Hộ bộ?"

"Nương nương, vi thần bất quá chỉ phụng chỉ làm việc. Nếu ngươi muốn biết đáp án thì tốt nhất nên hỏi bệ hạ."

 

"Nếu bệ hạ nói cho ta biết thì ta cần gì phải hỏi ngươi?" Mã hoàng hậu sa sầm nét mặt, quát: "Lưu Phong, nếu ai gia đã tìm ngươi thì ngươi phải nói hết cho ta biết. Nếu không. hừ hừ." Mã hoàng hậu mặc dù không nói rõ là cái gì nhưng trong ngữ khí lại lộ ra vài phần uy hiếp.

 

Kỳ thật Lưu Phong hiểu được nguyên nhân vì sao Lão hoàng đế nhất quyết điều tra Hộ bộ.

Lão hoàng đế sở dĩ muốn điều tra là vì sự hoài nghi của Trương Thiên Sư, khiến cho Lão hoàng đế cũng nghi ngờ thân phận của Hoàng thái tôn cho nên mới quyết định điều tra Hộ bộ.

Bất quá nguyên nhân này hắn không thể nói cho Mã hoàng hậu được.

 

Từ sự sủng ái của Mã hoàng hậu đối với Hoàng thái tôn thì cho dù hắn nói ra bà ta cũng không tin. Huống hồ chuyện này còn có liên quan đến thân thế của hắn. Cho nên hắn chỉ nói ra khi nào thế lực của bản thân đã thực sự vững mạnh.

 

 

"Nương nương, thứ cho vi thần nói thẳng. Vi thần chỉ là tay chân làm việc cho bệ hạ. Còn nguyên nhân như thế nào thì thần cũng không rõ." Lưu Phong chậm rãi giải thích.

 

"To gan." Mã hoàng hậu mi mục dựng ngược, quát lớn: "Lưu Phong, ngươi đừng tưởng giao dịch với bệ hạ thì ta không làm gì được. Nếu ta quyết định trừng phạt ngươi thì bệ hạ cũng không bảo vệ cho ngươi được."

 

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: "Nương nương cho dù có giết thần thì thần vẫn nói không biết."

 

"Hảo, ai gia tin tưởng một chút." Mã hoàng hậu đột nhiên hỏi: "Trương Trạch Toàn bây giờ đang ở đâu?"

 

"Ở một nơi bí mật, ngoại trừ vi thần ra thì không ai biết." Lưu Phong lạnh nhạt nói.

 

"Mau giao cho ai gia Trương Trạch Toàn." Mã hoàng hậu lớn tiếng nói.

 

Lưu Phong thản nhiên nói: "Vi thần chỉ dựa theo ý chỉ của bệ hạ mà bảo vệ cho Trương Trạch Toàn. Trừ phi bệ hạ hạ ý chỉ, nếu không thì thần sẽ không giao Trương Trạch Toàn cho ai cả."

 

"Lớn mật!" Mã hoàng hậu vỗ bàn, quát hỏi: "Chẳng lẽ ngươi dám cãi lời ai gia?"

 

"Vi thần không dám." Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Nhưng vi thần cũng không dám làm trái lời thánh chỉ của bệ hạ."

 

"Lưu Phong, ngươi thật không sợ ai gia giết ngươi sao?"

"Vì bệ hạ tẫn trung, thần tuy chết cũng không hối hận." Lưu Phong vẻ mặt nhất thời trở nên trán ngập chính khí, tựa như khí phách của anh hùng vậy.

 

"Ha ha." Mã hoàng hậu đột nhiên chuyển sắc mặt, cười nói: "Lưu Phong à Lưu Phong, bệ hạ quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Ngươi thật là một trung thần."

 

"Lão thái bà là muốn thử ta?" Lưu Phong sợ run một chút, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Mã hoàng hậu mỉm cười nói: "Lưu Phong, ngươi không cần lo lắng, ai gia không phải là người không biết đạo lý. Ngươi là thần tử của bệ hạ, làm việc theo ý chỉ của bệ hạ, ai gia cũng không làm khó ngươi. Kỳ thật hôm nay ai gia gặp ngươi, muốn nhìn ngươi một chút xem nhân vật trẻ tuổi truyền kỳ, sở hữu Thiên Thượng Nhân Gian, Bát Quái Báo Nghiệp, Tân Thức nội y. quả nhiên là bất phàm.

 

"
Nương nương quá khen. Tất cả những thứ đó chỉ là chút sinh ý nhỏ của vi thần mà thôi." Lưu Phong khiêm tốn nói

 

"
Sinh ý nhỏ?" Mã hoàng hậu cười nói: "Được rồi, Lưu ái khanh, bản lĩnh của ngươi, trong lòng ngươi tự biết. Ai gia bây giờ có một việc muốn ngươi hỗ trợ."

Đọc truyện chữ Full