Ngay khi khối thi thể kia xuất hiện, lập tức có một luồng dao động kinh người, trong nháy mắt khuếch tán từ trên cơ thể này đến, dao động này tản ra bốn phía, lập tức khiến cho triệu đệ tử Thương Môn Phái, từng người sắc mặt tái nhợt, toàn bộ phun ra máu tươi, đồng loạt lùi về sau, trong thần sắc hoảng sợ.
Tu vi của bọn họ trong chớp mắt đều hỗn loạn, dường như không thể khống chế.
Còn mấy chục ngàn cường giả kia lúc này biến sắc, từng người như gặp đại địch, trong óc nổ vang, dường như đưa thân vào thây chất thành núi, máu chảy thành xông, bị vô số rống giận che mất.
Khí thế như hồng, thiên địa biến sắc, bầu trời cuồn cuộn, mây mù ngập trời!
Hình như có một luồng khí thế không cách nào hình dung tản ra từ trên thi thể này, bao phủ mọi người cũng hóa thành áp lực, khiến cho dưới ngàn vạn núi lớn, toàn bộ nổ vang chấn động, mặt đất run rẩy, hình như có trần vụ dục bay lên không, nhưng lại bị vỗ xuống, khiến cho mặt đất run lên, vô số liên kiều giữa ngàn vạn núi lớn đều lay động kịch liệt, vô số đệ tử tinh thần toàn bộ có sấm sét quanh quẩn.
Còn khí thế dâng lên trên núi lớn vào lúc này giống như có bàn tay vô hình, hung hăng vỗ, trực tiếp vỡ vụn.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người bốn phía hít sâu, duy chỉ có hai tỷ đệ kia không cảm nhận được uy lực gì nhưng thấy hết thảy xảy ra ở bốn phía, tỷ tỷ kia dù tính tình thô cỡ nào cũng sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nàng ngơ ngác nhìn khối thi thể kia, nàng nhớ đây là nàng đi trên đường nhặt được.
"Ta... ta đã lượm được khối thi thể gì vậy..." Đáy lòng nàng lẩm bẩm, nàng thấy một triệu người phun ra máu tươi, thấy được mặt đất run lên, ngọn núi nổ vang, thấy được mấy chục ngàn cường giả kia hoảng sợ, thấy được ánh mắt của lão già trường bào vàng sậm lúc này lóe sáng chói mắt người khác.
Nhưng mà nàng không chú ý đến trong những thi thể xuất hiện bên trong túi trữ vật vỡ nát không thấy thi thể chó ngao.
Cùng lúc đó, bốn phía trong chớp mắt nổi lên vô số thanh âm thất thanh vù vù.
- Đây là... đây là...
-Thi thể Chí Tôn, đây là thi thể Chí Tôn, trời ạ, đây là khối thi thể Chí Tôn cửu nguyên! !
-Khó trách Thương Mang Chung minh lúc trước, Chí Tôn cửu nguyên trong cả Thương Mang không có bao nhiêu, lúc này túi trữ vật Vân gia hai người lại bất ngờ có một khối... thi thể Chí Tôn!
- Đây là chí bảo! Mọi người ồ lên, lão già trường bào vàng sậm bỗng nhiên vung tay áo, lập tức từng phong ấn rơi trên người Mạnh Hạo, phong kín uy lực, khiến cho bốn phía từ từ khôi phục như bình thường nhưng đáy lòng mọi người vẫn lưu lại rung động như vậy.
-Thi thể này các ngươi từ đâu có được? Lão gia tử liếc nhìn thi thể Mạnh Hạo, vừa nhìn nữ tử tư xưng Vân San kia, thản nhiên nói.
-Lượm... lượm được... Vân San run run nói.
Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người bốn phía đều mở to mắt, không thể tin, cũng không tưởng tượng nổi, thần sắc dần dần cổ quái, cho dù là lão già trường bào vàng sậm kia khi nghe được câu này giống như có sấm sét nổ vang, ngẩn ra, sau đó cười khổ.
Hắn lúc trước bình tĩnh nhưng trên thực tế trong lòng đã sớm nổi lên sóng lớn, cửu nguyên trong Thương Mang cũng ít thấy, mỗi người đều là cường giả tuyệt thế, cường giả như vậy... còn sống còn có cơ hội thấy được nhưng sau tử vong... có thể thấy được thi thể quả là hiếm thấy.
Cửu nguyên cơ hồ là thọ nguyên vô tận, cho nên có khả năng tạo hóa hoặc chính là ý đồ Siêu Thoát, đánh sâu vào Đạo Nguyên Cảnh, tồn tại như vậy, sau khi thất bại sẽ tan xương nát thịt, không có khả năng cất giữ.
Hoặc là chính người đấu pháp, trực tiếp chết trận nhưng cửu nguyên đấu pháp rất khó giữ thân thể hoàn chỉnh, gần như đều phá thành mảnh nhỏ, cho nên một khối thi thể Chí Tôn cửu nguyên hoàn chỉnh, cực kỳ khó thấy.
Lúc này lão già trường bào vàng sậm hơi suy nghĩ, hiểu nhân quả, hai tỷ đệ này ngẫu nhiên nhặt được thi thể này trên đường, đi tới Thương Mang Tinh, dẫn đến trận pháp tiếng chuông, còn lão nơi này rõ ràng hiểu lầm nữ tử giấu đối phương trong túi trữ vật.
Lúc này nghĩ hết thảy hợp lí, duy nhất không hợp lí chính là người chết không gây ra trận pháp tiếng chuông.
"Còn có một tia sinh cơ, xem ra cùng người đấu pháp, tại thời điểm mấu chốt vì chạy trốn, bị thương nặng gần như hồn phi phách tán, nếu muốn khôi phục ít nhất cần mấy ngàn năm mới có thể." Lão già trường bào vàng sậm trong mắt lóe lên tham lam, ngoài mặt mỉm cười, nâng tay muốn mang thi thể đi, về phần xử lý hai tỷ đệ này, lão không cần để ý.
Nhưng rất nhanh, lão già trường bào vàng sậm nhíu mày.
"Lại có sợi dây nhân quả... có chút phiền phức, xem ra hồn phách người này tan hơn phân nửa nhưng rõ ràng có lòng biết ơn với hai tỷ đệ này." Lão già như suy nghĩ, lúc này mọi người bốn phía trong mắt đều lóe sáng kỳ lạ, nhìn thi thể Mạnh Hạo, về hai tỷ đệ kia thật không ai để ý.
Vân San run rẩy, lúc này nàng sợ, sợ hãi đến cực hạn, đáy lòng nàng hối hận không dám đi lượm thi thể này, không nên mang tiểu đệ đến nơi này lừa hôn.
Nhưng khi nàng sợ hãi run rẩy, bên cạnh nàng, thiếu niên kia hít sâu, cầm tay nữ tử, hắn bình thường yếu ớt nhưng lúc này hắn rất ổn.
Nữ tử sửng sốt, nhìn thiếu niên, thiếu niên tuy sợ hãi những vẫn gật đầu với tỷ tỷ.
Sau một lúc lâu, cặp mắt lão già trường bào vàng sậm lóe lên, mỉm cười.
-Khối thi thể này, các ngươi muốn bán sao? Lão phu muốn mua.
Nữ tử nghe lời này, mở to mắt, đang muốn nói, thiếu niên bên cạnh lập tức đi lên trước một bước, đứng trước tỷ tỷ hắn, ôm quyền cúi đầu nhìn lão già trường bào vàng sậm.
-Vãn bối Vân Phong, lần này đến Thương Mang Phái là vì cưới Thánh nữ Thương Mang, thi thể này không thể bán, đó là sính lễ! Thiếu niên lớn tiếng nói, lúc này, tỷ tỷ bên cạnh hắn hoàn toàn ngẩn người, dường như lời nói của tiểu đệ lúc này là nàng cảm thấy tính tình tiểu đệ giống như không lớn.
Lão già trường bào vàng sậm liếc nhìn thiếu niên, trong mắt lộ ra tia hứng thú, lời nói thiếu niên làm lão cảm thấy có chút ý nghĩa.
-Có cam đảm, cũng được, ngươi bái nhập Thương Mang Phái, lão phu cho ngươi một danh ngạch đệ tử trong môn.
-Về việc cưới vợ, lão phu cho ngươi cơ hội, trong hai ngàn năm, nếu tu vi của ngươi bước vào Đạo Cảnh, như vậy lão phu sẽ thúc đẩy ngươi cùng Thánh nữ Thương Mang kết thành đạo lữ!
Thiếu niên chần chờ còn tỷ tỷ của hắn mừng như điên, vốn lần này bọn họ đến là vì muốn tìm chỗ tốt hơn nhưng nếu tiểu đệ mình là đệ tử Thương Mang Phái đối với nàng lại là thu hoạch lớn nhất,
lúc này nhanh chóng nói, đồng ý thay tiểu đệ.
-Nhưng tỷ tỷ của ta, tỷ ấy... Thiếu niên chần chờ nói.
-Tu vi không tệ, cơ sở ổn định, tu không được Thương Mang Pháp, nhưng thân ngươi là đệ tử trong môn, phải chiêu tôi tớ, tỷ tỷ người làm tôi tớ cho ngươi là tốt rồi. Lão già áo báo vàng sậm nói, liếc nhìn thi thể Mạnh Hạo, thấy được sợi dây nhân quả giữa Mạnh Hạo và hai tỷ đệ, hai tỷ đệ tự tách ra là giải quyết được quan hệ rồi, không để ý nơi này nữa, vung tay áo, cuốn theo thi thể Mạnh Hạo, trong nháy mắt đi xa.
Thần sắc mọi người nơi này rung động, mới lúc lâu mới tản ra, có đệ tử Thương Mang Phái tiến lên mang thiếu niên cùng tỷ tỷ rời đi, làm vài thủ tục tông môn, dọc đường đi trong mắt thiếu niên có mê mang, tỷ tỷ lại mặt mày hớn hở, cho rằng lần này lời to.
Nhất là mình nhìn về tiểu đệ, trong mắt có tán thưởng, có mong đợi, cảm thấy tiểu đệ trưởng thành rồi, những nói lời này, lời nói kia đủ để chứng minh cơ trí cùng trấn định của tiểu đệ.
Chỉ có thiếu niên Vân Phong tự mình hiểu rõ, vừa rồi trong chớp mắt bên tai hắn có thanh âm trầm thấp, nói cho hắn biết, muốn hắn mở miệng.
"Cái người dạy ta nói chuyện thế nào là ai... chẳng lẽ là... thi thể kia!" Trong lòng thiếu niên thấp thỏm, trong mắt mờ mịt, tiếp tục đi theo đệ tử Thương Mang Phái đi xa.
Cùng lúc đó, trong ngàn vạn núi lớn một trong tám cửa núi lớn, lão già áo bào vàng sậm cất bước, dịch chuyển, trong mắt lão mừng như điên, vụt qua, trực tiếp đến chỗ sâu ngàn vạn núi lớn, nơi đó có truyền tống trận, lão không dừng lại, trong khoảnh khắc bước vào trong trận pháp.
Trận pháp nổ vang, tia sáng nhoáng lên, thân ảnh lão biến mất, khi xuất hiện đã ở dưới mặt đất Thương Mang Tinh, nơi này là bên trong Thương Mang Tinh, cũng là hạch tâm Thương Mang Phái!
Cả bên trong Thương Mang Tinh, giống như trong tinh không, cũng có nhật nguyệt, cũng có tinh tú, trên mỗi một viên tinh tú đều có khí tức cường giả tràn ra, dường như đang bế quan.
Trong cả tinh không khuếch tán bốn phương tám hướng, trong trung tâm vùng tinh không này là một biển lửa, mà trong biển lửa bất ngờ... ẩn chứa nửa viên tinh tú! !
Nửa viên tinh tú này có chút đổ nát, tràn ra ý mục nát của năm tháng, trên đó xây dựng rất nhiều lầu đại điện, phong cách cổ xưa lộ ra thăng trầm.
Lão già áo bào vàng sậm khi xuất hiện, tiếp tục nổ vang bay nhanh, chạy thẳng đến biển lửa, chạy thẳng tới nửa viên tinh tú, vừa mới đến gần, thanh âm của hắn lập tức truyền ra.
-Chư vị đạo hữu, nhìn lão phu lần này mang đến gì cho các ngươi! Lão già áo bào vàng sậm cười ha ha, vung tay, thi thể Mạnh Hạo bay ra trong khoảnh khắc, lơ lửng giữa không trung trên lầu này.
Mới vừa xuất hiện, phong ấn trên đó tản ra, uy lực dao động kinh người, bao trùm nửa viên tinh tú này, khiến cho vô số người chấn động, có bảy luồng khí tức cửu nguyên, ầm ầm bùng phát, hóa thành sáu thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện bốn phía thi thể Mạnh Hạo, từng người động dung.
-Thi thể Chí Tôn, Lão ngũ, người là từ nơi nào tìm được!
-Còn chưa hoàn toàn tử vong, còn một tia tàn hồn...
-Thi thể Chí Tôn như thế vô cùng hiếm thấy, đáng tiếc thi thể này tuy rằng hoàn chỉnh nhưng bên trong gần như khô héo cực hạn!
-Khô héo không sao, Thương Mang Phái ta vô hạn tài nguyên có thể làm thi thể này trong thời gian nhanh nhất khôi phục trạng thái đỉnh phong, có thi thể này, kế hoạch tiếp dẫn Chí Tôn thứ chín có thể thi triển trước thời hạn!
Lão già áo bào vàng sậm cười ha ha, thần sắc phấn chấn, một luồng thần thức còn kinh khủng hơn bọn họ nhiều lắm, trong tiếng nổ vang, trực tiếp từ trong nửa viên tinh tú này bùng phát, bao phủ bốn phía, bao gồm bảy thân ảnh bên trong lão già áo bào vàng sậm lập tức thần sắc nghiêm nghị, ôm quyền cúi đầu.
-Bái kiến chưởng giáo!