Lưu Phong mờ ám cười: "Phu nhân, không cần phải giải thích, chỉ cần trong lòng người và ta đều hiểu là được rồi". Mộ Dung phu nhân mặt không còn chút máu, Lưu Phong liếc mắt một cái thầm nghĩ: "Ta thì hiểu được, chỉ e người không hiểu chính là ngươi". "Phu nhân, người có yêu Mộ Dung Thiên không?" Lưu Phong đột nhiên hỏiMộ Dung phu nhân có chút nhíu mày, âm thầm suy nghĩ, người này chẳng lẽ điên rồi sao, tự nhiên lại đi hỏi vấn đề này cơ chứ. Kì thật Lưu Phong không có ý gì khác, hắn chỉ muốn biết bọn họ yêu nhau sâu đậm tới chừng nào mà thôi, để nếu như Mộ Dung Thiên chết đi, thì Mộ Dung phu nhân có làm một góa phụ thờ chồng hay không?. Coi như là cảnh báo sớm một chút đó mà. Thường nói nữ tử cổ đại đều trinh liệt, Lưu Phong chính là lo lắng Mộ Dung phu nhân vì tình mà nghĩ đến cái chết. Hắn thật không muốn làm cho Mộ Dung Uyển Nhi phải giống như hắn, đều biến thành cô nhi. "Phu nhân, ta thật không có ý gì khác, nếu người không muốn trả lời." Nói đến đây thì trên mặt Lưu Phong cũng xuất hiện bối rối, trong lòng hắn đột nhiên có chút hối hận, làm vậy quả là có chút đường đột. Người bình thường thì không nói làm gì, nhưng đây lại là trượng mẫu tương lai của hắn. "Ngươi như vậy là có ý gì?"Mộ Dung phu nhân trầm mặc suy nghĩ cả nửa ngày, một lúc sau bà mới thở dài mà nói: "Hầu gia, kỳ thật việc này cũng không có gì là không thể nói, ta trước kia cũng là do cha mẹ chỉ phúc vi hôn (cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy), lúc đầu mặc dù cũng không có cảm tình gì, nhưng sống với nhau quá lâu, trái tim hai người cũng dần dần xích lại gần nhau. Nhất là từ lúc có Uyển Nhi, trong lòng chúng ta càng thêm gắn bó hơn. Ngẫm lại người khác không thể bằng được, tuy mang địa vị cao nhưng hắn vẫn đối với ta rất tốt. Có một phu quân như thế ta đã rất hài lòng rồi. Đây đâu phải là điều ta muốn hỏi, nói một thôi một hồi cuối cùng lại cố ý chê ta quá hoa tâm. Mẹ nó, cái này chỉ tại mị lực của ta quá lớn thôi, làm sao có thể trách ta đây?"Phu nhân, người hãy yên tâm đi, ta sẽ đối xử tốt với Uyển Nhi" Lưu Phong cũng không biết nói sao cho tốt đành đảm bảo như thế. Mộ Dung phu nhân cười nói: "Ta biết tuy bên người ngươi có rất nhiều nữ nhân, nhưng ngươi cũng là một nam nhân tốt. Ta tin tưởng Uyển Nhi đi theo ngươi, nó sẽ được hạnh phúc". "Đáng chết. tiểu tình nhân, ngươi không lo làm việc mà lại đi tán tỉnh mẹ vợ, bây giờ phải làm sao đây?" Đột nhiên trong đầu hắn truyền đến âm thanh của Bạch Khiết. Lưu Phong có chút uỷ khuất, chính mình đang có động cơ trong sạch, lại bất ngờ bị chuyển thành tán tỉnh. Oan uống quá, trời ơi thật là quá oan uổng đi. Người tốt đúng là luôn gặp oan mà. Lưu Phong vội thu lại tâm thần đáp: "Đại tỷ tốt của ta, đến ngươi còn bó tay thì ta lấy đâu ra biện pháp giờ? Tốt xấu gì ngươi cũng đã sống quá nghìn năm, luận tu vị hay kiến thức, ngươi đều hơn xa ta, ngươi không nghĩ ra chẳng lẽ ta có thể sao."Bạch Khiết nói: "Nơi này có một nguồn năng lương rất là kì lạ, ta đã nghiên cứu cả nửa ngày nhưng cũng không có chút tiến triển gì, bất quá ta phát hiện Tam đại Nguyên Anh của ngươi vẫn còn đang hoạt động, mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng rõ ràng nó đang thực sự hoạt động. Ba ngày sau, ta nghĩ ngươi có thể tích tụ được một chút năng lượng". Lưu Phong nghe vậy vội vàng tập trung tinh thần cẩn thận cảm ứng. Quả nhiên chúng đang chuyển động. Hơn nữa mỗi lần vận chuyển được một vòng, sức mạnh của Nguyên Anh cũng khôi phục được một chút."Đúng là trời không tuyệt đường sống của ta mà" hắn thầm nghĩ. "Tiểu tử thúi, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp, ngươi cũng không nên chú ý trượng mẫu quá." Trong lời nói của Bạch Khiết rõ ràng là có một chút ghen tị. Lưu Phong đáp: "Ta sẽ cố, bất quá ngươi cũng không nên hy vọng nhiều vào ta". "Phong nhi, chuyện gì thế, nhìn ngươi hình như là đang có tâm sự" Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong cúi đầu không nói, nghĩ rằng hắn đang có tâm sự gì đó. Lưu Phong vội vàng quay lại cười nói: "Ha ha, không có việc gì, kì thật ta đang nhìn phu nhân mà nghĩ, ta xem phu nhân mặc dù đã quá bốn mươi nhưng thoạt nhìn cứ tưởng người và Uyển Nhi là đôi tỷ muội cơ chứ". "Phong nhi, ngươi lại vừa nói bậy nữa rồi!" Mộ Dung phu nhân mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng kì thật trong lòng lại đang vui vẻ không thôi. Nữ nhân mà, ai lại không thích được nam nhân khen là trẻ đẹp. "Ha ha, người cũng biết mà, ta là một người rất là thành thật, chưa bao giờ ta nói dối. Phu nhân đúng là rất xinh đẹp, vóc người, khuôn mặt thật sự không thể chê." Bộ ngực thì bạo mãn, đôn bộ rất hoàn hảo, kiểm tra cẩn thận thì Mộ Dung phu nhân cũng không thua gì Mộ Dung Tuyết. Lưu Phong thầm nghĩ. Phong thuỷ của Mộ Dung gia thật là tốt, có bao nhiêu là mĩ nữ. "Phong nhi, ngươi nói chúng ta có thể còn sống mà rời khỏi đây được không?" Mộ Dung phu nhân ở đây lâu hơn Lưu Phong, đã không ăn không uống nhiều ngày rồi, mặc dù với tu vi của nàng đã có thể Ích Cốc, nhưng hôm nay tu vi đã mất hết, dù thân thể tu chân cường đại nhưng cũng có chút lực bất tòng tâm rồi. "Phu nhân không cần lo lắng, ba ngày sau, chỉ cần huyết tộc xuất hiện, ta nhất định sẽ mang ngươi an toàn rời khỏi chỗ này." Lưu Phong bây giờ đang chờ huyết tộc đến, lúc đó sẽ bắt chúng dẫn đường. Địa phương quỷ quái này thật là lạ, Lưu Phong về cơ bản là cũng không tìm được đường ra. "Ba ngày." Mộ Dung phu nhân thầm thở dài một tiếng, nàng cũng không biết được mình có thể kiên trì đến ba ngày không nữa. Giờ phút này thật sự là thân thể nàng đã rất yếu. Lưu Phong nhìn thấy Mộ Dung phu nhân thần sắc khác thường, cẩn thận xem xét thì thấy gương vốn mặt đỏ ửng bây giờ đã tái nhợt. "Phu nhân, ta đây có viên Bồi nguyên đan, người nên dùng nhanh lên, hẳn là sẽ khôi phục được một chút khí lực." Dưới tình huống này, Lưu Phong cũng chẳng hy vọng đan dược có khả năng cung cấp linh lực, chỉ cần khôi phục một chút sức sống trong cơ thể là được. Mộ Dung phu nhân tiếp nhận đan dược, nuốt nó xuống, quả nhiên tinh thần cũng tốt lên rất nhiều. Bất quá cũng chứng thật rằng Lưu Phong đoán chính xác, đan dược vốn có thể cung cấp một nguồn năng lượng rất lớn, hôm nay cũng chỉ có tác dụng khôi phục một chút ít khí lực. "Phong nhi, thật cám ơn ngươi." Thanh âm của Mộ Dung phu nhân có chút nghẹn ngào. Lưu Phong vô tư cười: "Giữa người và ta, cần gì khách khí.""Được rồi phu nhân, nếu người mệt mỏi, không bằng dựa vào ta mà ngủ một chút." Lưu Phong dò hỏi. Mộ Dung phu nhân nghe vậy vội vàng nói: "Không cần đâu." Từ thời cổ đại vốn nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi Lưu Phong chính là con rể tương lai của nàng, như thế nào lại có quan hệ xác thịt. Lưu Phong thấy nàng có điều cố kỵ thì khuyên nhủ: "Phu nhân, kì thật nơi này đâu cần phải giữ lễ, miễn là trong lòng người và ta không thẹn là được." Nhìn thấy trên khuôn mặt của Mộ Dung phu nhân quả thật có chút uể oải, Lưu Phong nhìn cũng không khỏi động lòng. "Phu nhân, không nên do dự, nếu người có gì xảy ra, ta trở về cũng không biết giải thích với Uyển Nhi thế nào." Lưu Phong tiếp tục khuyên nhủ: "Hôm nay nguy nan trước mắt, người và ta cần phải tín nhiệm lẫn nhau, hỗ trợ nhau, mới có thể vượt qua khổ nạn này. Chẳng lẽ người lo lắng ta sẽ nhân cơ hội này mà đối với người phi lễ?"Mộ Dung phu nhân thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu, Lưu Phong nói đúng, trong lòng không thẹn là được rồi. Khi đối diện sanh tử, không cần phải quan tâm đến tiểu tiết. Hơn nữa, nàng đối với nhân phẩm của Lưu Phong cũng rất tin tưởng, huống hồ bên người hắn có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp, hắn sẽ không có ý gì với một lão nương là mẹ vợ đâu. Lưu Phong ngồi trên ghế đá, cánh tay ôm lấy eo của Mộ Dung phu nhân mà áp vào trong ngực. "Phu nhân, người cứ yên tâm mà ngủ đi, có ta ở chỗ này, không ai có thể làm tổn thương người được." Lưu Phong kì thật cũng có chút hối hận, vốn hắn thật sự không muốn làm như thế, nhưng là mỹ nhân đang ở trong ngực, hắn mới biết rằng định lực của mình không có mạnh mẽ như tưởng tượng. Nhất là mỹ đồn của Mộ Dung phu nhân thật đặc biệt, vừa mới đặt xuống hai chân của hắn, tiểu bổng bổng kia tựa hồ đã cảm ứng được cái gì đó, liều mạng xông lên, nói như thế nào cũng không chịu lùi bước. Trong tình huống này Lưu Phong không thể làm gì khác và cũng không thể kinh động Mộ Dung phu nhân, bèn cố gắng nhẹ nhàng đẩy nàng ra xa một chút, không để cho tiểu bổng bổng có cơ hội lấn tới, nếu không Mộ Dung phu nhân sẽ nghi ngờ nhân phẩm của hắn một lần nữa. "Lão tử là người đứng đắn, lão tử là người đứng đắn" Lưu Phong âm thầm niệm hai câu này, vội vàng tập trung tinh thần, cuối cùng cũng át chế được tiểu tử kia. Bên này Lưu Phong khó chịu, bên kia Mộ Dung phu nhân cũng không cảm thấy tốt hơn. Trước đây chỉ nghĩ rằng nó đơn giản và thanh khiết. Hôm nay cảm thụ được có chút không giống, Cỗ khí tức nam nhân trên người Lưu Phong đã làm cho trống ngực của nàng đập liên hồi, nhịp tim cũng nhanh hơn. Hơn nữa đôn bộ lại đang đặt trên đùi của Lưu Phong nên một làn sóng nhiệt không ngừng lan sang làm toàn bộ cơ thể nàng cũng dần dần nóng lên. "Ta làm sao thế này? Đã lâu rồi chưa từng có một cảm giác như vậy." Mộ Dung phu nhân vừa sợ lại vừa thẹn, cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Hai người âm thầm cố gắng, rốt cuộc tâm tình cũng đã yên lặng. Bất quá Mộ Dung phu nhân như thế nào cũng không chợp mắt được. Đương nhiên, nằm ở trong lòng của Lưu Phong, đối với nàng có một hiệu ứng tích cực. Ít nhất, trái tim của nàng không còn hoảng sợ. "Phu nhân, người cứ yên tâm ngủ đi" Lưu Phong thấp giọng nói. Mộ Dung phu nhân lắc đầu cười, trong con ngươi xinh đẹp nước mắt lại chảy xuống lần nữa, nàng nhẹ giọng nói: "Phong nhi, nếu ta làm ngươi mắc kẹt ở nơi này, cho dù chết ta cũng khó mà yên tâm cho được". Lưu Phong cười nói: "Phu nhân còn nói những lời vô nghĩa này nữa, chúng ta không có việc gì đâu, người hãy tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ an toàn rời khỏi nơi này". Mộ Dung phu nhân khóc không thành tiếng, trong mắt loé lên một lệ quang trong suốt: "Phong nhi, ngươi đừng an ủi ta nữa, kì thật ta cũng biết, chúng ta lần này sợ rằng lành ít dữ nhiều. Ngươi thật là ngu ngốc, biết rõ đây là một cái bẫy tại sao còn đến cứu ta. Sinh mệnh của ta làm sao có thể so sánh với ngươi chứ."Mộ Dung phu nhân ngữ âm ngày càng đề cao, tâm tình trong phút chốc trở nên càng kích động nói: "Phong nhi, nếu thực sự có cơ hội, ngươi đừng bận tâm đến ta, chỉ cần ngươi còn sống rời khỏi nơi này, ta có chết cũng có thể nhắm mắt. Chỉ cần ngươi nhớ kĩ đối với Uyển nhi tốt một chút, những vấn đề về Mộ Dung thế gia, cũng xin ngươi quan tâm giúp đỡ nhiều hơn". Lưu Phong ôm nàng trong vòng tay, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, người hãy nghe ta, không có vấn đề gì đâu, tin tưởng ở ta đi". Mộ Dung phu nhân ngước đầu nhìn thần sắc kiên định của Lưu Phong, gật đầu, rơi lệ nói: "Ân, ta tin tưởng ở ngươi". "Phong nhi, vật gì vậy." Mộ Dung phu nhân đột nhiên cảm giác được đồn bộ bị vật gì đó chống lên, đang muốn đặt câu hỏi, nhưng rồi chợt hiểu ra ngay. Nàng là người từng trải, há có thể không biết chuyện gì đang xảy ra chứ. Lưu Phong thầm kêu không ổn, tiểu tử kia cũng thật là quá đáng, cư nhiên dám chống lại bất ngờ. Mộ Dung phu nhân nhất thời đỏ mặt, vốn muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào. Vốn nam nữ trong lúc đó có chút phản ứng cũng là có thể giải thích được, nhưng mình chính là trượng mẫu tương lai của hắn, hắn như thế nào có thể chứ. Bất quá, một lần nữa Mộ Dung phu nhân có chút tâm trạng khác thường. Tại sao lại như vậy?Điều này chứng minh, mặc dù mình đã già, nhưng sự quyến rũ vẫn không có giảm. "Tội lỗi, tội lỗi, ta tại sao lại nghĩ như vậy chứ, không thể như vậy, không thể như vậy." Mộ Dung phu nhân vẫn còn đang bần thần, vội vàng tự trách. "Phu nhân, ta không có ý gì, ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn." Lưu Phong có chút xấu hổ, vội vàng giải thích. Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt có chút triều hồng, quay đầu đi không nói gì. Cũng bởi vậy mà tâm tình có chút khẩn trương, không dám nhúc nhích. "Phu nhân, người cứ ngủ đi."Mộ Dung phu nhân nghe vậy, lông mi có chút giật giật, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, thầm nghĩ với bộ dáng này, nếu ta có thể ngủ chẳng phải là thành yêu tinh rồi sao. Không biết tại sao, mặc dù tiểu tử kia của Lưu Phong đã xẹp xuống, nhưng Mộ Dung phu nhân cảm giác có cái gì đó đâm vào đồn bộ của nàng, hơn nữa cảm giác được một cỗ lửa nóng. "Phu nhân, nói cho người một tin tức tốt, sức mạnh Nguyên Anh lực của ta đang chậm rãi khôi phục." Cảm giác được Nguyên Anh lực vừa có lại vài phần, Lưu Phong mừng rỡ vạn phần, vội vàng nói cho Mộ Dung phu nhân biết, cũng để tránh cho nàng có ý nghĩ tuyệt vọng. Mộ Dung phu nhân nghe vậy, trong lòng một lần nữa dấy lên lên tia hy vọng sống sót. "Phong nhi, thật vậy chăng?"Lưu Phong vội vàng gật đầu, cười nói: "Ân, là thật, sau này người không phải lo lắng nữa.""Ân, ta không lo lắng nữa" Lúc này đây, Mộ Dung phu nhân thật sự đã yên tâm phần nào. Hai người đều rất mừng rỡ, tựa hồ như quên mất thân phận của nhau, ở cùng một chỗ với nhau. Nhất là ở thời khắc này, hai người trong lòng đã sinh ra một thứ tình cảm còn cao hơn tình cảm của nam và nữ. Mộ Dung phu nhân hai mắt ngấn lệ, trong lòng vô cùng vui mừng, nhoẻn miệng cười: "Phong nhi, ngươi có biết không? Ta thật đang rất là vui."