TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hi Du Hoa Tùng
Chương 933: Phòng Như Băng bắt thóp

Lưu Phong nổi lên tính trẻ con, đưa tay lên hai điểm nụ hoa nữ nhân xoa bóp một chút. Mộ Dung Tuyết run lên, lấy tay che mặt không dám nhìn hắn.

Trên thực tế Mộ Dung Tuyết cũng không phải là một nữ nhân thẹn thùng. Có điều đã lâu không được nam nhân ghé thăm, hôm nay hạnh phúc đột nhiên đến khiến nàng có chút mừng rỡ như điên, lúc này mới có biểu hiện ra.

Lưu Phong gỡ tay nàng ra, cười nói: "Nàng là nữ nhân của ta, không cần phải thẹn thùng như vậy. Ta thích nhìn mắt của nàng. Ánh mắt của nàng rất đẹp, giống như bảo thạch lóe sáng trong đêm đen"

Nghe được nam nhân ca ngợi, hai gò má Mộ Dung Tuyết ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn, kêu khẽ một tiếng nói: "Lão công, yêu ta—!"

Lưu Phong vội vàng đưa tay đến giữa hai chân sờ một cái, không ngoài dự đoán của hắn, bên dưới nàng đã xuất thủy.

Lưu Phong cũng không chần chừ cởi sạch quần áo ôm lấy nữ nhân mang lên trên giường. Hắn áp thật mạnh lên trên thân thể của nàng.

Mộ Dung Tuyết rên rỉ không ngừng, trên mặt ngượng ngùng càng thêm hồng nhuận. Một dáng dấp điềm đạm đáng yêu, không khỏi khiến cho Lưu Phong càng thêm yêu thương.

Ước chừng sau nửa canh giờ, thân thể nàng đột nhiên bắt đầu co giật, lời rên nhỏ trong miệng dần biến thành quát to, hiển nhiên nàng đã đạt tới đỉnh.

Lưu Phong tận tình hưởng thụ cao trào của mĩ nữ mang tới tình cảm mãnh liệt. Đồng thời vận Thất Tình Lục Dục quyết, hấp thu nguyên âm của nàng, quả nhiên hưởng thụ vô cùng.

Chờ nàng bình tĩnh, Lưu Phong nâng người nữ nhân để nàng ở trên giường, mỹ đồn tuyết trắng vểnh lên, bắt đầu một vòng tình cảm mãnh liệt.

Rất nhanh hắn hì hục kéo bễ. Lưu Phong lại đạt tới đỉnh khoái cảm mãnh liệt khiến cho Mộ Dung Tuyết hoàn toàn mê say.

Sau ba lượt cao trào thì Mộ Dung Tuyết hoàn toàn chịu thua, không còn sức tiếp tục. Nàng gắt gao ôm lưng nam nhân áp mặt lên trên ngực của hắn hưng phấn nói: "Lão công, rất thoải mái. Tuyết nhi cảm giác mình như được bay lên trời, ta rất hạnh phúc."

"Từ hôm nay trở đi, hạnh phúc sẽ thủy chung đi theo nàng" Lưu Phong vỗ nhẹ lên ngực nàng vài cái, cười nói.

"Ân. Ta biết chàng sẽ không bỏ mặc ta không chăm sóc" Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết thỏa mãn và hạnh phúc, nằm ở trên người hắn chậm rãi ngủ.


"Đại tỷ, Phòng Như Băng đã đến. Tỉ gặp hay không?" Thủy Mị Nhi đi vào phòng Tần Thủy Dao bình tĩnh hỏi: "Lúc trước, tỉ từng hứa hẹn. Vào thời điểm thích hợp sẽ cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Tỉ quyết định rồi sao?"

Tần Thủy Dao nhìn nhìn Thủy Mị Nhi lãnh đạm nói: "Nhị muội, muội cảm thấy được Phiêu Miểu Cốc chúng ta đã có Phong nhi, còn có thể tồn tại nam nhân khác được sao?"

"Đối với Phong nhi, ta đã phá nguyện vọng để lại của sư tôn, chuyện tình Phòng Như Băng không thể lại là ngoại lệ. Ta sẽ không đồng ý đưa hắn về sư môn" Tần Thủy Dao nói.

Thủy Mị Nhi thoáng do dự một chút, hỏi: "Đại tỷ, tỉ cuối cùng cũng nên giải thích hợp lý cho hắn. Dù sao hắn từng giúp sư môn chúng ta làm rất nhiều chuyện."

"Ta biết—!"

Tần Thủy Dao suy nghĩ một chút, nói: "Muội trước tiên đi ra tiếp đón hắn, ta sẽ ra sau. Tuy nhiên Phiêu Miểu Cốc tuyệt đối không sẽ xuất hiện người nam nhân thứ hai."

"Ta nghĩ các muội cũng có tâm tư như vậy?" Tần Thủy Dao có thâm ý hỏi.

Thủy Mị Nhi mỉm cười, nói: "Đại tỷ, rốt cục tỉ đã nghĩ thông suốt có phải đã đáp ứng Lưu Phong."

Tần Thủy Dao lắc đầu nói: "Sự tình lần này không làm ta lo lắng. Trước mắt ta chỉ hy vọng Phiêu Miểu Cốc có thể dưới đại kiếp nạn lần này hoàn hảo không tổn hao gì."

"Đúng rồi Nhị muội, Tam muội cùng Tứ muội cùng Phong nhi làm chuyện vợ chồng. Nếu muội muốn thì ta cũng sẽ không phản đối. Đừng vì ta mà tủi thân"
Thủy Mị Nhi sửng sốt một chút, lập tức nói: "Đại tỷ, ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta và tỉ cùng tiến cùng lùi. Mấy năm nay, tỉ vì ích lợi sư môn đã tốn nhiều công sức. Nếu tỉ thật sự không thể cùng Phong nhi sống cùng thì ta sẽ lựa chọn cùng tỉ. Ta sẽ không để cho tỉ phải sống cô độc."

"Muội. Quên đi, không nói việc này, nói lại làm ta lo lắng." Tần Thủy Dao có chút cảm động.

Thủy Mị Nhi trở về phòng khách, Phòng Như Băng vội vàng tiến lên hỏi: "Tiên tử, Đại tỷ nói như thế nào, nàng đồng ý gặp ta không?"

"Đại tỷ rất nhanh sẽ đi ra gặp ngươi, tuy nhiên." Thủy Mị Nhi mỉm cười cười, dừng một chút nói: "Quên đi. Vẫn là chờ Đại tỷ đến đây, ngươi cùng nàng nói chuyện"

Phòng Như Băng nghe vậy, sắc mặt hơi hơi không tốt. Tuy rằng Thủy Mị Nhi không nói gì, nhưng từ trong lời của nàng, hắn đã hiểu rõ ý tứ Tần Thủy Dao.

Tuy nhiên hắn vẫn muốn cùng Tần Thủy Dao giáp mặt nói rõ ràng, có lẽ còn có một xíu cơ hội thể hiện. Hắn thật sự không rõ, lúc trước Tần Thủy Dao thiếu chút nữa đã không còn kiên trì, nhưng sau thái độ lại chuyển biến lớn. Nhất là hiện tại, thậm chí là tránh mặt. Hắn suy nghĩ, hết thảy đến tột cùng có lẽ là do Lưu Phong gây ra. Vì cái gì nàng có thể nhận Lưu Phong nhập môn, mà không đồng ý hắn?

"Đại tỷ, tỉ đã đến rồi—!" Ngay khi Phòng Như Băng đang suy nghĩ thì Tần Thủy Dao đã đến, Thủy Mị Nhi vội vàng nháy mắt nói: "Ta đi trước."

"Nàng rốt cục đồng ý gặp ta?" Phòng Như Băng thầm thở dài một tiếng: "Ý tứ của nàng ta nghĩ ta đã biết rồi. Nhưng ta không rõ, vì cái gì mà nàng phải như vậy đối với ta. Trước kia, nàng không phải như thế."

Tần Thủy Dao ý bảo Phòng Như Băng ngồi xuống, sau đó chính mình cũng tìm một ghế ngồi xuống. Nàng nhìn Phòng Như Băng, ánh mắt có chút áy náy nói: "Thực xin lỗi, ta nghĩ Phiêu Miểu Cốc sẽ không thu nhận ngươi."

"Vì cái gì?" Phòng Như Băng trầm giọng hỏi.

"Cho dù ta đồng ý, ba vị muội muội cũng không sẽ đồng ý".

Tần Thủy Dao giải thích: "Chuyện tình Phiêu Miểu Cốc luôn luôn đều do bốn người chúng ta làm chủ, ít nhất cũng phải có ba người đồng ý mới được. Hiện tại vấn đề là, ta còn đang do dự, mà ba vị muội muội đều xác định chắc chắn là không đồng ý."

"Đối với ngươi ta chỉ có thể nói một câu thật có lỗi." Tần Thủy Dao nhẹ giọng nói.

Phòng Như Băng nghẹt thở cười giận dữ: "Thật có lỗi? Nàng thấy ta làm mọi chuyện cho nàng, dùng một tiếng xin lỗi có thể bù đắp sao?"

"Vậy ngươi có ý tứ gì?" Sắc mặt Tần Thủy Dao biến đổi thầm nghĩ, ngươi làm việc cho ta, đó là do ngươi tự nguyện ta đâu có bảo? Phòng Như Băng ngươi cũng nói, ngươi không cầu hồi báo.

"Ta hy vọng được đãi ngộ công bằng trở thành đệ tử Phiêu Miểu Cốc, trở thành song tu đạo lữ của nàng" Phòng Như Băng rốt cục nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Lời này vừa nói ra, Tần Thủy Dao lập tức liền tức giận: "Nguyên lai ngươi vẫn giữ chủ ý này?"

"Thủy Dao, từng ấy năm nay, ta cam tâm tình nguyện làm cho nàng nhiều như vậy, chẳng lẽ nàng không rõ tâm tư của ta. Ta biết các nàng là đệ tử Phiêu Miểu Cốc không lấy chồng ngoại phái. Cho nên ta mới khổ tâm chuẩn bị gia nhập Phiêu Miểu Cốc." Phòng Như Băng đau khổ cầu xin nói: "Chẳng lẽ lòng thiệt tình của ta một chút đều không đả động được nàng sao?"

"Đủ rồi—!"

Tần Thủy Dao lạnh giọng nói: "Lúc trước không biết ý ngươi như vậy, nếu không, ta đã sớm đuổi ngươi đi rồi."

"Nàng còn yêu hắn sao?" Phòng Như Băng đột nhiên cười ha hả: "Hắn đã chết rồi, đã chết rồi. Nàng hiểu không?"

"Im miệng, chuyện tình năm đó ta không muốn nhắc lại. Thái tử Điện hạ là người yêu của Thi Kỳ, ta đối hắn chỉ có tán thưởng mà không có yêu thích" Tần Thủy Dao nói không vui: "Phòng Như Băng, ta hiện tại trịnh trọng nói cho ngươi, Phiêu Miểu Cốc tuyệt đối sẽ không thu nhận ngươi."

"Thủy Dao. Làm gì tuyệt tình như vậy—!"

Phòng Như Băng hít sâu một hơi nói: "Mấy năm nay, cho dù ta không có công lao cũng có khổ lao. Được. Ta không hy vọng xa vời cùng nàng song tu đạo lữ. Nàng cho ta làm đệ tử môn phái mình đi."

"Không được—!"

Tần Thủy Dao cự tuyệt nói: "Phiêu Miểu Cốc chỉ có thể có một người nam nhân."

"Lưu Phong, Trịnh vương." Phòng Như Băng cười lạnh nói: "Hắn chính là cái đứa nhỏ kia? Nếu ta đem sự tình năm đó đi nói cho hắn, nàng nói hắn có thể trở mặt cùng nàng?"

"Ngươi muốn làm cái gì, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tần Thủy Dao biến sắc mà nói: "Phòng Như Băng ngươi dám nói bậy, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."

"Thủy Dao, nàng hẳn là biết. Ta tuyệt đối không nói bậy." Phòng Như Băng cười nói: "Năm đó nàng vì muốn Hoàng gia che chở nên đã đáp ứng yêu cầu của thần bí nhân vứt bỏ đứa nhỏ của Lam Thi Kỳ. Nàng luôn miệng nói mình là bạn tốt của Lam Thi Kỳ, đáng tiếc nàng đổi con trai nàng ta lấy ích lợi. Đây là bộ mặt thật của nàng sao? Nàng vì ích lợi mà trở thành một nữ nhân không từ thủ đoạn sao?"

"Câm miệng—!"

Trong mắt Tần Thủy Dao hiện lên vẻ giận dữ: "Phòng Như Băng, nếu ngươi lại nói bậy, lập tức cút khỏi Phiêu Miểu Cốc cho ta"

"Nàng sợ ư?"

Phòng Như Băng cười khẩy nói tiếp: "Nàng sợ Lưu Phong biết sự tình. Ngươi không cho ta nói, ta cứ cố tình nói. Lam Thi Kỳ trợ giúp nàng tu luyện, làm bạn thân nàng, còn nàng lại thầm mến nam nhân của nàng ta. Sau lại vì cái gọi là sự che chở của Hoàng gia nên nàng vứt bỏ đứa nhỏ của bọn họ. Nàng thật ngoan tâm thủ lạt, kỳ thật ta đã sớm nhận thấy. Nhưng ta trước sau đều không có ghét bỏ nàng, một mực yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng."

"Phòng Như Băng, ngươi đang ép ta giết ngươi?" Tần Thủy Dao mắt lộ ra sát khí.

"Nàng muốn giết ta?" Phòng Như Băng cười lớn nói: "Ta biết tu vi nàng cao hơn ta rất nhiều, giết ta là dễ như trở bàn tay. Nhưng là nàng đừng quên, giết ta thì nàng giải thích như thế nào với ba vị muội muội của mình?"

"Ta không cần giải thích?" Tần Thủy Dao mạnh mẽ nói.

"Phải không?" Phòng Như Băng cười lạnh nói: "Khi Nghê Thường đem theo đứa nhỏ kia từ Đại Tuyết Sơn trở về, nàng đã sớm nhận ra nó, nhưng nàng vẫn giả giả không biết. Thậm chí vài lần muốn hại nó? Sau khi đứa nhỏ kia trưởng thành, nàng nóng lòng đưa nó xuống núi, hy vọng nó tranh đấu quyền lợi mà mất mạng. Còn sau này, nàng phát hiện hắn trác tuyệt bất phàm mới dần dần bắt đầu mượn sức, từ bỏ ước định với thần bí nhân. Bản lĩnh thấy gió trở cờ sự thật sự là lợi hại a."

"Đủ rồi, ngươi cút đi cho ta, đừng để ta lại thấy ngươi." Tần Thủy Dao không nghĩ tới tất cả việc làm của mình lúc trước, đều bị Phòng Như Băng hiểu rõ nên trong lòng có chút lo lắng. Nếu việc này bị Lưu Phong cùng Nghê Thường biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ nàng. Có lẽ ngay cả Thu Sương tiên tử cũng sẽ chỉ trích nàng, đến lúc đó phiền toái thật lớn ah.

"Muốn cho ta đi? Không có cửa đâu." Phòng Như Băng bộ dáng vô lại nói: "Thủy Dao, trừ phi nàng đáp ứng cho ta gia nhập Phiêu Miểu Cốc. Chuyện tình chúng ta làm song tu đạo lữ có thể nói sau. Nếu nói không, nàng cũng đừng trách ta vô tình."

"Phòng Như Băng, ngươi thật vô sỉ? Ngươi muốn uy hiếp ta?" Tần Thủy Dao oán hận nói.

"Thủy Dao, không nói khó nghe như vậy, nàng nói ta vô sỉ, so với ta thì nàng cũng không cao thượng bao nhiêu. Nàng tự làm tự biết, tiếp tục đâu chỉ đơn giản như vậy." Phòng Như Băng nở nụ cười.

"Ngươi. Ngươi." Tần Thủy Dao tức giận ngay cả nói đều không nên lời.

"Thủy Dao, đừng nữa do dự. Đáp ứng ta, mọi người đều vui mừng. Nếu không nàng có thể cũng biến thành người cô đơn." Phòng Như Băng rõ ràng là muốn ăn thịt nàng.

Tần Thủy Dao thoáng chút do dự, hừ một tiếng, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng là ngươi phải giữ mồm giữ miệng, nếu không, ta nhất định giết ngươi."

"Thủy Dao, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ thay ngươi giữ bí mật. Đương nhiên, cái này còn xem biểu hiện của nàng nữa." Phòng Như Băng cười nói: "Đừng nói ta muốn ép nàng, cũng là tại nàng bức ta."

"Nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu yêu cầu của ngươi vượt quá phạm vi chịu đựng của ta, ngươi cũng đừng trách ta vô tình." Tần Thủy Dao oán hận nói: "Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi cùng ba vị muội muội thương nghị lại một chút."

"Hy vọng nàng mang đến tin tức tốt." Phòng Như Băng cười nói.

Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

< sớm muộn thằng kia cũng bị thủ tiêu: P >

Một lát sau, Tần Thủy Dao gọi ba vị muội muội vào cùng nhau. Nàng đem chuyện tình Phòng Như Băng gia nhập Phiêu Miểu Cốc nói một chút, bắt đầu trưng cầu ý kiến các nàng.

Thủy Mị Nhi nhíu mày nói: "Đại tỷ, không phải tỉ nói tuyệt đối sẽ không đồng ý sao? Như thế nào lại cùng ta thương nghị lại?"

Trương Mỹ Nhân rõ ràng liền nói: "Đại tỷ, ý tứ của ta là, kiên quyết không đồng ý. Phiêu Miểu cốc ngoài Phong nhi, không có thể có nam nhân khác"

Đọc truyện chữ Full