TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 286: Đội ngũ đáng sợ trên Đông hồ

Kiến trúc thăng cấp một loạt, túi tiền lập tức teo lại.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, Ôn Bình cảm thấy chờ sau khi Phi chu kiến tạo ốc hoàn thành thăng cấp, khẳng định sẽ phải tiêu phí thêm một khoản rất lớn nữa.

Bởi vì Phi chu kiến tạo ốc cho đến nay liền chia làm hai bộ phận: Kiến tạo phòng và phi chu.

Sau đó Ôn Bình đi đến Dược sơn.

Trên Dược sơn, Triệu Doanh hai người đang tưới nước cho linh mễ, trải qua vài ngày nữa sinh trưởng, nó đã bị hạt lúa đầy ắp ép cho nghiêng cành. Ôn Bình gỡ một hạt bóp ra xem, hạt gạo trong suốt óng ánh đập vào mi mắt. Vốn phải trải qua chu kỳ tưới tiêu linh thủy mười bốn ngày mới đạt tới đến vụ chín, nhưng giờ chỉ mất có ba bốn ngày.

Ngay khi Ôn Bình yên lặng nhai nuốt lấy hạt gạo, Triệu Doanh ở bên cạnh lặng yên đi đến, vội vàng hỏi: "Tông chủ, không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì, ngươi cứ tiếp tục tưới nước đi."

Trước mắt linh mễ còn một phần hàm lượng nước, chứng minh vẫn chưa chín hoàn hoàn.

Nhưng Ôn Bình cảm giác được hẳn sẽ chín trong hai ngày nữa.

...

Trên Đông hồ.

Sóng biếc dập dờn, khinh chu độc hành.

Đột nhiên từng mảnh mây đen che phủ mặt hồ, cá lội trên hồ bị kinh động lập tức lặn xuống dưới nước.

Ngẩng đầu lên nhìn!

Hóa ra trên kia lại không phải là mây đen mà là những con đại yêu. Bọn chúng giương cánh bay lượn, mỗi một con đều có hình thể hơn trăm mét, lúc bay tựa như một ngọn núi đang lơ lửng trên không, mênh mông cuồn cuộn bay đến phía trước. Mà con đại yêu bay ở phía trước nhất lại là một con kim sắc dực xà dễ thấy nhất.

Trên đỉnh đầu của con kim sắc dực xà này có một người đàn ông trung niên khôi ngô đang đứng.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước phảng phất có thể xuyên thủng đất trời, mang theo khí thế trông còn hung hiểm hơn con cự yêu hơn trăm mét này.

Những nơi đội ngũ cự yêu bay qua, vô số người đều ngước đầu lên nhìn.

"Đây... Mỗi một con ít nhất cũng là Thông Huyền thượng cảnh đại yêu. Đây là đại thế lực nào vậy, chỉ bằng đội ngũ này, chỉ sợ tam tinh tông môn cũng không bỏ ra nổi đâu?"

"Tam tinh tông môn bình thường không có thế trận lớn như thế đâu, rốt cục là ai chọc phải bọn họ, vậy mà lại phái ra đội ngũ thảo phạt mạnh như thế."

"Chỉ một con trong số chúng thôi cũng đủ để bễ nghễ Đông hồ đi?"

...

Những người trông thấy đều bàn tán xôn xao.

Bây giờ, trên con kim sắc dực xà kia, người trung niên có ánh mắt sắc bén lập tức mở miệng nói: "Nam Hào, ngươi nghĩ gì thế?"

Trên lưng một con cự yêu khác, Nam Hào đứng ở đó, không yên lòng.

Đoạn thời gian trước, sau khi từ Đông hồ trở lại Minh Kính hồ, hắn thật ra vẫn đang nghĩ đến một vấn đề. Sau Bất Hủ tông rốt cục có đại nhân vật nào, hai nửa bước Thần Huyền bộ hạ của mình lại cứ thế chết đi. Nếu như là Thần Huyền hạ cảnh giết bọn họ thì cũng còn đỡ, nhưng lỡ như không phải Thần Huyền hạ cảnh thì sao.

Đây là vấn đề hắn lo lắng nhất.

Sau khi do dự, Nam Hào nói: "Chỉ sợ Bất Hủ tông kia đại nhân vật ở sau. Qua điều tra của ta, một tông môn bỗng nhiên xuống dốc rồi lại đột nhiên quật khởi, đồng thời trong vòng vài tháng lại hiển lộ rõ ràng ra nội tình cao cấp ít nhất cũng là tam tinh tông môn. Bất Hủ tông có lẽ không phồn vinh bằng nhị tinh tông môn, nhưng cường giả trong tông lại rất mạnh, trong này không đơn giản a.

"Lúc không cần nghĩ ngươi lại suy nghĩ, lúc cần suy nghĩ ngươi lại nghĩ quá nhiều, nếu thật có đại nhân vật thì sao hắn lại cuộn mình lại trong một Đông hồ nho nhỏ này? Đông hồ chỗ này đất nghèo, chớ nói trên Thần Huyền, ngay cả Thần Huyền cảnh cũng không nguyện ý ở lại lâu. Hai tên phế vật bộ hạ của ngươi chỉ là nửa bước Thần Huyền mà thôi, Thần Huyền cảnh muốn giết thì giết chứ sao." Trung niên nam nhân trả lời.

Nhưng mà Nam Hào chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Trung niên nam nhân nói tiếp: "Không cần nhìn ta như thế, sự thật như thế rồi. Người sau lưng Bất Hủ tông tối đa cũng chỉ là Thần Huyền cảnh, ta đã xuất thủ thì ngươi còn lo lắng gì nữa?"

Hắn, Nam Cung Vấn Thiên.

Thực lực gần với tông chủ Di Thiên tông, ở Minh Kính hồ thì thực lực cũng xếp ở gần phía trước.

Không nói hắn xem thường Bất Hủ tông, thậm chí ngay cả toàn bộ Đông hồ này hắn cũng coi khinh.

Nhiều năm như thế lại không xuất hiện nổi một Thần Huyền cảnh, thật chẳng khác gì một vùng đất chết.

Đội ngũ rất nhanh đã đến gần Thương Ngô thành, nhưng lúc ngang qua Hắc Nham thành, nhìn thấy một con Dực tộc đại yêu chở một người đi đến chỗ này. Tọa kỵ dưới chân đối phương tuy không có thân thể cao lớn, thực lực cũng vẻn vẹn chỉ có Thông Huyền hạ cảnh mà thôi, thế nhưng đoàn người Nam Cung Vấn Thiên hắn lại không dám coi thường đối phương.

Bời vì trên yêu vật là một siêu cấp cường giả.

Sau khi đến gần, Nam Hào cau mày lại, hắn nhận ra người đến là ai, chợt nói: "Kim chủ sự của Bách Tông Liên Minh, sao hắn cũng đến đây?"

Bình thường không phải đại sự, loại người này chắc chắn sẽ không tự mình động thủ.

Không có lợi ích nhất định, bọn họ cũng sẽ không động thủ.

Cho nên sau khi thấy đối phương, điều đầu tiên mà Nam Hào và Nam Cung Vấn Thiên nghĩ ra là có phải đối phương đến vì chế tác thư nhị tinh Tuyền Qua Đồ?

Sau khi đến gần, Kim chủ sự chủ động chào hỏi: "Nam Cung huynh, Nam Hào huynh, từ khi chia tay đến nay có khỏe không a!"

Nam Cung Vấn Thiên lập tức nói: "Kim chủ sự, ngươi đến đây là?"

"Bên trên phân phó ta đến đây giết người. Nhưng xem ra, các ngươi cũng đi làm chuyện này a? Hai Thần Huyền hạ cảnh, thêm một Thần Huyền trung cảnh..."

Nam Cung Vấn Thiên trả lời: "Kim chủ sự, vậy ngươi đến hay là ta đến?"

Kim chủ sự trả lời: "Ta? Ta chỉ là thi hành mệnh lệnh mà thôi, các ngươi đã tới trước thì nhường cho các ngươi vậy, ta chỉ muốn thấy kết quả tông chủ bọn họ chết đi mà thôi."

Kim chủ sự nói thì nói như thế, nhưng Nam Cung Vấn Thiên lại để ý, nói: "Nếu như thế, Kim chủ sự có thể không đi, chờ diệt Bất Hủ tông, ta sẽ phái người đến nói cho ngươi biết tin tức."

"Ừm."

Nói xong, Kim chủ sự thế mà thật tiến vào Hắc Nham thành.

Mà Nam Cung Vấn Thiên thì tiếp tục tiến lên.

...

Vân Lam sơn.

Ôn Bình ở trong Thính Vũ các thử nghiệm điều khiển hai thanh kiếm, thế nhưng nhất tâm nhị dụng từ đầu đến cuối quá mức khó khăn.

Ngự Kiếm Thuật khó là ở điểm này.

Điều khiển một thanh kiếm thật ra không cần kỹ thuật gì nhiều, toàn tâm toàn ý điều khiển nó là được rồi. Thế nhưng hai thanh kiếm thì lại khác, để cho hai thanh kiếm lơ lửng thì dễ, nhưng biến chúng thành tay trái tay phải của ngươi lại rất khó. Chuyện này chẳng khác gì việc ngươi cùng lúc vẽ vòng tròn ở tay trái và vẽ hình vuông ở tay phải.

Ôn Bình thử một lúc lâu, một khi Lang Nguyệt Kiếm trở nên linh hoạt thì Phi Tướng Kiếm lại trở nên đặc biệt vụng về, quỹ tích bay kia, cùng cảnh cũng có thể cản được.

Hắn đang tu luyện thì Hoa Tử Tuần lên núi.

Hoa Tử Tuần trở nên khách khí hơn rất nhiều khi gặp lại Ôn Bình.

"Ôn tông chủ."

"Hoa tộc trưởng, hôm nay lại đến gặp Hoa Tiểu Chu?"

"Để Ôn tông chủ chê cười, thân làm cha nên ta tự nhiên phải quan tâm nó một chút." Nói thật, mấy ngày nay ở Thương Ngô thành, những gì nghe được khiến hắn hoảng sợ.

Cự yêu dài trăm thước lên núi, không lâu lắm liền bị giết.

Dài trăm thước, chẳng lẽ không phải là Thông Huyền thượng cảnh cự yêu?

Thông Huyền thượng cảnh đại yêu sao có thể nói giết là giết được?

Hơn nữa, thượng cảnh đại yêu sẽ không xuất hiện một mình, nhất định có đồng bạn hoặc là chủ nhân.

Mà đồng bạn hoặc chủ nhân thì cảnh giới nhất định phải hơn nó.

Nghĩ đến đây, Hoa Tử Tuần cũng không dám nghĩ tiếp.

Bởi vì ý nghĩ quá khoa trương, hơi không thực tế.

Mà Ôn Bình liếc mắt liền nhận ra ý nghĩ muốn lên núi quan sát của đối phương, chợt nói: "Hoa tộc trưởng, ngươi không giống như làm cha mà là như làm gia gia vậy."

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

Đọc truyện chữ Full