TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 288: Hai vị Thần Huyền vào thành

Khi tất cả mọi người bị tiếng quát mắng dọa cho ngồi xuống, bầy yêu chậm rãi hạ xuống đất.

Kim sắc dực xà hai con ngươi nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt dừng lại trên người Vân Liêu.

Tiếp đó, Nam Cung Vấn Thiên từ trên đỉnh đầu kim sắc dực xà nhảy xuống, ánh mắt cũng nhìn sang Vân Liêu, bởi vì Vân Liêu là Thông Huyền cảnh duy nhất trong đoàn người này.

Thông Huyền cảnh cũng vẫn có địa vị rất cao ở Di Thiên tông.

Ở vùng man di này tự nhiên càng là thêm hiếm thấy.

Chỉ cần không phải đồ đần thì ai cũng có thể nhận ra người này có địa vị không tầm thường ở Thương Ngô thành.

Nam Cung Vấn Thiên lạnh lùng hỏi: "Không ngờ lại có một Thông Huyền cảnh, tiểu tử, nói ra lai lịch của ngươi thì ta có thể tha cho ngươi một mạng!"

Thế nhưng Vân Liêu chưa kịp trả lời thì Mộ Dung Hi ở bên cạnh đã nhanh chóng nói ra: "Tiền bối, chúng ta là người của phủ thành chủ Thương Ngô thành... Chúng ta chỉ là đi đưa lương thực mà thôi."

"Hỏi ngươi sao?"

Nam Hào lạnh lùng liếc sang, chỉ một cái liếc mắt thôi lại khiến cho Mộ Dung Hi run rẩy cả người, tiếp đó uy áp Thần Huyền cảnh khiến hắn lập tức phịch một tiếng quỳ trên mặt đất. Vân Liêu muốn ra tay ngăn lại, thế nhưng hắn hiểu được, những người ở trước mắt ai cũng có cảnh giới cao hơn hắn, đặc biệt là người hỏi hắn.

Loại cảm giác đó chưa từng có, kể cả lúc trước Sát Di lâm thời đột phá Thông Huyền cảnh trên Bất Hủ tông.

Yên tĩnh nhưng lại cất giấu hung đào.

Nếu như hành động thiếu suy nghĩ, hắn không dám hứa chắc bản thân cùng Mộ Dung Hi có thể sống sót hay không.

Hơn nữa người chung quanh cũng coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, càng nói rõ địa vị và thực lực bất phàm của hắn, tự ý phản kháng sẽ chỉ rước lấy thất bại mà thôi.

Nam Cung Vấn Thiên ánh mắt lạnh lùng mà xem Vân Liêu, tiếp đó lạnh nhạt hỏi: "Nếu ngươi là Thông Huyền cảnh thì hẳn phải biết Bất Hủ tông đúng không?"

"Biết."

"Nói ra ngươi biết, ta có thể không giết ngươi, thậm chí còn có thể để ngươi gia nhập Di Thiên tông, thoải mái hơn nhiều so với việc làm thành chủ của một thành thị nhỏ."

Vân Liêu ngơ ngác một chút.

Nghĩ thầm, hóa ra hắn tưởng mình là thành chủ.

Vân Liêu không chút nghĩ ngợi trả lời, "Bất Hủ tông có một vị tiền bối, thực lực rất mạnh."

"Rất mạnh? Ha ha."

Nam Cung Vấn Thiên cười nhạt một tiếng, không thèm để ý chút nào.

Sau đó, Nam Hào ở một bên lập tức hỏi: "Hắn cảnh giới gì?"

Vân Liêu rất "nhu thuận" trả lời: "Không biết, chỉ biết cảnh giới trên cả Thần Huyền, có khả năng còn mạnh hơn nữa, mỗi một người đến Bất Hủ tông trả thù đều bị giết chết ở cửa."

Nghe thấy Vân Liêu nói thế, Nam Cung Vấn Thiên lại lần nữa nở nụ cười.

Trên Thần Huyền?

Loại người như thế sẽ nán lại ở một nơi chật hẹp nhỏ bé như thế này?

"Nhưng quả thật có chút ý tứ."

Nam Cung Vấn Thiên cười nhạt một tiếng, không tiếp tục nhìn Vân Liêu mà quay người lại nói với hai người ở sau lưng: "Cát Hoa, Nam Mạnh, hai người các ngươi đi trước dẫn dụ người kia ra. Nếu như đối phương giả bộ tỏ vẻ thì hãy dẫn hắn đến đây, phải sống. Tóm lại, các ngươi làm gì cũng được, miễn sao dẫn dụ hắn ra mới thôi."

Hai tên huyết y nam tử gật đầu.

"Vâng!"

Hai người đồng thanh trả lời, sau đó phi người lên thân cự yêu, theo cự yêu bay lên không trung tiến về phía Thương Ngô thành.

Nam Hào ở một bên vội vàng hỏi: "Chúng ta không trực tiếp đi?"

"Cứ xông lên như thế? Ngươi coi Kim chủ sự kia ngốc hay là ta ngốc? Hắn muốn làm hoàng tước... Không có cửa đâu."

Nam Cung Vấn Thiên cười lạnh một tiếng.

Hai người kia vừa đi, Nam Cung Vấn Thiên liền nói với Vân Liêu: "Ngươi, ở ngay chỗ này, không được phép đi, dù sao chỗ lương thực này của ngươi cũng không thể giao cho người trong thành được."

Nghe được câu này, Vân Liêu biến sắc mặt.

Đội ngũ cự yêu cường đại này không ngờ lại muốn đồ thành!

Một bên khác, khi sắp tiếp cận Thương Ngô thành, Cát Hoa ở trên lưng cự yêu hờ hững mở miệng, "Không ngờ một tòa thành chật hẹp nhỏ bé như thế này mà lại ẩn giấu một vị Thông Huyền cảnh, thật đúng là đầu hẹn gặp lại."

Thần Huyền cảnh còn lại tên là Nam Mạnh lên tiếng trả lời, "Cũng phải, ta cũng là lần đầu tiên đến loại địa phương nhỏ này... Tóm lại, dẫn dụ là chủ yếu, dù sao đây cũng là địa bàn của đối phương."

"Yên tâm, dẫn dụ người là sở trường của ta!"

Nói xong, Cát Hoa đột nhiên nhảy lên một phát, vượt qua đỉnh đầu cự yêu, rơi xuống tường thành phía bên dưới tựa như thiên thạch!

Oanh!

Cát Hoa rơi xuống đất, trăm mét quanh chỗ hắn đứng, tất cả đều bị mạch khí chấn động đến biến thành phế tích.

Tường thành cao hai mươi, ba mươi mét trong chớp mắt liền bị nện thành đống đá vụn, tràng diện đó giống như là ngày tận thế đến.

Dân chúng nghe tiếng lập tức chạy tứ tán, Hoàn Thành sau khi nghe thấy động tĩnh thì lập tức dẫn người đến, thế nhưng sau khi thấy Thần Huyền cảnh ở trong phế tích thì sắc mặt có chút khó coi.

Mà hắn còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, mạch khí biến thành trường đao bỗng nhiên bổ lên một đoạn tường thành còn lại.

Oanh!

Đao rơi xuống.

Tất cả đều biến thành phế tích.

Tiếp đó, Cát Hoa tức giận hô lên một tiếng, "Bất Hủ tông, đi ra cho lão tử!"

Hắn là một người dẫn dụ người chuyên nghiệp.

Người của Bất Hủ tông chỉ cần ở quanh đây, động tĩnh này không phải người điếc liền có thể nghe được.

Tiếng như lôi âm, toàn bộ thành đều bị tiếng hét của hắn bao phủ.

Mà hai con cự ở yêu ngoài thành càng dọa cho dân chúng vội vã bỏ chạy đến chỗ gần Bất Hủ tông.

Bởi vì chỉ có ở đó mới an toàn nhất!

Lúc này ở trên Vân Lam sơn, Ôn Bình rất rõ ràng nghe được thanh âm này, Hoa Tử Tuần ở bên cạnh cũng nghe thấy. Từ trên Vân Lam sơn nhìn về phương xa, vừa hay nhìn thấy hai con cự yêu kia tường thành đổ nát trong Thương Ngô thành, điều này làm cho Hoa Tử Tuần biến sắc mặt trong nháy mắt, cũng không còn quan tâm đến chuyện công pháp.

"Lại nữa."

Ôn Bình bất đắc dĩ thở dài.

Chợt đứng dậy, hô to một tiếng: "Tần Sơn trưởng lão!"

Tần Sơn nghe thế lập tức hóa thành thân đại yêu bay đến quảng trường, Ôn Bình trực tiếp dẫn theo chó săn cùng Ác Linh kỵ sĩ đi về phía tường thành.

Người của Thương Ngô thành trông thấy cử động này của Ôn Bình thì lập tức phát ra tiếng kêu to.

"Ôn tông chủ đến rồi!"

"Cự yêu kia gặp tận thế!"

Vạn người reo hò.

Cát Hoa thân là Thần Huyền cảnh thì chỉ cười lạnh, hắn không rõ, những người bình thường này là ngốc thật hay là giả ngốc? Bọn họ không biết Thần Huyền là cảnh giới gì sao?

Nhưng khi trông thấy người của Bất Hủ tông đến thật, hắn vội vàng thu hồi mạch môn, nhảy lên trên một căn nhà không bị dư ba làm sập. Cát Hoa dõi mắt nhìn sang Ôn Bình, khuôn mặt non nớt kia khiến hắn hơi kinh ngạc —— tuổi còn rất trẻ, thậm chí trẻ hơn đại bộ phận đệ tử trong Di Thiên. Thật không ngờ đối phương lại là nhân vật khuấy động phong vân dạo gần đây.

"Ngươi chính là tông chủ Bất Hủ tông?"

Ôn Bình không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn xem hắn, hỏi: "Các ngươi là ai?"

"Ngươi không cần phải biết, nói cho ngươi, hiện tại ngươi gọi người đứng sau ngươi ra đây, lại giao thứ đạt được trong bí cảnh lẫn Hỏa Diễm Thuật Pháp kia ra, chúng ta sẽ tha cho các ngươi." Dẫn dụ người là một trong những mục đích của chuyến đi này, mà lấy được thứ trong bí cảnh cùng Hỏa Diễm Thuật Pháp cũng là một trong những mục đích đó.

"Hóa ra là như thế..."

Ôn Bình cười nhạt một tiếng, sau đó hỏi ngược lại một câu: "Nếu như ta không giao ra thì sao?"

"Vậy ngươi phải chết!"

Cát Hoa giận dữ quát lên một tiếng, không nói nữa mà mở ra mạch môn.

Ầm!

Hoàng sắc mạch môn truyền lại thanh âm chấn mạch, đồng thời Tuyền Qua Đồ hiện ra ở cổ tay trái hết sức rõ ràng.

Bạch!

Sau khi nâng đao, Cát Hoa bổ thẳng đến.

Đi kèm cùng đao ý, mặt đất bỗng nhiên nhô lên gai đá liên miên, khiến cho không ít căn nhà dọc hai bên đường bị sập xuống. Cùng lúc đó, Ác Linh kỵ sĩ ở bên cạnh cũng động, nó cưỡi chó săn đụng thẳng đến gai đá kia. Nhưng người ngoài căn bản không thấy được Ác Linh kỵ sĩ, bọn họ chỉ thấy một con chó đột nhiên vọt đến.

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

Đọc truyện chữ Full