TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 290: Lang Nguyệt Kiếm có thể chém bất cứ thứ gì

"Cuồng?"

Ôn Bình sững sốt một chút.

Bản thân sao lại nhận được danh xưng này?

Đại hán mặt đen nói: "Chính ngươi thúc thủ chịu trói hay là ta động thủ?"

"Đánh một trận đi, ngươi thắng ta sẽ đi theo ngươi. Thua... thua thì ngươi để mạng lại đây." Ôn Bình cười khinh.

Đại hán mặt đen cười.

Không chỉ hắn mà những người ở trước chủ điện cũng không thể hiểu nổi tại sao Ôn Bình lại làm như thế.

Đặc biệt là Hoa Tử Tuần.

Lúc này, sau khi quan sát đại hán mặt đen thì Lục Dã lên tiếng: "Thực lực của người này sàn sàn như ta, Ôn tông chủ làm như thế quả thật có hơi ngông cuồng."

Tần Sơn ở cạnh đó lập tức nói: "Tông chủ làm việc luôn không dễ phỏng đoán. Nhưng cuồng là chắc chắn... Đại hán mặt đen này không nói, ta cũng không phát hiện, khi tông chủ đối mặt với người ngoài thì luôn trở nên đặc biệt cuồng, cảm giác như coi trời bằng vung vậy. Tháng trước vẫn chỉ không sợ Thông Huyền trung cảnh, mà bây giờ ngay cả nửa bước Thần Huyền cũng không sợ rồi."

Nghe thấy lời nói của hai người, Hoa Tử Tuần thiện thế liếc nhìn Lục Dã, trong hai con ngươi lộ ra một tia kinh ngạc.

Hắn một mực không có chú ý đến đối phương, hắn luôn cho rằng Lục Dã là Thông Huyền trung cảnh hoặc là thượng cảnh —— dù sao Thông Huyền thượng cảnh cũng là nhân vật cấp lão tổ ở Đông hồ.

Nhưng không ngờ được Lục Dã lại là nửa bước Thần Huyền.

Nhìn xem trạng thái thoải mái tùy tiện của nửa bước Thần Huyền tại Bất Hủ tông, khẳng định đối phương đến đây không ít lần.

Hắn phát hiện mình càng ngày càng nhìn không thấu Bất Hủ tông này.

Hoa Tử Tuần nhìn lại phía Ôn Bình, vội vàng hỏi: "Tiền bối, người thật không xuất thủ?"

Lục Dã liếc nhìn Hoa Tử Tuần, gật đầu: "Ôn tông chủ đã nói như thế thì ta còn xuất thủ làm gì."

"Lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ..."

Vu Mạch ở bên cạnh cắt ngang, lạnh nhạt trả lời: "Bất ngờ gì có thể xảy ra được, nhìn cho kỹ là được rồi, tông chủ đánh không lại thì khẳng định cũng sẽ không để cho hắn sống sót rời đi."

Hoa Tử Tuần im lặng.

Hắn không dám nghĩ, nhóm người này không ngờ lại yên tâm để cho một thanh niên tông chủ chưa đến hai mươi tuổi đánh với nửa bước Thần Huyền.

Thuận theo ánh mắt của mọi người, Hoa Tử Tuần nhìn sang quảng trường.

Ầm!

Cùng với tiếng chấn mạch, một hồng sắc mạch môn xuất hiện bên cạnh tay của đại hán mặt đen —— còn có một cái vòng xoáy màu đỏ đang xoay tròn cạnh tay hắn.

Mặc dù không phải dị mạch chân chính nhưng cũng có được uy năng tăng phúc ba mươi phần trăm, không thể khinh thường.

"Ngươi rất ngông cuồng, chưa có một Thông Huyền cảnh nào dám đứng trước mặt ta khiêu chiến ta như thế... Vậy thì phải để ngươi xem thật kỹ một chút uy lực của nửa bước Thần Huyền, hảo hảo dạy ngươi một bài học."

Nói xong, đại hán mặt đen bỗng nhiên đưa tay, trong lòng bàn tay đột nhiên ngưng hiện ra một ngọn lửa, ngọn lửa càng không ngừng uốn qua lượn lại giống như một con tiểu xà đang nghịch ngợm.

"Ta nói rõ cho ngươi biết, một chiêu này là Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật, ta mới tu luyện đến cảnh giới đại thành. Yên tâm, chỉ cần ngươi không chịu nổi, ta sẽ thu hồi hỏa diễm."

Đại hán mặt đen cố ý nhấn thật mạnh chữ mới.

Vốn tưởng sẽ mang lại chút sợ hãi cho Ôn Bình, nhưng hắn chỉ thấy đối phương đứng ở đó không làm gì cả.

Sau đó, đại hán mặt đen biểu lộ ngưng lại, vung tay ném đi.

Đóm lửa bỗng nhiên bị hắn ném ra, trong khoảnh khắc ở trong không trung, đóm lửa bỗng nhiên thay đổi bộ dáng. Phanh một tiếng nổ tung không nói, còn tạo thành một đám hỏa vân, trong hỏa vân đột ngột trút xuống hỏa vũ tựa như mưa trút nước, trực tiếp bao trùm toàn bộ quảng trường. Chỗ mà Ôn Bình đứng chính là khu vực bị hỏa vũ bao trùm dày đặc nhất.

Những người vốn đang đứng ở bên ngoài chủ điện thấy thế vội vàng lui vào trong chủ điện, tránh cho hỏa vũ đột nhiên rơi xuống tổn thương bản thân.

Khoảnh khắc đám người mới vào trong chủ điện, hỏa vũ trút xuống như mưa!

"Cẩn thận!"

Hoa Tử Tuần nhịn không được lên tiếng nhắc nhở Ôn Bình từ đằng xa.

Ôn Bình thấy thế lại không động, chỉ cười khẽ, sau đó nói: "Chơi lửa với ta?"

Ầm!

Mạch môn mở ra.

Ôn Bình trực tiếp vung tay lên, bạch sắc hỏa diễm trong tay bay ra.

Hình Phạt Chi Hỏa trực tiếp nghênh tiếp.

Hỏa vũ trước đó một khắc có sức áp chế tuyệt đối bây giờ đột nhiên giống như con gà con, không có khí thế bá đạo không nói, bị bạch sắc hỏa diễm bao phủ một phát thì uy thế gì cũng mất hết. Hỏa diễm vốn còn đang rơi xuống nhưng lúc chạm phải bạch sắc hỏa diễm thì bị nuốt hết, biến mất không thấy tăm hơi.

Mà bạch sắc hỏa diễm lại vẫn không ngừng lại mà xông lên nơi khởi nguồn của hỏa diễm ở trên bầu trời.

Sau một khắc, hỏa vân không còn sót lại chút gì.

Bạch bạch sắc hỏa diễm nuốt hết sạch.

Sau đó, giọng nói thản nhiên của Ôn Bình truyền lại: "Rõ ràng là hỏa mà lại nhất định phải sử dụng chiêu thức của thủy."

Đại hán mặt đen thấy thế thì mắt trố ra, kinh ngạc hết sức.

Tạm thời không đề cập đến chuyện Ôn Bình phá đi mạch thuật của hắn, bạch sắc mạch môn kia phóng ra bạch sắc hỏa diễm căn bản đá phá tan dị mạch ngũ hành nguyên tố pháp tắc.

Bạch sắc thì hẳn là thủy.

Nhưng Ôn Bình lại là hỏa.

"Khó trách lại dám cuồng như thế, hóa ra trong tay lại có Hỏa Diễm Thuật Pháp lợi hại như thế, lại có một mạch môn đặc biệt thế nữa. Chỉ bằng thực lực này của ngươi, sánh ngang Thông Huyền thượng cảnh hẳn không có vấn đề gì..."

Đại hán mặt đen lại vui vẻ chứ không uể oải vì thất bại ban nãy.

Loại thuật pháp này, quả nhiên đáng giá để bọn họ lặn lội xa xôi mấy vạn dặm đến đây, nếu như Nam Cung Vấn Thiên biết được tin tức này, nhất định sẽ vui đến không ngủ được mất nhỉ?

Chậm rãi, đại hán mặt đen cười nhe răng.

"Nhưng thật đáng tiếc, ngươi gặp ta... Ta không có hứng thú giỡn với ngươi."

Nói xong, trong tay đại hán mặt đen bỗng nhiên xuất hiện một cây đao, nương theo một tiếng chấn mạch ngột ngạt, đao đột nhiên bị ngọn lửa bao phủ. Đám người giật mình, còn chưa kịp phỏng đoán đao này thì đã thấy đại hán mặt đen giơ đao lên, hỏa diễm lập tức tứ ngược. Sau đó đại hán mặt đen nở nụ cười thâm ý nhìn Ôn Bình.

Đột ngột, đao xuống!

"Phần Trảm!"

Hỏa diễm hóa thành cự hình đại đao, vang dội rơi xuống.

Oanh!

Tiếng vang truyền khắp toàn bộ đỉnh Vân Lam sơn.

Ngay cả Nam Hào ở dưới chân Vân Lam sơn cũng nghe được thanh âm này.

Hoa Tử Tuần giật mình, vội vàng mở miệng hô: "Ôn tông chủ!"

Thế nhưng, hỏa diễm tán đi.

Ôn Bình lông tóc không tổn hào gì đứng ở đó.

Gạch dưới đất cũng không không sao cả, một đao kia không lưu lại được một vết gì trên đó.

Ôn Bình lạnh nhạt mở miệng: "Quả nhiên ngươi yếu hơn Trì Đao Nhân không chỉ một chút! Linh thể của ta, đến cả thực lực tổn thương nó ngươi cũng không có."

Đại hán mặt đen giật mình, "Ngươi không phải Vô Cấu Chi Thể!"

"Dĩ nhiên không phải!"

Ôn Bình cười, mà hậu chiêu xuất hiện hai thanh kiếm!"

Một thanh Phi Tướng!"

Một thanh Lang Nguyệt!

Ôn Bình nắm hai thánh kiếm trong tay, một cố sát ý tự nhiên mà thành lập tức tràn ngập ra, Ôn bình nói: "Vậy kế tiếp đến phiên ta."

Bạch!

Bạch!

Hai thanh kiếm cùng lúc hóa thành bạch mang bay ra ngoài.

Một thanh bên trái, một thanh bên phải.

Đại hán mặt đen giật mình, "Cái này!"

Sau đó lập tức nhấc đao bổ về phía Lang Nguyệt Kiếm ở bên trái. Hắn hiểu được, trong hai thanh kiếm trước mắt, uy hiếp lớn nhất chính là nó.

"Phần Trảm!"

Một tiếng hồ gào, đại hán mặt đen lại lần nữa bổ ra một đao.

Bạch!

Thế nhưng bạch sắc kiếm mang đã đến trước mắt thì Phần Tràm mới hạ xuống.

Chỉ nghe phịch một tiếng, tất cả mọi người đều từ trong cung điện ngưng mắt nhìn lại, không rõ chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi thấy nửa thanh đao nằm trên mặt đất, đám người giật mình. Mà chủ nhân thanh đao, đại hán mặt đen thì càng là lùi lại mấy bước, mạch khí hóa thuẫn bao bọc bản thân lại chẳng khác gì rùa đen rút đầu.

"Kiếm này của ngươi là kiếm gì!"

Đao của hắn được chế tạo từ Liệt Diễm Thạch.

Hắn phải bỏ ra mất cả gia sản để mua nó với giá 100 viên bạch tinh một thanh từ phòng đấu giá.

Nhờ cây đao này mà hắn có thể chém cho Vô Cấu Chi Thể viên mãn máu me bê bết.

Một cây đao như thế lại bị gãy.

Hắn thấy rõ ràng, cây đao của hắn chỉ chạm nhẹ thanh kiếm kia thôi, thế nhưng lại giống như một nhánh cây bị gãy.

"Ai! Đừng đứng đực ra đó a."

Trong lúc ngây người, giọng của Ôn Bình vang lên bên tai.

Đại hán mặt đen lập tức ngưng mắt nhìn xem cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy hai thanh kiếm đang chém tới mi tâm của mình!

CONVERTER: MONG MỌI NGƯỜI ĐỂ GIÀNH NGUYỆT PHIẾU ĐẾN 1/8 ỦNG HỘ CHO TRUYỆN LÊN TOP! CẢM ƠN NHIỀU!

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

Đọc truyện chữ Full