TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn
Chương 297: Đi? Đi đâu?

Trong hai mắt Nam Cung Vấn Thiên bỗng nhiên toát lên vẻ sợ hãi, sau đó vội vàng hô lớn với Ôn Bình: "Người của Thương Ngô thành còn ở trong tay ta... Còn cả người Bất Hủ tông các ngươi nữa... Bọn họ vận lương bị người của ta bắt... Thả ta, ta có thể thả bọn họ... Ôn tông chủ, tha ta một mạng đi!"

Hiện tại hắn thật sự sợ!

Hắn biết, hắn đã đánh giá bản thân quá cao và đánh giá con giao long này quá thấp.

Con giao lòng này chí ít là Thần Huyền thượng cảnh hoặc thậm chí cao hơn!

Nếu không sao chỉ một tiếng rống đã có thể tổn thương hắn đến như hiện tại? Chỉ một chút như thế, hiện tại trong thân thể hắn thật chẳng khác gì dời sông lấp biển, nếu như không phải dục vọng cầu sinh chống đỡ hắn thì hắn không biết có đứng nổi không nữa. Khi trông thấy Ôn Bình nghe hắn nói như thế lại đứng lên, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Hắn cũng mặc y phục giống y hệt ngươi!"

Nam Cung Vấn Thiên mừng thầm trong lòng, hậu chiêu của mình quả nhiên phát huy tác dụng. Vốn là muốn dùng để uy hiếp áp chế Bất Hủ tông, nhưng không ngờ bây giờ nghiễm nhiên thành cọng cỏ cứu mạng hắn.

Ôn Bình khoát tay, nói: "Đại Giao, ngừng!"

Giao long bỗng nhiên quay đầu không phải là không hài lòng vì ngoại hiệu này, mà là hỏi: "Không giết hắn?"

Ôn Bình trả lời: "Ta có lời muốn hỏi hắn."

"Hỏi đi, đợi lát nữa ăn cũng được." Giao long thản nhiên trả lời.

Ôn Bình bước mấy bước đến trước người Nam Cung Vấn Thiên, hỏi: "Thả người, ta thả ngươi đi!"

"Ôn tông chủ, thật ngại... Hắn hiện tại ở trong tay thuộc hạ của ta... Ta cũng không biết bọn họ ở đâu, thế nhưng nếu như lát nữa ta không quay lại... Bọn họ sẽ giết sạch những người kia, thiêu rụi những lương thực kia." Lúc nói những lời này, Nam Cung Vấn Thiên tim đập đến tận cổ, cưỡng ép thống khổ đứng ở đó nhìn chằm chằm Ôn Bình.

Hắn đang đánh cược, cược Ôn Bình lần này không cường thế nữa.

Cược rằng Ôn Bình nhất định quan tâm đến sống chết của người trong tông môn mình.

Đồng thời cũng cược chính mạng của bản thân.

Trầm mặc một lúc, Ôn Bình mở miệng: "Ta trao cho ngươi một cơ hội... Ta có thể thả ngươi đi, thế nhưng một nén hương sau ta phải thấy người của ta trở về, bằng không thì ngươi cũng đừng hòng đi được."

"Ta cam đoan!"

Nam Cung Vấn Thiên vui mừng, sau đó đi một bước lại thăm dò một bước.

"Chờ một chút!"

"Ông tông chủ sẽ không..."

"Ta sẽ không đổi ý, lưu lại Tàng giới."

"Tàng giới..." Nam Cung Vấn Thiên khẽ run lông mày, tất cả gia sản của hắn đều ở trong Tàng giới thì sao có thể nói cho là cho? Nhưng mà, nhìn xem giao long, hắn vẫn ngoan ngoãn cởi Tàng giới ra. Sau khi đưa nó cho Ôn Bình thì hạ sơn một cách nhanh nhất có thể, trực tiếp hội hợp với người của mình.

Cự yêu bay lên không trung, chở Nam Cung Vấn Thiên rời khỏi Thương Ngô thành.

Hắn đi lần này, Thương Ngô thành lập tức chìm trong biển trời sung sướng.

Địch nhân lui!

Thương Ngô thành an toàn!

"Ôn tông chủ vạn tuế!"

"Ta đã sớm nói, nhất định sẽ bình an."

Trong tiếng hoan hô vui mừng của bọn họ, Ôn Bình lại nhìn người đi xa, lộ ra một tia không hiểu, trong ấn tượng của hắn, Ôn Bình không phải là loại người tha cho địch nhân đi xa a?

Bây giờ, ở trên Vân Lam sơn, bọn người Hỏa Tử Tuần từ trong chủ điện đi ra.

Thế nhưng không ai dám nói chuyện.

Đám người chăm chú nhìn giao long, không dám thở mạnh.

Sau đó liền nghe giao long mở miệng: "Đây là ngươi nói không giết... Lần sau đánh thức ta, nhớ kỹ chuẩn bị chút thức ăn."

"Ừm."

Ôn Bình khẽ gật đầu.

Sau một khắc, giao long bay lên không, quay về khu ký túc xá.

Lần này bọn người Hoa Tử Tuần mới dám nói chuyện, mới dám biểu đạt nỗi kinh ngạc trong lòng mình.

Thần Huyền trung cảnh không chống nổi một hiệp trước thủ hộ giả của Bất Hủ tông một hiệp!

Thực sự dọa người!

Khó trách từ đầu đến cuối Ôn Bình lại lạnh nhạt như thế, phảng phất như không phải lo lắng bất cứ chuyện gì.

Chiêm Đài Thanh Huyền thân là trưởng lão sau khi kinh ngạc cũng mở miệng hỏi: "Tông chủ, cứ thế thả hắn rời đi?"

"Đi? Đi đâu?"

Ôn Bình liếc nhìn Tàng giới trong tay mình.

Hắn đi xa, Tàng giới mở sao đây?

Sau đó, Ôn Bình nói tiếp: "Thông Huyền cảnh trưởng lão theo ta xuống núi."

"Vâng!"

Bọn người Chiêm Đài Thanh Huyền vội vàng trả lời, cũng hiểu dự định của Ôn Bình.

...

Lúc này, Nam Cung Vấn Thiên ngồi sau lưng cự yêu trầm mặc không nói, người bên cạnh không ai dám làm phiền, chỉ sợ Nam Cung Vấn Thiên tức giận trút lên người bọn họ.

Bây giờ trong lòng Nam Cung Vấn Thiên tràn ngập hối hận cùng thù hận.

Lần này Di Thiên tông tổn thất quá lớn.

Vốn định giương oai, sau đó bắt lấy bí bảo, nhưng không ngờ được ba vị Thần Huyền, một số nửa bước Thần Huyền cùng Thần Huyền trung cảnh Dực Xà Vương lại chết hết.

Toàn bộ chiến lực cao cấp của Di Thiên tông bị hao tổn một nửa!

Nếu như truyền đi, chỉ sợ địa vị của Di Thiên tông sẽ rơi xuống đến mức cực hạn.

Chỉ chốc lát, cự yêu rơi xuống đất.

Nam Cung Vấn Thiên được người đỡ xuống đất, lúc nhìn lại chung quanh thì đã không còn Thần Huyền cảnh nào, người mạnh nhất cũng chỉ là Thông Huyền thượng cảnh, hắn thấy mà tim đau rỉ máu.

"Đại nhân!"

Một Thông Huyền thượng cảnh vội vàng tiến lên.

Nhìn xem trạng thái của Nam Cung Vấn Thiên, hắn cũng đoán được nhất định đã xảy ra chuyện.

Nam Cung Vấn Thiên vội vàng mở miệng: "Thông Huyền cảnh áo trắng kia đâu?"

"Nhốt ở trong doanh địa."

"Con mẹ nó, thật muốn giết hắn!" Nam Cung Vấn Thiên tuy miệng nói thế nhưng hắn lại không dám làm như thế.

Nửa nén hương sau, giao long đuổi theo đủ để đuổi kịp hắn.

Đột nhiên, một người tiến lên bẩm báo, đồng thời nhìn sang người đang đi đến: "Đại nhân! Kim chủ sự..."

Nam Cung Vấn Thiên liếc mắt nhìn người đang đi nhanh đến, sau đó phất tay ra hiệu người đến bẩm báo kia lui lại: "Ngươi lui xuống đi!"

Không đợi Nam Cung Vấn Thiên nói tiếp, Kim chủ sự từ đằng xa cất tiếng nói: "Nam Cung, khí tức của ngươi rất hỗn loạn a. Còn nữa, người của ngươi đâu?"

Nam Cung Vấn Thiên tức giận đáp: "Kim chủ sự, ngươi không cần ở đó làm bộ làm tịch, chuyện của Di Thiên tông ta không liên quan gì đến ngươi, quản tốt chính mình là được rồi."

"Nam Cung, không nên giận dữ như thế."

Kim chủ sự tuy nói chuyện ôn hòa nhã nhặn nhưng bây giờ trong lòng lại mừng rỡ không thôi.

Thua a?

Di Thiên tông nho nhỏ của ai trấn được ai?

Thủ hạ bại tướng như ngươi lại dám đoạt trước ta tấn công Bất Hủ tông.

Vốn hắn định làm hoàng tước, thật không nghĩ đến kẻ trước mắt này còn không làm được bọ ngựa.

Nam Cung Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Ta nhận thua, Bất Hủ tông nhường cho ngươi... À phải, ta bắt được đại nhân vật của Bất Hủ tông, ngươi có muốn hay không?"

"Nam Cung, ngươi lại tốt như thế?"

"Hiện tại ta muốn đi, tặng hắn cho ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm. Nếu như ngươi có thể sử dụng hắn để uy hiếp Bất Hủ tông đi vào khuôn khổ thì coi như ngươi gặp may, xem như báo thù giúp ta."

"Vậy dẫn ta đi xem một chút đi."

Hắn không tin Nam Cung Vấn Thiên tốt như thế, nhưng xác thật vẫn phải đi xem thử.

Nếu thật, mặc kệ có vấn đề gì hắn cũng muốn.

Bất Hủ tông có thể khiến cho Di Thiên tông thất bại tan tác quay về, chứng minh cũng không đơn giản, có người có thể áp chế bọn họ thì thật tốt hơn là một mình một người xông lên.

"Đi theo ta!"

"Mời!"

Hai người đi vào trong doanh trướng.

Nam Cung Vấn Thiên chỉ đến một chỗ trong doanh trướng, nói: "Bên trong là người của Bất Hủ tông!"

"Ha ha, đa tạ Nam Cung huynh."

Kim chủ sự cười một tiếng, sau đó nhìn người của Nam Cung Vấn Thiên chậm rãi xốc mảnh vải lên!

Một nam thanh niên bộ dáng tuấn tú ập vào mi mắt.

Thông Huyền cảnh, không sai.

Nam Cung Vấn Thiên không có lừa hắn.

Thế nhưng...

Sao hắn cứ cảm giác người thanh niên áo trắng này lại quen thuộc như thế?

Dường như đã gặp ở đâu.

Hơn nữa hẳn là gặp trong hai ngày gần đây.

"Kim..." Nam Cung Vấn Thiên vừa lên tiếng thì giật mình.

Kim chủ sự sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ, nhìn xem thanh niên áo trắng kia, kinh sợ lui ra sau.

"Hậu lễ này của ngươi, ta..."

Kim chủ sự nói được nửa câu cũng im bặt, sau đó lập tức quay đầu nhìn lại đằng sau.

Trong đầu thì càng mắng mỏ Nam Cung Vấn Thiên.

Hắn biết, đi khẳng định là trễ!

Mời đọc truyện đã hoàn thành.

Đọc truyện chữ Full